Đọc truyện Cô Nàng Lính Đặc Chủng Xinh Đẹp – Chương 94: Nghĩ sướng vãi!
Lam Thiên Tình đuổi theo nhưng cũngkhôngmuốnđivào, chỉ muốn hỏirõràngcôbé kia có phải Ngũ Hoạ Nhu haykhông, nhưng ngay lúc này Cung Ngọc Gia chợt khoát tay nắm cánh tay củacôlôiđi.
“Cậu!”
Lam Thiên Tình tức giận, tránh thoát và đẩy cánh tay Cung Ngọc Gia ra, cắn răng nhìnanhta chằm chằm.
Cung Ngọc Gia có chút bất đắc dĩ.
“Tinh nhi, ta nhớ trước đây chúng ta chung sốngkhôngphải rất tốt sao? Coi như chỉ là bạn bè, coi như chỉ biết đến dáng vẻ nguyên thủy nhất, ở chỗ của ta cười đùa, xem báo, thỉnh thoảngnóivới ta mấy câu, bây giờ ta chỉyêucầu cứ như vậymộtchút,khôngđược sao?”
Trong tay Cung Ngọc Gia còn nắm chìa khóa phòng của mình, cứ như vậy đứng ở hành lang,anhta hiểu được trong đại sảnh còn có bốn trực banthìkhôngnênnóivới Lam Thiên Tình những lời này nhưng vì có chút khống chếkhôngđược mình.
Lần trước từ phòng của Bùi Thanh Đình trốn ra được,anhta vẫn run sợ trong lòng, chỉ sợ Lam Thiên Tìnhsẽnghĩ xấu về mình.anhthừa nhận mình đương thời bị ma quỷ ám ảnh, nhưng cũng bởi vì nghĩ đối phương chính là Lam Thiên Tình.
Chính quản gianóitiểu thư Mộng Việnsẽở trong gian phòng đó chờanh, quản gia còn đích thân đưa đến cửa phòng, trời mới biết đó làmộtbẫy rập?
“Tinh nhi, chúng ta trở lại quan hệ lúc đầu có đượckhông?”
Cung Ngọc Gia chợtnhỏgiọng cầu xin, trong ánh mắt thoáng quamộttia đau đớn và hèn mọn.
Lam Thiên Tình nhíu mày, mặc dùđãđứng ở khúc quanh, nhưng vẫn nghe được tiếng bàn luận xôn xao của bốn người trực ban. Họnóinhỏ,âmthanh xột xột xoạt xoạt ,côlại có thể xác định, bởi vì mới vừa rồi Cung Ngọc Gianóimập mờkhôngrõkhiến người khác bắt đầu sinh ra hiểu lầm. Ánh mắt nhìn Cung Ngọc Gia chợt trở nên lành lạnh .
“Cậu cố ý!”
Lạnh lùng khạc ra bốn chữ, Lam Thiên Tình tức giậnkhôngthể đạp chết người này.
Cái gì gọi là cùngcôtrở lại dáng vẻ lúc đầu? Đâykhôngphải làrõràng ám hiệu cho những người nghe lén kia biết hai người từng cómộtđoạn quan hệ?trênthực tế, hai người bọn họ từng có cái gì? Chẳng có cái gì cả!
Với thiên phú bát quái đặc biệt của cáccôlính trực banthìkhôngcần chờ đến trưa mai khắp trườngsẽcó tincôtừng là người tình của đoàn trưởng hoặc tình nhân tin đồn.
Lời đồn khắp trườngthìKiều Âukhôngthể nàokhôngnghe được.
Người này muốn ly gián tình cảmcôvới Kiều Âu sao?anhta cho là tình cảm của bọn họ yếu ớt như vậy,khôngchịu nổimộtkích?
“Tinh nhi ~”
Cung Ngọc Gia vội vãđilên kéo tay áo, lại làm cho Lam Thiên Tình liên tiếp lui về phía sau:
“anhthậthèn hạ!anhcho rằng như vậy Kiều Âusẽhiểu lầm tôi sao?anhthậtngây thơ!”
nóixong, nhìn Cung Ngọc Gia bối rối, Lam Thiên Tình nhớ tới lời của bốn người trực banđãnói, trong đầu chợt lóe lên ý tưởng:
“anhcố ý đem danh sách diễn tập giao cho Kiều Âu, vì chính là khiến nữ sinh trong binh đoànđithương lượng cửa sau vớianhấy?”
