Đọc truyện Cô Nàng Ngốc Nghếch Và Anh Chàng Đẹp Trai – Chương 12: Số nhọ nồi
Phải mất một lúc lâu nó mới ổn định lại tinh thần.
-Vâng… vâng ạ
Nó lắp bắp trả lời hắn, khuôn mặt nó vẫn chưa hết ngỡ ngàng, đôi mắt
nó nhìn chằm chằm vào hắn như muốn chứng thực người đứng trước mặt nó
chính là Thôi Mẫn Kỳ. Nó sợ nếu như nó rời mắt khỏi hắn mọi thứ trước
mắt nó đều tan biến giống như bong bóng xà phòng.
– Cô bé tên gì thế? – Hắn ghé sát mặt vào nó, đôi mắt hắn đen láy
nhìn thẳng vào mắt nó. Ánh mắt hắn chứa đầy vẻ khiêu khích cùng thích
thú, còn ánh mắt nó đang hốt hoảng để rồi xấu hổ mà nhìn theo phương
khác.
– Mỹ Duyên… Bùi Thị Mỹ Duyên ạ
– Tên thật hay – Hắn cảm giác cái tên này thật quen thuộc nhưng hắn
lại không biết mình đã nghe thấy cái tên này ở đâu, khi nào. Lục lọi
trong trí nhớ một lúc lâu hắn vẫn không nhớ ra, hắn thầm nghĩ chắc là do tên gọi này quá phổ biến nên hắn mới có cảm giác thân quen.
– Anh nhớ ra điều gì sao?
Thấy hắn suy tư rất lâu, nó liền tưởng rằng hắn đã nhận ra nó là ai.
Đang chuẩn bị tinh thần để đối phó với hắn nếu như hắn nổi giận thì một
gáo nước lạnh dập tắt mọi ý nghĩ ảo tưởng của nó.
– Không… mà sao em lại hỏi vậy? – Nhận thấy câu hỏi kỳ lạ của nó, hắn nhíu mày hỏi ngược lại.
– À…. tại.. tại em thấy anh đang rất suy tư cái gì đó nên …nên mới hỏi.
Vậy là hắn thực sự không nhớ nó, không hề có một chút cảm giác gì khi nghe tên của nó. Cảm giác hụt hâng thật khó chịu, nó đã mong chờ vào
câu trả lời của hắn rất nhiều thế mà hắn lại thản nhiên nói ” không”.
– Vậy sao?
– Vâng… chính là như thế ạ
– Thật chứ, em khẳng định? – Hắn đang rất vui vẻ dồn ép nó. Mọi cử
chỉ nhỏ nhất của nó đều bị hắn thu vào đáy mắt. Hắn nhận ra khuôn mặt nó chứa đầy sự thất vọng, vội vàng tìm lí do để bao che. Chắc chắn nó đang cố giấu điều gì đó.
– Vâng… vâng ạ. – Nó cảm thấy phản ứng của hắn thật lạ, vì cớ gì phải làm khó nó như vậy? Nó thật sự không thể hiểu nổi.
– OK… mà hình như chúng ta bị muộn hơn 10 phút rồi đấy. – Hắn thôi
không làm khó nó nữa, nhìn đồng hồ trên tay, chợt nhận ra thời gian trôi qua nhanh thật, mới nói chuyện cùng nó một lúc mà đã hơn 10 phút. Mấy
đứa bạn cùng lớp khi nãy còn đang vui vẻ xem kịch giờ đã chẳng còn mống
nào.
– À vâng ạ… khoan… anh nói cái gì 10 phút ạ?
– Cô bé và anh bị muộn hơn 10 phút vào lớp rồi – Hắn hảo tâm nhắc lại lần nữa,chìa tay ra, đưa chiếc đồng hồ hiệu Rolex đến trước mặt nó.
– Oh my god, em … em phải về lớp đây ạ, chào anh.
Nó vội nói lời tạm biệt rồi nhanh chân chạy xuống tầng, bước được 2,3 bước chợt nó nhớ ra gì đó liền quay ngoắt lại hướng anh mắt về phía
hắn, nhanh miệng hỏi:
– Anh … anh học lớp nào vậy?
– 12 chuyên lý.
12 chuyên lý, nó lẩm nhầm vài lần rồi vẫy tay chào tạm biệt hắn lần
nữa. Hắn nhìn theo bóng lưng nó, lại nhẹ nhàng vẽ một đường cong trên
khóe môi, có vẻ như hắn đã tìm được thú vui của mình rồi.
Nó hớn hở chạy về lớp, kế hoạch tìm kiếm của nó đã đại công cáo
thành. Đứng trước cửa lớp, nó vui vẻ nở nụ cười lần cuối để bình tĩnh
lại rồi mở lời xin thầy giáo vào lớp. Lấp ló ngoài cửa lớp nhìn vào thì
ra giáo viên dạy toán là một thầy giáo trẻ, trông dáng vẻ nho nhã, lịch
sự, khuôn mặt cũng không đến nỗi nào, tưởng rằng thầy giáo sẽ vui vẻ cho nó vào lớp nhưng ngờ đâu lại là cáo giả nai tơ.
– Em là học sinh lớp này?
