Đọc truyện Cô Nàng Mắt Xanh Ngọc – Chương 19: Ngày đi chơi xui xẻo!!!!!!!!(2)
Nó nhìn hắn chăm chăm nói:
-Anh là con trai mà bắt tôi trả tiền? Anh không biết nhục à? – hắn nhìn nó xỉ xói mình thì cực kỳ bình thản đi tới nói:
-Trên đời này không có luật nào cho rằng con trai mỗi lần đi chơi vs bạn gái phải trả tiền, cô có biết ai trả không quan trọng mà quan trọng là họ vui hay không. – nghe hắn sỗ một tràn triết lý mà nó buồn ngủ, cái gì mà không quan trọng? Cái gì mà vui hay không? Đi vs hắn chỉ tổ vừa mất thời gian vừa tốn phí tiền bạc vừa mất vui. Nhìn nó không nói không rằng ánh mắt đầy khinh bỉ chỉa vào hắn, hắn tức giận kéo nó đi nói:
-Nếu cô không trả cũng được! – nó liền vui mừng, cười một cái nói:
-Anh trả hả? – hắn dừng lại, quay qua đối mặt nó nói:
-Cô không trả thì tôi bán cô trừ nợ, OK? – hắn là đồ vô liêm sỉ, nhìn mặt là muốn đập rồi, tên chết tiệt, tôi trù anh ra đường xe đụng, đi tàu tàu chìm, ởnhà nhà sập, đi đường chó cắn, v…….v………v. Tài chửi rủa của nó là số dách nha! Nhưng ít khi hiệu nghiệm lắm, hắn thấy nó cười hì hì nhìn lên trời mà không chịu đi, hắn đi tới kéo nó đi rồi nói:
-Ông xã đang đói mà cưng đứng đó cười hả? – gì? Gì? What? Hắn………hắn……..mới nói cái gì? Cái gì ông xã? Cái gì cưng? Tên này lâu lâu trời nắng nên chạm mạch hay thời tiết thay đổi chưa thích ứng kịp nên lên cơn? Hắn đúng là khùng quá hoá nặng mà! Hắn thấy nó ngay ngốc thì nói:
-Cưng đi không? – cưng cái con khỉ? Nó níu tay hắn lại chỉ thẳng mặt nói:
-Nè! Nói năng kểu gỉ thế hử? Mới sáng sớm muốn vào rồi đúng không? – hắn nhíu mày, vào là vào gì? Nó nói gì mà hắn hiểu không có nổi, hắn gọi nó như thế cho nó mà không ngờ nó tức thật, thật làm hắn mát dạ mát gan luôn. Nó nói:
-Nói đi! Anh muốn vào sớm hay sao mà gọi tôi kiểu đó? – hắn nhíu mày tập hai, hắn ngây ngô hỏi:
-Vào là vào gì? – nó cười một tràn, đúng là học giỏi mà sao cái chuyện đơn giản vậy mà hắn không hiểu, nó nói:
-Vào ở đây là vào quan tài á! Tôi đánh anh vào đó sớm há! Tôi thấy anh chán sống quá mà! Thèm đất quá mà! Nên tôi hảo tâm tiễn anh một đoạn! – hắn nghe nó nói móc mình thì tức sôi máu, hắn nắm lấy bàn tay của nó, nói:
-Hôm nay cô là bạn gái tôi, tôi muốn kêu gì thì kêu là quyền của tôi, không cho cô ý kiến ý cò! – thiệt là buồn cười, hắn đúng là hết thuốc chửa, dám nói thế vs nó, nó đập hắn thành cám cho heo nó ăn! Hắn thấy nó im lặng chửi thầm thì nói nhỏ một câu:
-Hộp đồng! – nó thiệt là tức lắm tức mà vẫn chịu nhịn chỉu nhục đi! Nó và hắn lên xe chạy đi, Duyên và Quân nói gót theo sau, cầm theo cái ống nhòm, Duyên và Quân thu hết mọi hành động của nó và hắn vào tầm mắt, nó và hắn dừng chân tại một nhà hàng khá sang trọng, nó buộc phải khoác tay hắn đi vào, hắn đi vào đây ăn thì tốn không biết bao nhiêu tiền, nó nhìn số tiền của món ăn có trong menu mà không không ra nước mắt. Hắn nhìn thấy thế thì gọi cái món mắt nhất, nó một phần, hắn một phần, Duyên và Quân thì ngồi cái bàn trong góc khuất của nhà hàng, Duyên cũng đói rồi nên gọi một móm để ăn, cô vừa kêu xong thì Quân lên tiếng:
-Cô đi theo dõi mà còn thời gian ăn và uống à? – Duyên đưa ly nước lên môi, uống một ngụm nói:
-Nè! Nếu không ăn thì làm sao có sức theo dõi! – Quân nghe Duyên nói cũng có lý, nên Quân cũng gọi món ăn.
Nó ngồi ăn mà chỉ dám ăn ít ít, ăn từ từ để hưởng thụ cái món ăn, món ăn ngon nhưng sao lòng thấy buồn, buồn vì nó sắp mắt một số tiền cho hắn, hắn cũng ăn từ tốn vừa ăn vừa khen ý muốn chọc tức nó mà. Nó đưa chân giậm chân hắn, hắn bụm miệng để không phát ra tiếng la vì đang torng nhà hàng sang trọng mà la thì không tốt, nó cười nói:
-Anh có sao không? – câu hỏi rất là quan tâm khi người ngoài được nghe, nhưng hắn nghe nó hỏi thì biết nó đang châm chọc hắn mà. Hắn kìm giọng, xoa xoa chân nói:
-Cảm ơn cục cưng nhiều nha! Anh không có sao! – lại cục cưng? Thiệt là quá bực mình mà, mọi người xung quanh nhìn hắn và nó như nhìn đôi tình nhân nồng thấm mà đâu biết đôi tìn nhân đó đang muốn giết chết đối phương ngay lúc này.
Một lúc sau, ăn xong, thanh toán xong, nó tưởng đâu thoát nạn nhưng thật không ngờ hắn lại kéo nó đi tới khu vui chơi, tên này đúng là điên nặng rối, cô lớn chứ có nhỏ nhít đâu mà đưa vào khu vui chơi, nhưng khi vừa tới nơi nó thay đổi ý nghĩ, ở đây nhộn nhịp đông vui quá. Nó và hắn mua vé và tất nhiên nó trả tiền nhưng bây giờ nó cũng không quân tâm lắm, hắn dẫn nó chơi tào lươn siêu tốc, hắn tưởng nó sợ ai dè nó la, nó la thật nhưng là vì vui chứ không phải sợ, chơi đủ trò, rồi hắn dẫn nó tới nhà mà. Nó mới đầu không vào kịch liệt phản đối:
– Không! Tôi không đi! Khônggggggggggggggggg! – hắn liền biết là nó sợ ma nên nhất quyết phải lôi nó vào vào cho bằng được, nó phản ứng kịch liệt, nắm cây nắm cỏ, nắm áo người khác nất quyết không vào.