Đọc truyện Cô Nàng Minh Tinh Là Fan Bà Xã – Chương 9
Nhưng anh đợi An Dụ Vân được không? Không thể! Khi anh quyết định mở lòng với Vũ Vân Ninh, mời An Dụ Vân đến bữa tiệc ra mắt, vốn giữ một trái tim lạnh băng nhưng hoá ra chỉ là do anh tự ảo tưởng.
An Dụ Vân không nhìn đến anh cũng phải, người đàn ông bên cạnh cô ưu tú như vậy, lại dám vứt bỏ nhiều thứ tối kỵ vì cô thì hẳn là yêu cô rất nhiều.
Giờ phút đó, Trần Tinh Vũ thừa nhận anh đã lấy hết tất cả những can đảm từ thuở sinh thời đến bây giờ để hỏi thẳng mối quan hệ của hai người để rồi nhận được câu trả lời khiến lòng anh nhức nhối.
An Dụ Vân yêu Lãnh Dật Hiên, anh thua!“Tiểu Vân, anh rất muốn, nhưng anh vẫn rung động khi thấy em.
Vân Ninh thích anh bao nhiêu năm, anh thích em bấy nhiêu năm, cô ấy như thế nào anh như thế đó.
Anh vì cô ấy, vậy ai vì anh đây?”“Tinh Vũ…”“Anh yêu em, thật sự rất yêu em, nhưng yêu em nên sẽ để cho em thật hạnh phúc.
Anh sẽ cố gắng, ừm, anh sẽ suy nghĩ về cuộc đời của anh xem nên làm thế nào thì ổn thoả.”“Tinh Vũ, anh đừng yêu em nữa.”“Nếu làm dễ hơn là nói thì trên đời này không có chuyện gì là không thể giải quyết được đâu cô bé ngốc à.”Có rất nhiều thứ nói được nhưng chưa chắc làm được và Trần Tinh Vũ vẫn chấp nhận sự thật này mà không hề phản đối.
Anh đã dặn lòng biết bao nhiêu lần phải gác đoạn tình cảm này qua một bên, ấy nhưng trái tim phản chủ lại vô thức nhói lên, không tự chủ được khi nhìn thấy cô.
Trần Tinh Vũ hận bản thân mình ghê gớm, anh hận anh vì tình yêu ngang trái, hận anh vì đã làm tổn thương đến người con gái luôn luôn vì anh.Anh vốn nghĩ anh với An Dụ Vân có thể bình đạm nửa đời sau làm bạn bè, không nghĩ nhiều nữa cho đến khi anh đưa cô ra nước ngoài, đợi cô quay về, hứa hẹn đủ điều cho đến khi anh nhận ra tất thảy những bất hạnh cô gánh chịu trong thời gian qua chính là do gia đình anh ban tặng.
Trần Tinh Vũ không còn mặt mũi nào để liên lạc với cô cũng như An gia, anh suy nghĩ rất nhiều, nhìn Trần gia lụi bại như cái buổi chiều hôm nào đó anh nhìn An Dụ Vân khóc ngất ở biệt thự An gia mà lãnh đạm quay gót rời khỏi đó.Trần Tinh Vũ luôn hy vọng nếu có kiếp sau anh chỉ mong được là một người bình thường, không phải công tử thế gia gì nữa, một đời này của anh thú thực đã đủ đau đớn rồi.Ngồi trầm ngâm suy nghĩ về tất cả những gì trải qua, suy nghĩ về vài ba người đi qua tuổi trẻ của mình rồi để lại những vết cứa dài tựa như đến cuối đời vẫn không thể nào lãng quên.
Anh ngước nhìn cô khoác tay bố mình đi trên lễ đường, chiếc váy cưới trắng tinh khôi tuyệt đẹp như mây trời khiến anh phải tấm tắc khen ngợi mấy câu,đôi mắt cô sáng thiên thu trong trẻo như tuyết cuối đông.
Anh hạ tầm mắt, rồi lại nhìn người đàn ông đứng đấy, người đàn ông duy nhất tồn tại trong ánh mắt xinh đẹp ấy.Trao nhau lời tuyên thệ, chiếc nhẫn cưới sáng lấp lánh cùng những nụ cười hạnh phúc ngọt ngào tựa kẹo bông, Trần Tinh Vũ mỉm cười vỗ tay chúc phúc.
Lễ đường nguy nga tráng lệ, trên khán đài là đôi nam nữ trai tài gái sắc đang hôn nhau nồng thắm, mây trời trắng như bông, đôi bồ câu đậu ở góc tường bên cạnh đó cũng gật gù chúc phúc.
Trần Tinh Vũ sờ tay lên ngực trái, nơi đó lâu như vậy vẫn âm ỉ đau đớn, nhưng anh vẫn mỉm cười, nụ cười chúc phúc mà anh nghĩ cả cuộc đời này anh sẽ không bày ra thêm một lần nào nữa.Cuối cùng người đàn ông ấy cũng hoàn thành được tâm nguyện của cô, nhưng thật sự đáng tiếc, người đó không phải là anh…——oOo——.