Đọc truyện Cô Nàng Mạnh Mẽ – Chương 49: Thần tích
Tôi không nghĩ lại có quan hệ oái ăm như thế này.
Tuy Tần Mạch nói chỉ giúp viện kiểm sát thu thập một ít chứng cớ,
nhưng cứ nhìn ánh mắt của Cử Giai Hoa với Tần Mạch thì đủ hiểu người có
công lớn nhất trong việc tống Chu cục trưởng vào tù chính là vị Tần Mạch nhà tôi rồi.
Sau khi biết chuyện này, tôi luôn tìm cớ sa thải Cử Giai Hoa, không
phải tôi sợ cậu ta làm ra chuyện gì dại dột nhưng nếu cứ để Cử Giai Hoa
tiếp tục toàn tâm toàn lực trang trí nhà ở của chúng tôi thì quá sức tàn nhẫn với cậu ấy.
Nhưng từ ngày đó, thái độ làm việc của Cử Giai Hoa phải nói là hết
chỗ chê. Cậu ấy cố gắng đoán ý của tôi, làm việc cẩn thận, tỉ mỉ gấp
bội. Ngẫm lại cha thì vào tù vì tham nhũng, bản thân cậu ấy chỉ là một
sinh viên tay trắng, ngoài việc cố gắng giữ công việc này thì cậu ấy
không còn sinh kế gì nữa.
Mỗi lần muốn đề nghị Cử Giai Hoa đổi công ty, nhưng nhìn thấy thanh
ảnh nặng nề của cậu ấy tôi mềm lòng không nỡ nói. Suy cho cùng, cậu ấy
cũng chỉ là sinh viên mới ra trường, tôi đành lòng nào đi bức ép cậu ấy. Nếu cậu ta muốn làm công việc này thì cứ để cậu ấy làm cũng được.
Tôi nói quyết định này cho Tần Mạch nghe, anh chỉ thản nhiên nói: ” Chuyện Hà Tịch quyết định có ai mà thay đổi được.”
Lúc này anh đang ngồi gõ máy tính tại bàn làm việc, nói mà không buồn nhìn tôi một cái. Tôi ngồi xổm trên sô pha, ôm nệm ngẫm nghĩ: “Hình như là không, ừ nhưng mà có đó.”
“Ủa, vậy đó là kỳ tích rồi.” Anh vừa gõ phím lách cách vừa ngần ngừ nói: “Cò lẽ là thần tích thì đúng hơn.”
Tôi gật đầu tán thành: “Đúng vậy, thật sự là thần tích. Tần tiên sinh, khó cho anh rồi.”
Âm thanh đánh bàn phím hơi hỗn loạn, cuối cùng anh cũng để mắt đến tôi: ” Ý của Hà tiểu thư là gì?”
” Ý trên mặt chữ.” Không nghe được câu trả lời vừa ý, Tần Mạch không
hờn giận nheo mắt nhìn, tôi che miệng lén cười đã đời mới nghiêm mặt
nói, “Được rồi, anh đã khát khao nghe đến vậy thì để em miễn cưỡng nói
cho anh thỏa mãn, Tần Mạch, đời này của Hà Tịch chỉ duy nhất một lần
thay đổi quyết định của mình, đó là vì anh.”
Khóe môi Tần Mạch hơi nhếch lên, thần thái hí hửng như con nít trộm được kẹo lại lộ ra.
Tôi lắc đầu thở dài, người mà vui mừng hiện rõ lên nét mặt như con
nít thế này thì làm sao lăn lộn trong chốn thương trường đến tận lúc này được chứ…
“Em nói thật, lúc biết anh yêu đương với Dịch Tình ở Mỹ thì em đã hạ
quyết tâm sau này dứt khoát cắt đứt với anh, loại đàn ông khô khan như
anh vậy mà mới rời đi hai năm đã có hết nửa năm qua lại cùng phụ nữ
khác.”
