Cô Nàng Mắt Xanh Ngọc

Chương 12


Đọc truyện Cô Nàng Mắt Xanh Ngọc – Chương 12

Từ đâu một cô gái xinh đẹp đi tới, tát vào khuân mặt trắng mịn của nó in hằn 5 ngón tay trên mặt nó, phải nói là nó tức đến không còn kiềm chế nổi, vo tròn nắm đấm, nhìn cô gái kia bằng ánh mắt hằng lên vết đỏ như máu, cô gái kia run run, nắm lấy tay áo của hắn, người con gái đó chín là bạn gái hắn. Tự nhiên từ khoé miệng của nó nhỏ xuống từng dòng máu màu đỏ nóng ấm rơi vào bàn tay nhỏ xinh của nó, nó thấy máu thì nóng hơn trước gấp đôi, lấy tay đập mạnh vào chiếc bàn gần đó khiến nó gãy đôi! Cô gái kia càng thêm sợ hãi, mọi người ai cũng sợ hãi, Duyên thấy không ổn đang toan ra ngăn chuyên đáng tiết sắp xảy ra thì một cụ già khoảng 40t đi đến vừa thấy cảnh tưởng đó thì không khỏi bàn hoàn, ông lên tiếng hỏi:

– Ai đã làm thế này? – nhìn thấy vết thương của nó ông hỏi tiếp- Ai đánh con vậy Quỳnh?

Nó không nói lấy tay chỉ thẳng vào khuân mặt của bạn gái hắn, ông nhìn qua rồi nói:

– Ta cho con 30’ giải quyết!

Vừa nói xong, ông đi ra và kêu tất cả học sinh ra khỏi phòng, bạn gái hắn níu tay hắn lại nói:

– Anh…..anh bỏ em sao?

– Ừm! – nói một cách nhàm chán, hắn trả lời, khuân mặt lộ rõ sự chán ghét vs người đối diện

– Anh không bảo vệ em sao? – cô ta nói giọng run run, hơi nghẹn ngào như sắp khóc đến nơi

– No! – Hắn nói một cách nhẹ nhàng nhưng lại làm cho người ta kinh hãi

– Tại sao? Tại sao? Anh đối xử vs em vậy chứ! – nước mắt rơi lã chã cô ta khóc nức nở cố níu kéo hắn

– Thật ra tôi…………! – Hắn chưa nói xong thì nó lên tiếng:

– Tình cảm như vậy là được rồi!


Nói xong, nó kéo bạn gái hắn, vào trong, kèm theo một cái đóng cửa mạnh làm tất cả mọi người đều sợ hãi, bên trong phòng phát ra những âm thanh kinh dị, tiếng la hét thất thanh cả tiếng cười man rợ, tiếng khóc kinh hoàng, cứ thê mà diễn ra hàng loạt, tiếng tha mạn của bạn gái hắn cứ thế mà vang lên: “ Đừng mà………..Hic.huhu……..đừng cắt tóc……đừng…….cứu……..tha………cho.huhu……..cho…………đi”

Chưa đầy 30’ nó bước ra khỏi phòng, nói vài câu vs cụ già:

– Cảm ơn HT đã giúp cháu!

– Không có chi!

Nói đoạn nó bước đi, Duyên cũng đi theo, và cà 2 tên kia cũng đi theo luôn. Mọi người vào phòng học xem tình hình của bãn gái hắn thì: tóc đã bị cắt không ra hình thù, chân và tay thì không cử động được có lẽ đã gãy mất rồi cũng nên, bạn gái hắn nằm trne6 sàn nhà nước mắt rơi lã chã không ngừng nói: “ Tha cho tôi đi” , cô ấy cứ lặp đi lặp lại cái câu này hàng ngàn lần, mọi người đến đở cô ấy và gọi cấp cứu. Chắc có lẽ sau việc này sẽ không ai dám đụng vào nó nữa, mong là vậy

PHÒNG Y TẾ:

Nó ngồi xuống giường bệnh, xem vết thương, Duyên lên tiếng hỏi:

– Mày ổn chứ?

