Đọc truyện Cô Nàng Mạnh Mẽ – Chương 47: Mình yêu nhau đi
Anh choáng váng trong chốc lát, anh mắt sáng bừng nhìn tôi một hồi rồi lặp lại: “Hà Tịch, anh xin lỗi.”
Tô gật đầu: “ừm.”
“Anh xin lỗi.”
“Em nghe rồi.”
“Em tha thứ cho anh một lần nữa đi.”
Tôi kỳ lạ: “Hồi nãy em nói em tha thứ cho anh rồi mà.”
“Không phải như thế này.” Anh nói, “Em còn kèm thêm hành động gì nữa kìa.”
Đôi môi ấm áp của anh dán vào môi tôi, lần này do anh chủ động, một
tay anh ôm eo tôi thật chặt, khí thế tấn công mười phần dũng mãnh.
Hôn đến khi cả hai bắt đầu hơi hơi mang theo màu sắc tình dục thì Tần Mạch hơi tách ra khỏi vòng ôm siết chặt nãy giờ, nghiêng đầu sang bên
tai tôi giọng khàn khàn nói:: “Sau này ngày nào anh cũng nói xin lỗi với em được không?”
Tôi nghe ra ý tứ xấu xa bên trong, mặt ửng lên nói: “Nói hay không là chuyện của anh còn tha thứ hay không là quyền của em.”
Anh nghiêm túc nói: “Hà Tịch, anh nghĩ chúng ta cần thảo luận thật sâu để thấu đáo vấn đề này mới được.”
Vào nhà, đóng cửa, tiếp theo đó là một màn xuân sắc kiều diễm. Hai
đứa chúng tôi quả thật đã hoàn toàn xâm nhập thảo luận một phen, thâm
nhập rất sâu…
Tối hôm đó, đại cẩu vừa kiêu ngạo vừa hay mắc cỡ vừa chiếm được sự
tha thứ thì bản tính chó sói bắt đầu rục rịch trở lại, bộ dáng thành
thật, uất ức ban ngày mất sạch ôm chặt tôi ăn thật sạch sẽ, thật gấp
gáp….. ngay trên ghế sô pha nhà tôi.
Đến khi tôi mờ mịt chìm vào giấc ngủ thì giọng nói khàn khàn, nhiễm
mùi tình dục khe khẽ gọi tôi trong lúc hai thân thể va chạm vẫn quanh
quẩn bên tai, làm người ta mê muội.
“Hà Tịch, Hà Tịch…”
Giống như là vĩnh viễn không ngừng được.
Sáng sớm, tôi mở mắt ra, ánh nắng ban mai xuyên qua kẻ hở của rèm cửa sổ chiếu vào thật ấm áp. Người bên cạnh vẫn còn đang say ngủ, hơi thở
đều đều, trên mặt đã không còn tìm thấy nét kiêu ngạo, lạnh lùng của
ngày xưa, ngược lại có thêm mấy phần bình đạm.
Tôi giật mình, một ý niệm kỳ diệu len vào đầu, tôi có thể được nhìn
ngắm gương mặt đang ngủ này đến hết đời này chăng. Điều này cũng rất hay nhưng ngày đó sẽ có sao?
Ý tưởng này chợt lóe qua, theo bản năng, trong lòng tôi lại có chút
sợ hãi về tương lai. Nếu tôi và anh cùng sống với nhau, bây giờ thì anh
toàn tâm toàn ý yêu tôi nhưng tương lai thì sao đây? Có khi nào kết thúc của cuộc hôn nhân này là chúng tôi đối mặt nhau trên tòa hoặc không thể vượt qua những mâu thuẫn linh tinh trong cuộc sống thường nhật hoặc
sống với nhau quá lâu tình yêu dần tàn lụi, mất cảm giác với đối phương…
Nếu có một ngày như vậy, vậy đoạn tình cảm của chúng tôi bây giờ nên đi về đâu?