Tần Mạch bị mắng, có chút ủy khuất, hừ lạnh một tiếng nói: ” Người
kia cũng đâu có chịu thua, không phải ở Trung Quốc cũng đi xem mắt liên
miên sao?”
“Khác nhau ở chỗ này.” Tôi phẫn nộ vỗ sô pha, nói, “Dựa vào cái gì
anh không cần tìm đã có người đẹp dâng lên tận cửa, tốn công tốn sức lấy lòng anh. Còn em tìm suốt hai năm chỉ toàn là thứ phẩm! Dựa vào cái gì
mà em chưa tìm được anh nào đẹp trai làm bạn thì anh đã hưởng tề nhân
chi phúc!”
” ‘Tề nhân chi phúc’ không phải dùng như vậy…”
“Dựa vào cái gì anh ngây người ở Mĩ hai năm mà vẫn dùng thành ngữ Trung Quốc giỏi hơn em chứ!
Thấy bộ dáng vô cùng oán giận của tôi, Tần Mạch biết khôn không nói nữa.
Tôi thở hổn hển, liếc ngoáy anh một hồi mới nguôi giận: ” Nhưng mà
nhìn anh đau khổ quá nên em tha thứ cho anh. Mấy ngày nay em cứ suy
nghĩ, anh không vui thì em cũng không vui, chi bằng chúng ta gom chung
một chỗ với nhau, có không vui thì cũng không đến nỗi.”
Tần Mạch nhìn tôi đăm đăm, một lúc lâu sau mới hỏi: “Hiện giờ em không vui?”
Tôi suy nghĩ một chút: ” Cũng không tệ lắm.”
Tần Mạch cười tủm tỉm, không nói gì, tiếp tục vùi đầu gõ bàn phím.
Trong phòng yên tĩnh trong chốc lát, tôi ôm chặt gối, lăn lộn một hồi rồi cũng nói ra những bất an mấy hôm nay: “Tần Mạch, anh với em sẽ cưới nhau hả?”
“Chứ không thì sao?” Anh trả lời thản nhiên
“Nhưng mà…” Tôi hỏi, ” Anh sẽ yêu em bao lâu? Một năm, hai năm, hay
là lâu hơn nữa? Tình yêu dẫu sâu đến đâu thì cũng có lúc cạn kiệt…nếu
tình yêu chúng mình cạn hết thì hai đứa mình phải làm sao đây?”
“Hà Tịch.” Tần Mạch nói, ” Em chỉ nên nghĩ những chuyện chúng ta cần làm trong hiện tại để sống vui vẻ cùng nhau là được rồi.”
Nếu ngay cả hiện tại cũng không hạnh phúc thì tính đến ngày sau làm gì!
Tôi thở dài: “Được rồi, Tần tiên sinh, tụi mình đến đâu hay đến đó vậy.”
Tần Mạch gõ bùm bùm một hồi đã hoàn thành xong công việc, anh ngẩng
đầu nhìn tôi, đứng lên, từ từ đến gần nói: “Hà tiểu thư.” Anh khom
người xuống, ấn môi lên môi tôi khẽ khàng hôn, ” Cuộc sống của tụi mình hạnh phúc thế, sao em lại nói nghe cam chịu vậy…”
Hôn nhẹ dần dần biến thành hôn sâu, tôi cảm thấy cơ thể Tần Mạch chầm chậm bắt đầu có phản ứng, tôi chặn tay trước ngực Tần Mạch, nói: ” Anh còn chưa tắm mà.”
Anh hẫng một nhịp, hít sâu một hơi, ráng hãm cảm xúc lại: “Hà Tịch em…chờ anh.”
Anh ngoan ngoãn đi tắm còn tôi ngoan ngoãn ngồi chờ trong phòng, chán quá tôi vào mạng xem tin bát quái, đang xem mải miết thì Tần Mạch ba
xoa bốn chà đã vọt ra, vừa lúc tôi đọc trên mạng được một câu mà tôi
định nói cho anh nghe bèn kéo anh lại:
“Tần Mạch, anh coi nè —— đàn ông thông minh sẽ không cãi nhau với phụ nữ, bởi vì rất ầm ỹ. Thấy chưa, sau này đừng cãi nhau với em nghe
không.”