– Ổn hôn bao giờ hết! – nó cười tươi nói vs Duyên nhưng vì cười tươi quá nên trúng vào miệng vết thương nên hơi đau

– Mà mày có tàn nhẫn vs con nhỏ đó quá không? – Duyên nhớ lại cái cảnh con nhỏ đó nằm một đóng mà nó thấy ………….bình thường, chỉ là hỏi cho nó có lệ

– Nhỏ đó chưa có chết vs lại có bị thương tật gì đâu mà nói tao tàn nhẫn! – nó xoa xoa vết thương nói, hắn ngạc nhiên hỏi

– Chứ nằm không nhút nhít mà la không bị thương? – Quân cũng gật đầu đồng ý vs câu hỏi của hắn, Duyên thì cũng thắc mắc nên nhìn nó, nó nhìn 3 người rồi cười một cái nói:

– Đó là loại thuốc tê tôi tự chế! 2-3 tháng gì đó là khoẻ! – nó ít khi làm người ta bị tàn phế người ta lắm nên chỉ dùng loại thuốc mê ấy mà! Duyên nghe xong thì gật đầu hiểu ý, tụi hắn cũng hiểu phần nào nên không hỏi nữa. chợt hắn hỏi tiếp:

– Cô quen hiệu trưởng trường này à? – Hắn dùng ánh mắt soi sét nó hỏi

– Ừm! Cha tôi có quen sơ! Vì cha tôi là bạn học của HT – nó đành viện một lí do mà nó biết hắn sẽ không tin, vì một người tinh anh như hắn thì không thể nào tin. Đúng là vậy hắn không tin lời nó nói, vì dù là bạn thân thì HT cũng không thể đắc tội bạn gái cũ của hắn vì cô ấy ít nhất cũng giàu có, hắn cười nhếch mép nói:

– À! Thì ra là vậy!

– Sao lúc nãy anh không giúp bạn gái anh? – nó đổi chủ đề, mà người ta thường gọi là đánh trống lãng á! Hắn biết nó cố tình nhưng không để ý nói

– Vì cô ấy không phải là bạn gái tôi!

– Là sao?

– Vì tôi vs cô ấy chỉ là giả vờ quen thôi! – hắn bắt chéo chân nhìn dáo dác xung quanh rồi nói


– Ừm! – nó cười, hắn nhìn xung quanh tìm y tá, nhưng không có thấy, chợt Quân nói vs Duyên, một mình Duyên thôi nhe!:

– Bạn của cô có vấn đề! – mặt nhìn đăm chiêu thêm cái xoa xoa cầm Quân nói, Duyên nghe xong thì ngước mặt lên nhìn Quân hỏi

– Vấn đề gì?

– Nhiều lắm! – Quân nhìn vào mắt Duyên nói, Duyên cũng nhìn vào mắt Quân hỏi:

– Nhiều là nhiều về cái gì?

– Thì ví dụ như hung bạo, tàn nhẫn, thần kinh………………Bla……..bla- Quân nói một tràn, Duyên thì nhìn Quân rồi đưa ngón tay cái lên biểu thị sự thán phục, Quân nhìn Duyên nói thêm:

– Không gì riên bạn cô, mà cô, Cao Mỹ Duyên cũng có vấn đề!

Duyên liếc xéo Quân rồi gằng từng chữ hỏi:

– Anh-muốn-chết-không?

– Noooooooooooooo

– Mà y tá đâu ùi! – Duyên chợt nói, khiến Quân cũng nhìn dáo dát rồi nhận được kết quả là

– Không biết- Quân nói

– Thôi tôi về!

– Ừm! Về!


Vậy là Duyên và Quân tung tăng đi về, chưa đi được bao lâu thì một giọng nam tính hét lên:

– Cao Mỹ Duyên, sao cô đi chung vs tôi! – Qaun6 hét toán lên khi hai người đứng giữa cầu thang

– Câu này tôi nói anh mới đúng, sao anh dám đi chung vs tôi! – Duyên cũng hét lên đẩy Quân ra rồi nhanh chân bước xuống trước

– Làm ơn! Tránh ra- Quân cũng có thua gì? Chạy tới rồi kéo Duyên ra đằng sau

– Anh mới là người tránh ra! – Duyên bực mình, kéo Quân ra sau

– Tôi đi trước – 2 người cứ người lên trước người kia đuổi theo

– Tôi đi trước

– Tôi trước

– Anh mơ à?- Vừa tới cửa lớp là cãi ỏm tỏi

– Cô là con gái mà không nhường cho con trai à?- 2 người giành vào cửa lớp mà cãi nhau long trời lở đất, Quân nói xong thì nhanh chân bước vào nhưng bị Duyên nhanh chân hơn kéo lại và nhờ lực đó bước vào, nhưng chưa bước vào thì bị Quân gạt chân xém té banh mặt

– Anh khùng à! Người ta là con trai nhường con gái! – Quân nghe Duyên nói thì cười cười vì nhìn mặt Duyên khi giận rất là mất cười và đáng …………………………yêu

– Cái đó xưa rồi! Bây giờ nam nữ bình đẵng- Quân cố đừng nhìn nữa bước vào trong, Duyên thì tức cành hông mà không làm cái gì được!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.