Vậy mà cái gọi là phương thức thương lượng cửa sau đối với ngườikhôngthiếu kim tiền như Kiều Âu mànóikhôngthể nghi ngờ chính là sắc đẹp.
Lam Thiên Tình giận đến toàn thân phát run:
“anh!anhcư nhiên đưa người phụ nữ cho cháu ngoại của mình? !”
Cung Ngọc Giakhôngngờ Lam Thiên Tình thông minh như thế,côthựcsựchỉ có 17 tuổi sao? Nhìn bộ dạng thông minh xinh đẹp củacôthìlàm sao bản thân mình lạikhôngyêu, làm thế nào để buông tay?
“Tôi chỉ giao choanhtamộtnhiệm vụ mà thôi, chỉ cần bản thân cậu ta đoan chính, như thế nào lại bị mê hoặc? Nếu nhưmộtbên cậu ta cócôrồi mà vẫn có thể ở chungmộtchỗ cùng người phụ nữ khácthìcôcần gì phải khổ sở ở bên cạnh cậu ta uất ức cầu toàn?trênđời nam nhân tốt,khôngphải chỉ cómộtmình Kiều Âu.”
Đối với cáccôlính đặc nhiệm,thậtrathìviệc này cũngkhôngchỉ làđangkhảo nghiệm lập trường thủ trưởng mà còn khảo nghiệm hành vi thường ngày của nữ binh. Vô luận thực tế còn là trong công việc, các nữ binh phải cómộtý chí sắt thép,khôngvì bất kỳ ngon ngọt hấp dẫn mà sinh ra bán thân thể hoặc linh hồn của mìnhthìmới xem nhưmộtchiến sĩ đặc nhiệm thực thụ.
Vì vậy, cấptrênmới thông báo tuyển chọn danh ngạch tham gia diễn tập đồng thời cũng qui địnhsẽkhai trừ quân tịch đối với người làm trái với qui định tín niệm lập trường.
Hiển nhiên,sựkiện danh ngạch nhonhỏnàykhônghề chỉ là chọn lựacôlính đặc biệt ưu túđitham gia quân diễn, mục đích thựcsựchính là loại bỏ cáccôlínhkhôngđủ phẩm chất đạo đức.
Nếukhông, diễn tập đoạt đảo của đại đội pháo binh làm chủ côngthìcần gì phải cócôlính đặc nhiệm để làm gì?
Hiển nhiên những thứ nàythìnhững học viên như Lam Thiên Tìnhkhônghiểu, Cung Ngọc Gia cũngkhôngtính để cho cáccôhiểu, càngkhôngđem toàn bộ ý đồ của cấptrênnóitường tận với Kiều Âu. Thậm chí còn ước gì Kiều Âu còn vi phạm vấn đề tác phong đấy.
Nhưng Kiều Âu yên tĩnhkhôngnóitiếp nhậnkhôngcó nghĩa là cậu takhôngbiết chút gì. Coi nhưthậtkhôngbiết,thìkể cả tất cả nữ binh đều cởi hết y phục rồi đứng xếp hàng trước mặt cậu ta cũngsẽkhôngliếc nhìnmộtcái. Bởi vì trong mắt Kiều Âu chỉ cómộtmình hình ảnh Lam Thiên Tình, hơn nữa loại tình cảm này đến đậm nhất lúcyêunhau, càngkhôngthể nào làm ra bất kỳ lỗi lầm với Lam Thiên Tình.
Nhưng Cung Ngọc Gia bị ma nhập rồi, ở vào lập trường khổ sởyêuđơn phương của mình, căn bảnkhôngcách nào hiểu tình cảm của Lam Thiên Tình và Kiều Âu.
“Tinh nhi, coi như bây giờtrênluật phápđãcó quan hệ với Kiều Âu nhưng hai ngườikhôngthể nào hạnh phúc. Emđicùng với cậu tathìcuối cùng người bị thươngsẽlà em. Em hãy tin tưởng tôi, đượckhông?”
Lạinói, Cung Ngọc Gia cũng được coi làmộtmỹ nam nổi tiếng, nếu như giờ phút nàynóilời thề son sắt với người phụ nữ khácthìcó lẽ họsẽbị mê hoặc nhưng Lam Thiên Tình lại chỉ cảm thấy da đầu tê dạimộthồi.
“Cậu, mặc kệ bất cứ chuyện gì, tôisẽtheo Kiều Âu và chắc làsẽkhôngtách ra.hiệntại chỉ muốn biết chuyện cậu mới vừanói,côgáixảy ra chuyện bên hồ lúc đến cùng có phải người trong trường chúng ta haykhông? Tôi có thể biết đượckhông?”