Tần Mạch đến phía sau tôi nhìn vào màn hình rồi nhíu mày nói: ” Sao em không đọc thêm nửa câu cuối?”
” Ủa, còn nửa câu sau nữa hả?” Tôi dòm một hồi mới thấy sau đó còn mấy chữ ” cứ hôn sâu, hôn mạnh là tốt nhất.”
Da mặt tôi kéo kéo. Tần Mạch đứng phía sau khẽ cưởi, anh tựa đầu vào
vai, nỉ non bên tay tôi dụ dỗ: “Hà tiểu thư, em muốn ám chỉ anh chuyện
gì đây hửm?”
Hai má tôi bắt đầu nóng lên, nhích mông ra xa anh một tí, lớn tiếng: ” Hừ, cứ tưởng bở. Cho anh xem cái gì thì anh cứ xem cái đó đi là được.”
Anh nói: ” Vậy bây giờ chúng ta đang cãi nhau phải không?”
“Di…”
Cho đến khi bờ môi ấm áp của anh nhẹ nhàng chạm vào môi mình thì tôi mới phát hiện mình đã bị Tần Mạch cho vào tròng.
Đàn ông ầm ỹ không qua đàn bà?
Được rồi, nhưng Tần Mạch lại không thuộc phạm trù này…
Hôm sau, tôi đỡ đỡ thắt lưng đến nhà mới tiếp tục trang hoàng. Tối,
Tần Mạch báo anh có việc gấp, không đến đón tôi được nên tôi ngồi xe
buýt về nhà. Đến lúc nhìn lên bản tin đang phát trên ti vi di động trên
xe buýt, tôi thoáng sững sờ: Ông Chu – Cựu cục trưởng cục thuế vào tù
do nhận hối lộ, vì sợ tội đã tự sát trong tù…
Mấy ngày nay, Cử Giai Hoa cũng không đến làm việc.
Tôi chưa nói gì nhưng Phương Dĩnh đã lén liên hệ cậu ta vài lần,
nhưng đều không có kết quả, tuy cô bé cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng biết
chuyện nên không chạy đến hỏi tôi.
Ba ngày sau, vào dịp cuối tuần, tôi đã hẹn Tần Mạch đi xem phim nên
cho thợ thầy về nghỉ sớm, còn mình thì ở lại dọn dẹp một chúc rồi ngồi ở bậc thang ngoài ban công chờ Tần Mạch lái xe đến đón.
Có tiếng mở cửa, tôi cứ tưởng Tần Mạch đã đến, nhưng kỳ lạ là tôi
không thấy xe anh, bỗng nhiên mùi xăng nồng đậm xông vào mũi. Tôi hoảng
sợ quay đầu lại thì thấy Cử Giai Hoa khệ nệ bê theo một can xăn to tướng đi vào phòng.
Tôi sợ đến nỗi người lạnh toát, quát: “Cử Giai Hoa, cậu làm cái gì vậy?”
” Chị Hà” cậu ta hoảng loạn nói, ” Em muốn mọi người đều chết hết, ba em chết rồi, tuy ngày thường ông ấy không quan tâm đến em lắm nhưng tốt xấu gì cũng là người thân duy nhất của em … Ông ấy chết rồi mà em vẫn
ngóng chờ ngày ông được tha về nhà với em…”
Cậu ta nói năng lộn xộn, chắc là suy nghĩ hỗn loạn đến cực điểm rồi.
Tôi buộc mình phải tự tỉnh táo lại, đang sắp xếp ý nghĩ trong đầu để
khuyên nhủ cậu ấy thì bỗng nhiên cậu ta mở nắp can xăng, rồi như phát
điên tưới lung tung khắp nơi, trong nhà nồng nặc mùi xăng.