Trong khi tôi nghĩ lung tung, cặp mi dày rậm khẽ nhúc nhích như báo
hiệu chủ nhân đã muốn tỉnh lại. Nghe nói, người trong trạng thái nửa mơ
nửa tỉnh sẽ dễ dàng nói thật suy nghĩ trong lòng mình….tôi thò tay vào
chăn, nắm tay Tần Mạch, nghiêm túc hỏi: “Tần Mạch, nếu có một ngày chúng ta căm ghét nhau thì phải làm sao?”
“Đừng phá mà.” Anh mơ màng nói, vài giây sau…anh trợn to mắt, nhíu mày, nghiêm mặt nhìn tôi: “Em chán ghét anh?”
Tôi há miệng chưa kịp giải thích thì anh đã lạnh giọng: “Trên dưới gì cũng bị anh ăn sạch sẽ hết rồi nên tốt nhất là em quăng hết mấy cái ý
nghĩ quái dị trong đầu cho anh, tối hôm qua đã nói xong rồi, đời này em
đừng hòng mà ra ngoài lăng nhăng nghe chưa.”
“Chúng ta nói cái gì? Nói khi nào?”
Tần Mạch hơi hơi nheo mắt lại: “Hà tiểu thư, vậy ra là tối qua chúng ta vẫn xâm nhập thảo luận chưa đủ sâu thì phải?”
Tôi sở sờ bụng dưới âm ỉ đau, theo bản năng lẩn đi: “Anh, đủ rồi…”
Anh cười thật tươi, khốn! quyến rũ chết người: “Trong những lúc như
thế này sao mà Hà tiểu thư có thể nói với đàn ông từ “đủ” này được ha…”
Tối hôm qua là ở trên sô pha, sáng nay cũng về đúng chỗ nhưng thời gian cách nhau gần quá đi!
Khi hơi thở của anh và tôi hòa quyện vào nhau, tôi ai oán than khổ
còn anh đắc ý cười khẽ, tôi mới đau đớn nhận ra rằng thì ra vận động
buổi sáng có thể làm một người tinh thần sảng khoái nhưng cũng có thể
làm người khác cạn kiệt sức lực.
Cuối cùng, tôi duỗi thẳng mũi chân, trong đầu trống rỗng, ôm chặt anh dường như cả thế giới của mình chỉ là tấm lưng to rộng của anh. Tần
Mạch khàn khàn nói bên tai tôi: “Hà Tịch, anh không xài bao, em cũng
đừng uống thuốc.”
“Làm vợ anh đi.”
Làm Tần phu nhân…
Khi ngồi trước bàn làm việc, suy nghĩ của tôi lại đi lang thang một
lần nữa. Nghĩ đến hôm đó Tần Mạch bị tôi đá ra cửa là gân xanh trên trán không khỏi nổi lên.
Có người đàn ông nào lại đi cầu hôn vào lúc đó chứ? Trừ Tần Mạch thì còn ai trồng khoai đất này nữa!
Mợ nó! Không có chút lãng mạn nào hết!
Không có hoa hồng, không có rượu vang, cũng không có bữa tối dưới ánh nến à cơ bản nhất là nhẫn cưới cũng không chịu trao cho người ta! Sau
khi thỏa mãn thú tính thì chít chít cầu hôn, anh cho đây là thế giới
động vật hở? Làm tình xong liền đẻ trứng, sinh em bé sau đó sống với
nhau suốt đời sao?
Thật sự một người đàn ông có chỉ số yêu đương cực thấp. Tôi bực bội
quăng con chuột lên bàn, thầm nghĩ, quả nhiên là không nên dễ dàng tha
thứ cho Tần Mạch mà, lẽ ra phải tra tấn anh ta thêm tám hay mười năm
mới đúng, cho đến khi tôi thật thoải mái mới để anh ấy bồi thường chút
ngọt ngào…
Vừa lúc Tạ Bất Đình lướt qua, thấy tôi quăng con chuột liền quay lại hỏi tôi: “Tiểu Hà, cô lại không hài lòng chuyện gì nữa?”