Lam Thiên Tìnhđãhoàn toànkhôngmuốnnóinhảm thừa chuyện vớianhta,côchỉ muốn biết rốt cuộc Ngũ Hoạ Nhu có gặp chuyệnkhôngmay haykhông?
Ánh mắt lấp lánh như ánh sao, ở hành lang có chút ánh sáng mị hoặc, Lam Thiên Tình nhẹo đầu, mặt khẩn trương và khẩn cầu, giương mắt nhìn Cung Ngọc Gia, chỉ mong chờanhtanóiramộtcâu trả lời màcôđanglo lắng.
Cung Ngọc Gia chưa từng bị Lam Thiên Tình dùng loại ánh mắt khát vọng nhìn chăm chú, trong lúc nhất thời hoảng thần, nuốtmộtngụm nước bọt, nâng lênmộtcánh tay chợt ômcôvào trong lòng.
Chóp múi ngập tràn mùi thơm dầu gội, nhịp tim Cung Ngọc Gia cũng chậm nửa nhịp, thậm chí nghĩ tới, cứ như vậy hônmộtcái lên đôi môi mềm mại như cánh hoa hồng dù là sau đó có bịcôtát, cũng đáng.
Trong tay, là thân thể mềm mại nhưng mang theo nhiệt độ lạnh bạc, từng sợi tóc tơ vương vấn triền miên dòng suy nghĩ của Cung Ngọc Gia, để choanhnhư si như say.
đanglúc mải mê nghĩ đến đôi môisẽnhận được, bỗng nhiêntrênmặt nóng lên, Cung Ngọc Gia sững sờ nhìn Lam Thiên Tình.
Lam Thiên Tình duy trì nguyên tư thái lạnh lùng nhìnanh, chỉ làsựlạnh lùng so với lúc trước còn phải giảm xuống rất nhiều độ, dùng sức ngăn cánh tay Cung Ngọc Gia, cả người từ trước mặthắnlui về phía sauđira ngoài.
Cung Ngọc Gia rốt cuộc có chút tỉnh táo, giơ tay liền lauđinước miếng Lam Thiên Tình vừa nhổ lên mặt.
“anhnghĩ rằng tôikhôngdám đánhanhmộtbạt tai sao? Bởi vì tôi biếtanhsẽức hiếp tôi, bởi vìanhcó công phu, hơn nữa đánh thứ người nhưanhchỉ dơ bẩn tay của tôi.anhđãnghĩ nếm nước miếng của tôi, tôikhôngngại nhổ lên mặtanh, cũng khỏi phiềnanhdính sát, dơ bẩn miệng của tôi!”
Lam Thiên Tình từng chữ từng câu vang vang có lựcnóixong, cũngkhôngnhìnmộtcái, xoay người, nhìn chằm chằm màu xám trắng xi măng dưới chân, cuối cùng tặngmộtcâu:
“Cung Ngọc Gia, đừng vắt hết óc muốn lấy lòng tôi nữa, bởi vì trong lòng tôi,anhđãkhôngcó hình tượng. Cung Ngọc Gia,thậtđể cho tôi cảm thấy rất ghê tởm!”
nóixong, Lam Thiên Tình giống như là ăn phải con ruồi, nhíu chặt chân mày, gương mặt vẻ chán ghét liều mạng chạy lên lầu.
Ánh mắt Cung Ngọc Gia vẫnđisát đằng sau, cho đến khi bóng dáng Lam Thiên Tình mặc quần áo ngủ hoàn toàn biến mất, nhưng còn rất lâu vẫn chưa tỉnh hồn lại.
Thậm chí, Kiều Âu vẫn đứng ở cửa sauđãchạy tới trước mặt, mới giật mình, người bị tính kếkhôngphải là người kia mà hình như thành chính bản thân mình.
“Ngươi?”
Cung Ngọc Gia trong liếc mắt, ở trước mặt Lam Thiên Tình mất hết mặt mũi hình ảnh như thế, lại ở trước mắt tình địch,khôngthể nghi ngờsẽcómộtbạt tai sắc bén lạnh lùng nhất!
Kiều Âu nháy mắt mấy cái, nhếch môi khẽ thành đường cong tự đắc, lười biếngnói: “Cậu có muốn biết chính tôi đứng ở cửa sau nàyđãbao lâukhông?”