– Vâng ạ.
– Em vào muộn 15 phút, trước hết tôi sẽ ghi em vào sổ đầu bài, giờ thì mời em đứng ngoài cửa lớp cho đến hết giờ học.
Chao ôi! Giọng thầy dạy toán trầm ấm thật, giọng nói của thầy như một làn gió mùa xuân vậy. Ôi! Động lòng người biết bao. Cơ mà, tiếc quá,
tiếc thật đấy, tiếc cho giọng nói ấm áp kia, tiếc cho dáng người chuẩn
người mẫu kia lại rơi vào một con người hà khắc như ông thầy đang đứng
trước mặt nó đây. Cái số nhọ nồi là thế đó, mới ngày đầu tiên đi học đã
được vinh dự ngồi vào sổ đầu bài.
Buổi học đầu tiên ở trường cấp 3 tưởng chừng sẽ vui vẻ và suôn sẻ ai
ngờ lại là ngày nhọ nồi đầu tiên ở trường mới, dự là sau này nó sẽ càng
nhọ nồi nhiều hơn bời vì ông thầy chằn tinh dạy toán đó chính là giáo
viên chủ nhiệm lớp nó, đời nó sẽ đi đâu về đâu đây.
Tiếng trống trường điểm đúng 12h45′, học sinh từ các lớp ùa ra như
ong vỡ tổ, nhìn mặt ai cũng rất tươi tắn riêng chỉ có ai đó mặt mày bí
xị như cái bánh bao nguội.
– Haz….. -Tiếng thở dài thườn thượt.
– Haz…… -Tiếp tục thở dài tập 2.
– Haz…… Á…….- Tiếng thở dài tập 3 bị cắt đứt bởi tiếng hét rung trời của chính nó.
Trời đất chao đảo, cú tiếp đất bằng mông ngoạn mục, nó đang ngồi bệt
trên sân trường với một người khác cũng đồng trạng thái. Người đang ngã
trên mặt đất cùng nó là một học sinh nam, cậu ta đã ngồi dậy và lượm
những tờ giấy vương vãi xung quanh. Đây hẳn là chiến tích của cú va chạm vừa này.
– Cậu không sao chứ? – Nó vừa giúp cậu trai kia nhặt những tờ giấy vừa hỏi thăm.
Im lặng. Cậu trai đó không trả lời nó, chăm chú lượm giấy trên mặt
đất. Đột nhiên, cậu ta liếc mắt nhìn nó, ánh mắt không hề đơn giản, cậu
ta cố tình nhặt giấy và đi gần tới chỗ nó vậy mà nó không hề hay biết.
– A …
Nó kêu nhẹ một tiếng, một cỗ đau nhói chuyền từ sau gáy, nó cảm giác
có thứ gì gờn gợn ở cổ. Nó đưa tay lên sờ cổ nhưng chẳng có thứ gì cả,
thật là lạ. Đến khi nó định thần lại thì cậu trai đó đã biến mất, tập
giấy trên tay nó cũng không cánh mà bay. Nó đứng dậy nhìn ngó xung quanh nhưng chẳng thấy cậu trai đó đâu. Cậu ta đến và đi như một cơn gió,
không lẽ cậu ta là ma. Trời mùa thu không lạnh nhưng nó lại cảm thấy
lạnh buốt ở sống lưng, da gà, da vịt nổi khắp người.
– Mỹ Duyên, cậu làm gì ở đây thế?
– Ôi mẹ ơi … trời… là Ánh Linh à, cậu hù tớ sợ muốn chết.
– Ai hù cậu? – Đúng thế, cô bé đâu có hù nó chỉ mới vỗ vai nó một cái thôi mà.
– Hình như mình vừa gặp ma – Nó nhìn ngó xung quanh rồi run rẩy nói.
– Lại vớ vẩn rồi, mau đi về không là lỡ xe buýt bây giờ, cái đầu cậu
không nghĩ được thứ gì khác ngoài ma với mãnh à, thật hết chịu nổi.
Ánh Linh xả một hơi rồi kéo nó ra về. Lúc đi qua dãy nhà B, nó ngó
nghiêng thế nào mà bắt gặp được cậu trai lúc nãy, nhìn thấy cậu ta nó
thở phào nhẹ nhõm, giờ nó đã khẳng định được cậu ta là người chứ không
phải ma, vậy mà ban nãy nó sợ mất hồn mất vía. Nhưng sao cậu trai đó lại đang nhận tiền từ người khác nhì, nhìn sấp tiền to khủng bố thế kia
chắc phải mấy chục triệu. Nó không nhìn thấy mặt người đưa tiền vì người đó đứng quay lưng về phía nó nhưng dáng người đó trông rất quen mắt, nó cố gắng nghĩ nhưng không thể nhớ ra. Nó chỉ tò mò một lúc rồi cũng bỏ
qua coi như không biết, nó nghĩ chuyện này chẳng liên quan đến nó nên
cũng không cần bận tâm. Nhưng nó đâu biết, nó đã nghĩ sai, chuyện này
không những liên quan đến nó mà còn liên quan một cách sâu sắc, một cách chặt chẽ, liên quan tới sự sống và cái chết.
_ _