Tôi cười cầu tài nói: “Đâu có, chỉ là mấy hôm trước Tiểu Trương đã đi nên công việc của tôi dồn ứ, cần phải có người đến giúp đỡ.” Mà cho dù
công việc không tồn đọng, tôi cũng muốn có trợ lý nếu không thì đào đâu
ra thời gian mà nói chuyện yêu đương với Tần Mạch đây.
Tạ Bất Đình nghe xong, gật đầu đồng ý: “Gần đây công ty hơi thiếu
người, cô muốn đến phòng nhân sự chọn hai người thực tập hay tự mình
kiếm người?”
Trong lòng tôi đang nghi ngờ sao hôm nay Tạ Bất Đình lại dễ chịu với
tôi như vậy, chẳng lẽ có cái gì khó nhằn định bắt tôi đi làm sao. Nhưng
nghe đến câu cuối cùng thì tâm tư tôi lại chuyển hướng, trong đầu hiện
lên hình ảnh Phương Dĩnh, hình như cô bé đang tìm nơi thực tập thì phải.
Tuy hồi trước tôi có đưa số điện thoại cho Phương Dĩnh nhưng cô bé có lòng tự trọng cao nên cũng không gọi điện nhờ vả gì, mà nay vừa lúc tôi đang cần người giúp, cô bé kia chính là người thích hợp nhất.
“Tôi đã chọn được người, giám đốc Tạ để tôi hỏi người ta trước cái đã.”
Tạ Bất Đình gật đầu đang định nhớm chân đi thì tôi nghẹn chịu hết nổi nên thấp giọng hỏi: “Giám đốc Tạ à… Hôm nay ông có chuyện gì vui hả?”
Tạ Bất Đình cười nói: “Gần đây công việc của cô rất trôi chảy, khách
hàng còn gọi điện thoại đến khen ngợi cô nữa kìa. Tôi thiệt không ngờ cô là người khiêm tốn như vậy, lúc trước kêu cô nhận trang trí căn hộ kia
thì cô chết sống cũng không làm không ngờ lại âm thần làm mà còn làm rất tốt, cố gắng thêm nhé.”
Căn hộ nào…
Tôi nhìn Tạ Bất Đình đi nhanh vào văn phòng mà trong đầu vẫn mờ mịt.
Tôi gọi điện thoại cho Phương Dĩnh hẹn thời gian đến công ty gặp mặt
sau đó ngoan ngoãn ngồi vẽ bản thiết kế, vẽ một hồi suy nghĩ tôi quay
lại với căn hộ mà Tạ Bất Đình nhắc tới – chính là căn hộ Tần Mạch mua
sau khi về nước, lúc đó tôi cương quyết không nhận thiết kế thậm chí còn cãi nhau một trận rất to với Tạ Bất Đình rồi sau đó mới xảy ra chuyện
của chị Lâm.
Nhưng căn hộ kia tôi vẫn chưa nhìn qua một lần mà…
Đang nghiền ngẫm ý tứ của Tần Mạch thì di động vang lên, màn hình
hiện lên hai chữ “Cầm thú”, mặc dù tôi hoàn toàn không biết anh gọi điện đến làm gì nhưng khóe miệng vẫn cong lên sung sướng.
Tôi nhận điện thoại, hắng giọng, uể oải: “Chuyện gì?”
“Tối thứ sáu em có rảnh không?”
Tôi nhìn thoáng qua lịch để bàn, tối đó được khoanh bằng mực đen kèm dòng chữ: bảy giờ gặp mặt khách hàng XX. Tôi nghĩ một chút rồi lấy bút
đỏ gạch hàng chữ kia đi, sau đó vẻ thêm mấy cái hoa nho nhỏ kế bên mới
hỏi lại: “Không có việc, sao vậy?”