Kiều Âu vừanói, vừa nghiêng đầu liếc mắt nhìn về chỗ mới vừa đứng.
Cung Ngọc Gia nhìn theo ánh mắt Kiều Âu, cửa thang lầu phía sau, đối diện cửa lớn ký túc xá, khi đêm xuống,khôngcó ánh đèn, đứng ở chỗ đó vừa lúc có thể nhìn thấy bên trong xảy ra tất cả, nhưngkhôngđể dễ bị người khác pháthiện.
Khó chịu mà nhếch nhác đứng tại chỗ, Cung Ngọc Gianóikhôngramộtcâu.
Kiều Âu sờ lỗ mũimộtcái, chợt thu lại tư thái bất cần đời, hai mắt trở nên lẫm liệt như hàn băng, tĩnh mịch chán nản:
“Cậu,khôngphải ai cũng có thể mơ ước người phụ nữ của Kiều Âu tôi. Thái độ Tình Tìnhđãrấtrõràng rồi, mà tôi cũng giống như vậy. Ai dám động đếnmộtsợi tóc củacôấy, tôi liềnsẽliều mạng cùng người đó. Chuyện đêm nay, tôisẽkhôngbỏ qua như vậy. Coi như là cậu của tôi, cũngkhôngđược!”
nóixong, Kiều Âu chợt nhìnhắncười cười rất là tà tứ, nụ cười ở trong đêm khuya này cang thêm quỷ dị, làm cho người takhôngrét mà run.
Cung Ngọc Gia nhưng mà lạikhôngcho là đúng. Bản thân nhà họ Cung là gia đình tư nhân buôn bán. Kiều Âukhôngthể này làm gì trả thù nhà họ Cung, cái mạng củaanhlà con độc nhất của nhà họ Cung. Kiều Âu cũngkhôngtự nhiên có thể động tay chân gì vớianh. Cả tiền bạc và thân phận cũngkhôngnhúc nhích được, Kiều Âu còn có thể làm gì để gây bất lợi cho bản thânanhbây giờ?
Chỉnh sửamộtchút cổ áo sơ mi thường phục, Cung Ngọc Gia mắt lạnh liếc nhìn Kiều Âu tà tứ gương mặt, lạnh nhạtnói:
“Kiều Âu, nên trở về đầu bờ chính là cậu, tiếp tục cùng Tình nhi ở chungmộtchỗ, cuối cùng người bị thươngsẽchỉ là Tinh nhi. Có chút kỳ cục, giữa người tình vui vẻ hòa thuậnthìthậtngọt ngào hạnh phúc nhưng giữa hai người có thù hận đếnkhôngđội trời chungthìmặc cho tìnhyêucủa các người có sâu đậm đến mấy cũng hóa giảikhônghết.”
U tối dưới vầng sáng, mắt phượng Kiều Âu nhíu lại,khônghề để ý đến Cung Ngọc Gia, xoay ngườiđi.
Khimộtngười bởi vì tìnhyêumà mê thất lý tính, những lời Cung Ngọc Gia mới vừanóikia, có mấy phần thiệt giả, Kiều Âuđãchẳng muốn so đo.
anhtự nhiên biết nguyên nhân trong lòng Cung Ngọc Gia đối với mìnhkhôngchút kiêng kỵ, nhưng lờinóitối nayđãnói, nếu nhưkhôngthậtkhiến Cung Ngọc Gia trả giámộtchút, đây chẳng phải là tương đương vớihắnnóichuyện thúi lắm?
Bỏ qua loại chuyện như vậy, từ trước đến giờkhôngphải là tác phong của Kiều Âu!
Trở về phòng trong, mới vừađiđến giường lại thấy Lam Thiên Tình gọi điện thoại di động đến, khóe miệng khẽ nhếch cười, bảo bối củaanh, càng ngày càng đángyêu. Thời khắc mấu chốt, lại có thể biết nghĩ đến nhổ lên mặt Cung Ngọc Gia.
Lam Thiên Tìnhkhôngbiết là lúc ấy Kiều Âuđãchuẩn bị xông ra ngoài đánh người. Nhưngsựkhả ái mưu ma chước quỷ củacô, lại đành dập tắt lửa giận trong lòng Kiều Âu, để choanhthiếu chút nữakhôngnhịn được vỗ tay bảo hay.
“Này, Sao giờ nàykhôngngủ, nhớanhsao?”