Mặt mày tôi xanh mét vì sợ, vừa định đứng dậy đến cản cậu ta lại thì
Cử Giai Hoa dường như đoán được ý định của tôi nên tạt luôn một đống
xăng về phía này: ” Các người hại ba tôi vào tù… ông ấy đã chết sao các
người lại còn sống mà còn sống hạnh phúc như thế nữa chứ!”
” Cậu điên rồi hả!” tôi không nhịn được quát to, ” Cậu bình tĩnh lại
coi thử chuyện câu đang làm có ý nghĩa gì, ba cậu tham nhũng nên phải
chịu sự trừng trị của pháp luật, tội mình làm mình chịu chứ trách ai …”
“Là chị!” Cử Giai Hoa nói, “Là chồng chị! Bây giờ có ai làm quan chức mà sạch sẽ chứ! Dựa vào cái gì lại bắt ba tôi… Đều là lỗi của Tần
Mạch hết!”
Tôi im lặng, không phải vì đang suy nghĩ lời lảm nhảm của cậu ta mà
tôi nhận ra lời của người khác đã không vào tai cậu ta được nữa rồi,
chỉ biết rúc sâu vào vào sừng trâu của mình, ai nói gì cũng cóc thèm
nghe…
Tôi thong thả đứng dậy, cố gắng không kích thích cậu ta nhưng nào ngờ tôi vừa bước lên một bước thì bỗng nhiên Cử Giai Hoa móc bật lửa trong
túi ra.
Trong lòng tôi đánh thót một cái.
“Không được nhúc nhích.” Cậu ta nói.
“Được, tôi đứng yên.” Tôi trả lời ngay tắp lự.
Tôi luôn tin chân lý: mềm nắn rắn buông mà rắn cấp mấy gặp thằng
liều chết thì cũng phải chạy làng. Cử Giai Hoa cầm cái bật lửa, thấy uy
hiếp được tôi liền cười thỏa mãn: ” Chị Hà, em biết chị là người tốt
bụng nhưng thằng chồng chị quá đê tiện, nó phải bị trừng phạt.”
“Cử Giai Hoa, không có ai được quyền thay mặt pháp luật trừng phạt
người khác, nếu có một ngày Tần Mạch làm việc trái pháp luật bị vào tù,
nếu anh ấy cũng sợ tội tự sát, tôi nhất quyết sẽ không hành động như
cậu. Mỗi người đều phải chịu trách nhiệm cho những gì mình đã gây ra,
tôi tin ba cậu cũng hiểu rõ được đạo lý này.”
Cử Giai Hoa im lặng nhìn tôi, sao mà cậu ta không hiểu đạo lý này cơ
chứ nhưng vì nhất thời thương tâm quá độ mà tâm trí rối loạn. Cậu ta
đánh mạnh vào đầu mình, suy nghĩ giống như cực kỳ hỗn loạn: “Không
đúng… Không đúng…”
Tôi thấy cậu ta cầm cái bật lửa đã bắt đầu lỏng lẻo liền biết thời cơ đã đến nên vơ lấy thùng sơn gần bên ném vào Cử Giai Hoa, chính xác là
nện vào ngay đầu làm cậu ta choáng váng, tôi thừa cơ nhào lên, chụp lấy
bàn tay đang giữ bật lửa của cậu ta rồi nhe răng cắn mạnh.
Cử Giai Hoa kêu á một tiếng, tôi vừa cắn vừa cố hết sức vẫy tay cậu
ta cho bật lửa văng ra, trong lòng chỉ có một ý niệm không cho cậu ta
bật lửa lên đốt trụi chỗ này. Nhưng không biết ma xui quỷ khiến thế nào
mà cậu ta trong tình huống gian nan như vậy vẫn không quên bật lửa cái
xoẹt.
Tôi nổi gai ốc, kinh hoàng nhìn ngọn lửa uốn éo bốc lên từ đống xăng
dưới đất. Tiếp theo “Oanh” một tiếng, quanh người đều là biển lửa.