Tần Mạch dường như rất cao hứng, âm điệu vui vẻ: “Hà Tịch, em còn nhớ anh từng nói anh nợ em hai lần không?”
“Hình như là có.” Một lần là phụ một tay đánh lộn, một lần là uống rượu thay đến nỗi hôm sau cảm mạo một trận thật nặng.
“Thứ sáu này có một buổi tiệc, anh muốn tính nợ cho em một lần, muốn đi xem diễn không?”
Hai mắt tôi sáng bừng: “Có trò hay?”
“Cam đoan chất lượng Tần thị.” Anh đang vui nên cũng sẵn sàng đùa giỡn với tôi.
“Được rồi.” Tôi nói, “Nếu anh đã có thành ý mời em như vậy thì em miễn cưỡng đến xem một cái.”
Nói xong, tôi định cúp máy, Tần Mạch im lặng một lúc bèn gọi tôi lại, nhẹ giọng nói: “Tối hôm nay dùng bữa với nhau nha.”
“Không phải mới hẹn tối thứ sáu hả, đêm nay em…”
“Hà tiểu thư, anh nhớ em lắm.” Tần Mạch nói, “Tương tư khó dứt mà.”
Mấy ngày nay, anh luôn nói anh có lỗi với tôi, thừa nhận hối hận, móc gan móc ruột nói hết những gì trong lòng với tôi. Một người đàn ông như Tần Mạch vì tình cảm có thể nguyện ý buông sự phòng bị và kiêu ngạo
của mình thì tôi không nghĩ ra lý do có thể từ chối bất cứ yêu cầu gì
của anh hết.
“Nếu em có việc, vậy chuyển về nhà anh đi.” Tần Mạch nói, “Hà Tịch, ít ra mỗi ngày anh cũng có thể nhìn thấy em.”
Tôi trầm mặc hồi lâu mới buông tiếng thở dài: “Tần Mạch, anh thật
đáng xấu hổ, biết rõ là em không chống lại được chiến thuật dịu dàng này mà…anh lại sử dụng chiêu gì trong mấy cuốn sách cấm trẻ con vậy hả?”
Bên kia cũng im lặng, ai đó ho khan vài tiếng, sau đó thanh sắc Tần
Mạch thanh sắc khôi phục lại vẻ đạm mạc trời sinh như thường lệ: “Nghe
rõ ràng như vậy hả? Sao mà lần nào em cũng bắt bài anh được vậy.”
“Anh học y chang sách mà!”
“Được rồi.” anh tỏ thái độ không sao cả, “Tối nay anh đón em”
Tôi âm thầm cân nhắc một chút, hỏi: “Anh định cầu hôn với em phải
không? Nếu vậy em muốn hoa hồng, nhẫn kim cương và bữa tối dưới ánh
nến.”
Tần Mạch lập tức phỉ nhổ nói: “Hà Tịch, em thật ham mê vật chất quá!”
“Không đồng ý? Vậy em đây đi tìm người khác.”
“Hà tiểu thư, lần trước tặng em nhưng em không chịu mà” Tần Mạch có chút ủy khuất thầm oán nói, “Còn quăng mất tiêu luôn.”
Tôi giật mình, “Sau này…anh vẫn chưa tìm lại được?”
“Ừ.”
Tôi nôn nóng: “Anh có cẩn thận tìm kỹ chưa? Xem có lọt vào trong góc kẹt nào không?”
Tần Mạch cúi đầu cười: ” Lúc này mới biết sốt ruột hả? Sao lúc gạt
tay anh lại không chút do dự nào hết vậy? Bất quá cũng chỉ là chiếc
nhẫn, mua chiếc khác là được…”
Tôi hận không thể chặt rụng tay mình xuống, nhẫn kim cương, trời ơi
là nhẫn kim cương đó! Lần đầu tiên trong đời có người tặng nhẫn kim
cương cho tôi a! Tôi cương quyết: “Đêm nay nhịn cơm. Anh đón em, tụi
mình về tìm nhẫn.”