Kiều Âu có chút mệt mỏi xoa đuôi lông mày, mới vừa xử lý chuyện tình Ngũ Hoạ Nhu, trước mắt vẫnkhôngthểnóicho Lam Thiên Tình, tránh chocôgấp gáp.
Mà Lam Thiên Tình vì lo lắng cho Ngũ Hoạ Nhu mới lại bị Cung Ngọc Gia khi dễ, trong lòng từng trận uất ức,nóihay lắmkhôngkhóc , nhưng nước mắt cứ như vậy rớt xuống.
“Khốn kiếp!anhchết ở nơi nào?”
Kiều Âu vừa nghe,côgáinhỏlên cơn, hơn nữaâmthanh cũng khàn khàn nên cưng chiều cười cười:
“anhsai ồi, có chút việc trì hoãn.thìsao, cònđanglà giậnanhchuyên danh ngạch sao?”
Người đàn ông này thành tinh rồi, biếtrõcôlo lắng cho Ngũ Hoạ Nhu , nhưng lại nghĩ cách dờiđisựchú ý củacô, để chocôkhôngthể nào mở miệng, tự nhiên ai bảo lúc chia tay buổi chiều, chính là vì cái này giận dỗi hay sao?
Lam Thiên Tình sững sờ,nói:
“Nghenói, khụ khụ, cái đó, danh ngạch ở trong tayanh, cho nên có muốn tranh thủ tìm vàicôgái. Nghenóitối nay cómộtcôgáigiống như mặc áo ngủ cực ngắn đến tìmanhrồi.”
nóixong, Lam Thiên Tình hậnkhôngthể cắn đứt đầu lưỡi của mình. Trong lòngnóihay lắm, phải tin tưởng Kiều Âu,thậtrathìcôcũngthậttin tưởng, chỉ là từ lời trong miệnganhnóira càng có thể đểcôan tâm.
“Ha ha.”
Nghe Lam Thiên Tìnhnóixoay xoay vặn vặn, tâm tình Kiều Âuthậttốt.
“Là cómột, nhưnganhmở cửa liếc mắt nhìn rồi trực tiếp đóng cửa lại, loại người phụ nữ giao hàng tận nơithìlàm saoanhsẽcoi trọng chứ?. Lạinói, coi như tiên trời hạ phàm cũng sokhôngso được với bà xã xinh đẹp đángyêua. Bà xã, em xemanhcó ngoankhông, có muốn tưởng thưởngmộtchútkhông?”
Lam Thiên Tình khóe miệng khẽ nhếch:
“Có cái gì tốt mà tưởng thưởng, đó là trách nhiệm của đấng trượng phu nên phải tuân thủ. Hơn nữa, bây giờ mới là ngày thứ nhất, còn có nửa tháng nữa!”
“Khụ khụ, nếukhôngnhư vậy, bà xã ngày ngày đến chỗanhđi. Nếu lại có người như thế đên nữathìanhsẽtrực tiếp vừa mở cửa chínhsẽlàm cho cáccôấy biết trong phònganhđãcó người, như thế nào?”
“Nghĩ khá lắm!”
đangnói, Lam Thiên Tình vỗ ótmộtcái! Đáng chết! Quên chuyện chính!
“Đúng rồi, em nghenóibên hồnhỏxảy ra chút việc, Tiểu Nhu cho đến bây giờ vẫn chưa có trở về đâu, Tư Đằng có tìmanhgiúpmộttay haykhông? Trong lòng em cực kỳ lo lắng, Tiểu Nhu là người giữ quy quân kỷ nhất rồi.”
Kiều Âu vừa nghe Lam Thiên Tìnhnói, vừa lắc đầu cười khổ, đến tột cùng làanhđánh giá thấp sức quyến rũ của mình, còn đánh giá thấp phân lượng Ngũ Hoạ Nhu ở trong lòng Lam Thiên Tình? Thế nào đề tài này dờiđitốt vô cùng, lại bị cho vòng trở về.
Hít sâumộthơi, Kiều Âu ánh mắt lóe lóe, chân mày nhíu lại, chuyện Ngũ Hoạ Nhuthậtđúng là có chút phiền toái rồi !
Nhưng lànóira lời quảthậtdịu dàng nhu hòa: “Tư Đằng tìm đượccôấy rồi, em đừng lo lắng, hai người cùng nhau náo loạn chút ít kỳ cục, Tư Đằng mangcôấy về biệt thựđi. Tối nay,sẽđể cho hai người bọn họ đầu giường đánh nhau cuối giường hòađi!”
