Đọc truyện Cô Nàng Sao Chổi – Chương 14
Vài hôm sau vết thương cũng đỡ hơn, chẳng qua gương mặt của Nhất Phong vẫn còn hơi bị tím. Vì vụ giúp cô hôm nọ mà Nhất Phong mấy hôm nay đều lấy ra sai cô làm việc vặt. Chẳng hạn như…
“Này ra ngoài đi mua cho tôi chai nước đi.” Nhất Phong hất mặt về phía cửa nói.
Mộng Nghi đang chép bài, không thèm nhìn đáp.”Chân tôi đang bị đau, làm sao mà đi được.”
Nhất Phong đập bàn một cái, đáp.”Đi mau lên!” Lôi tiền ra đặt lên bàn.”Chân cô đau có bằng dung nhan tôi bị hủy hoại vì cô không hả? Nhanh đi đi…” Sau đó đuổi cô như đuổi chó.
Mộng Nghi hậm hực kéo mạnh ghế ra chạy ra khỏi lớp đi mua nước cho hắn.
Hoặc là…
“Ê, mau cầm cặp sách cho tôi mau lên.” Nhất Phong đứng dậy đút hai tay vào túi quần sai bảo.
Mộng Nghi nghiến răng, cất sách vở, đồ dùng của hắn vào cặp rồi cầm lên. Nhất Phong mỉm cười gật đầu hài lòng rồi đi phía trước. Còn cô thì đi theo đằng sau.
Không thì…
“Anh Nhất Phong anh bị sao thế này? Sao mặt mày lại…nói ai đã làm anh ra như vậy, em sẽ xử lý hắn giúp anh!” Cô gái xinh đẹp này nhìn qua có vẻ rất khỏe. Thấy mặt Nhất Phong bị bầm tím liền tức giận xắn tay áo lên hùng hùng hổ hổ quát.
Mộng Nghi đứng bên cạnh nuốt khan nước bọt, quay đầu thì thầm vào tai hắn.”Loại con gái trâu bò này mà cậu cũng thích hả?”
Nhất Phong không hề tức giận ngược lại còn mỉm cười, thì thầm vào tai cô.”Tất nhiên là không rồi. Tại cô ta cứ bám lấy tôi đấy chứ. Hay cô giả vờ làm bạn gái tôi để cô ta đỡ khỏi theo đuổi tôi nữa. Cô thấy thế nào?”
“Cậu bị điên à!”
“Nếu không tôi sẽ nói nguyên nhân là do cô, không chừng cô ta sẽ đè bẹp cô đấy. À nghe nói cô ta còn tập judo đấy..~”
Mộng Nghi nheo mắt lại nhìn hắn.”Cậu đang đe dọa tôi?”
Nhất Phong nhún vai một cách đắc ý.
“Được rồi, tôi đồng ý!” Mộng Nghi vừa dứt lời, Nhất Phong liền cười tươi đưa tay ôm lấy eo Mộng Nghi, kéo cô lại gần mình. Cô có thể ngửi được mùi nước mắt thoang thoảng từ trên người hắn.
Cô gái kia nhìn thấy cảnh này liền trợn mắt.”Nhất Phong sao anh lại ôm cô ta?”
Nhất Phong nhìn cô bằng ánh mắt cưng chiều sau đó đưa mắt nhìn cô gái kia một cách hờ hững.”Cô ấy là bạn gái của tôi. Từ giờ cô đừng đi theo tôi nữa. Tạm biệt…” Sau đó nhanh chóng đưa cô đi khỏi nơi này.
Lúc ngoảnh đầu lại, Mộng Nghi đã thấy một chậu hoa không biết cô gái kia lấy từ đâu đập mạnh xuống mặt đường. Xung quanh đây lại không có người ở nên Mộng Nghi đoán chậu hoa đó là cô gái kia mua muốn tặng cho Nhất Phong. Bất giác cô liền hít một hơi thật sâu rồi nghĩ: May mà mình không phải chậu hoa đó.
Hôm nay Mộng Nghi vừa vào lớp học thấy một cô nữ sinh xa lạ đang ngồi trong lớp học. Gương mặt của người này cô thấy rất quen nhưng vẫn chưa nghĩ ra đó là ai. Mộng Nghi vừa đặt mông xuống ghế thì cô nữ sinh đó đã xuất hiện ngồi ở ghế trên bàn cô rồi quay xuống nở nụ cười với cô.
Mộng Nghi hơi khó hiểu, hỏi.”Cậu có chuyện gì sao?”
“Cậu không nhớ mình sao? Mình tên là Diệu Hân nè, gặp ở công ti đó.~”
Mộng Nghi suy nghĩ đến lời cô nói, vài phút sau mới nghĩ ra.”À là cậu sao? Ủa cậu là học sinh mới của lớp hả?”
Diệu Hân ngạc nhiên đáp.”Đâu có, mình học ở đây từ năm lớp 10 rồi mà.”
“Thế sao tôi học ở đây một tuần rồi mà vẫn chưa thấy cậu nhỉ?”
“À, mình xin phép nhà trường nghỉ học được hơn tuần rồi do gia đình có việc. May quá, lại được học cùng cậu.” Diệu Hân lúc này mới để ý, Mộng Nghi ngồi cùng bàn với Nhất Phong nên nói.”Nhất Phong cho cậu ngồi cùng chỗ với cậu ấy à?”
Mộng Nghi gật đầu,”Có vấn đề gì sao?”
Diệu Hân vội xua tay, cười.”Không có gì. Tại mình thấy hơi tò mò Nhất Phong mà để cho người khác ngồi cùng bàn với mình. Ngay cả thanh mai trúc mã là mình đây cậu ấy còn không cho ngồi chung.”
Mộng Nghi cảm thấy hơi bất ngờ. Diệu Hân và Nhất Phong lại là thanh mai trúc mã.
Nhất Phong không biết xuất hiện từ bao giờ, lên tiếng khiến cả hai cô gái giật mình.
“Hai người đang bàn tán gì về tôi đấy?”
Diệu Hân nhìn thấy Nhất Phong liền buông lời mỉa mai.”Cậu cũng tốt quá ha, có sắc cái liền quên bạn.”
NHất Phong không hiểu,”Cậu có ý gì?”
“Có phải cậu không cho mình ngồi chung là muốn giành chỗ cho cô ấy trước không?”
Nhất Phong nghe xong liền đẩy mạnh đầu Diệu Hân một cái.”Bớt nói linh tinh đi.”
Diệu Hân xì một tiếng.
Còn Mộng Nghi phản ứng vô cùng mạnh, đáp.”Cậu đừng đoán bừa. Lúc đó tôi còn không biết là mình sẽ được vào đây học.”
“Ồ, vậy sao? Cậu nghĩ mình ngu hả? Hai người các cậu còn muốn che giấu mình đến bao giờ. Mà nhìn hai người cũng hợp nhau đấy ~”
“Câm miệng!” Mộng Nghi và Nhất Phong cùng đồng thanh.
Trên mặt Diệu Hân hiện rõ ba chữ “Không tin đâu” rồi nở nụ cười mờ ám bỏ đi.