Ý này, chính là ám hiệu Lam Thiên Tình, tình nhân người ta buổi tối có thể ở cuốn tra trải giường đâu rồi,khôngnên lo lắng,khôngcó chuyện gì.
Thế nhưng lờinóimộttruyền tới Lam Thiên Tình bên kia, tức giậnkhôngđánh vừa ra tới.
Giờ phút này,côcũngkhôngcó trở lại phòng ngủ, mà là núp ở cửa hành lang phòng tắm gọi điện thoại. Vừa nhìn thời gian, cũng sắp hết đêmmộtchút,côđều lo lắng vì Ngũ Họa Nhu, nếukhôngphải vì lo lắng cho nha đầu này,côcũngkhôngcầnnóidối với Trần Hiểu Đan rồi chạy đến lầu dưới, còn đánh nhau với trực ban, còn bị Cung Ngọc Gia đùa giỡn, kết quảcôlo lắng nửa ngày, người ta chẳng xảy ra chuyện gì còn chạy về biệt thự sống mơ mơ màng màngđi.
“Ô ô ~ ô ô ~”
Trong lòng uất ức càng lúc càng lớn,đangcầm điện thoại di động lại khóc lên:
“Ô ô ~ em ghét bọn họ, Tư Đằng cũngkhônggọi điện thoại, Tiểu Nhu cũngkhônggọi điện thoại cho em, ta, ô ô ~ em còn muốnđira ngoài tìm bọn họ, ô ô ~thậtlàkhôngcoi nghĩa khí ra gì,khôngnóilương tâm! Ô ô ~”
Nghe tiếng khóc nức nức nở nở, Kiều Âu nghĩ thầm,cônhất định làkhôngở phòng ngủ , nếukhônglàm sao dámnóithời gian dài như vậy, còn khóc đau lòng như vậy?
“Bà xã ~ emđangở nhà cầu hay phòng tắm?”
“Ô ô ~ phòng tắm.”
Kiều Âu nháy mắt mấy cái, sau đó xông nàng mập mờnói:
“anhtrở về trong đoàn rồi, mới vừa trở lại,đangmở cửa, bà xã tới phònganhđi, ông xã ôm em ngủ, dụ dỗ em, có đượckhông?”
“Được!”
Vừa nghe Kiều Âunóiđãtrở lại, Lam Thiên Tìnhthậtđúng là nhớanh. Nàng biết, này hơn phân nửa đều là bị Cung Ngọc Gia cho ồn ào, khi cung ngọc Galla nàng hướng hành langđivào trongđithời điểm, trong lòng nàng cũng hù chết. Nàng suy nghĩ nhiều Kiều Âu liền đứng ở bên cạnh mình a.
Lau chùi nước mắt, đạp dép lênhỏ, nàng lạimộtbướcmộtbước hướng lầu dưới lần nữađi.
Cúp điện thoại xong, Kiều Âu vội vàng cởi áo quần của mình, chỉ mặcmộtcái quần lót.
Bởi vì lúc trước hình ảnh kia, sợ là áo sơ mi và quần ít nhiều gì dínhmộtchút xíu máu. Mở máy điều hòakhôngkhí, nghĩ tớimộtlát Lam Thiên Tình tới, vừa đúng ômcôngủ, cũngkhôngcần mặc nữa quần áo.
“Cốc, cốc, cốc.”
mộthồinhẹnhàng tiếng gõ cửa truyền đến.
Kiều Âu khóe miệng khẽ nhếch, rất là vui vẻ chạy tới mở cửa, mở tay nắm cửa dựa vào bên ngoài khuynh quốc khuynh thành cười cười:
“Bảo bối, người ta chờ ngươithậtlâu.”
nóixong, Kiều Âu mở rộng vòng tay muốnđilên ôm người, người đối diện càng thêm thụ sủng nhược kinh, trực tiếp liền nhào vào trong ngực Kiều Âu .
Mùi nước hoa gay mũi, còn có hấp dẫn hơi mờ điếu đái quần ngủ, cộng thêm Kiều Âu chỉ mặc quần lót nửa thân trần thân thể, Lam Thiên Tình mới vừa tiến tới Kiều Âu cửa gian phòng,đãnhìn thấy trước mắtmộtmàn này.
“A ~!”
Lam Thiên Tình che lỗ tai của mình, điên rồimộtdạng liều mạng hô tomộtcâu, bén nhọn nữ caoâmhoàn toàn đem điều nàykhôngan phận đêm, xé rách!