Đọc truyện Cô Nàng Lính Đặc Chủng Xinh Đẹp – Chương 19: Kiss, ai mê hoặc ai?
Lam Thiên Tình nghĩ rằng, ở nước Hoa tuổi kết hôn sớm nhất theo pháp
luật của con gái là 18 tuổi, con trai là 20 tuổi. Kiều Âu đương nhiên đã qua tuổi kết hôn theo pháp luật, nhưng cô còn thiếu hai năm! Hơn nữa,
bây giờ cô không nghĩ phải gả cho anh, suy nghĩ ban đầu của cô là muốn
anh bảo vệ cô, giúp cô lấy lại công đạo.
“Anh, bây giờ chúng ta không thể nhận giấy chứng nhận được chứ?”.
“Anh nói có thể là có thể!”.
Kiều Âu bá đạo, vòng tay qua bờ vai cô, kéo vào trong lòng, đau lòng nhìn hốc mắt hồng hồng của cô, ôn nhu nói:
“Tình Tình, nếu nhận giấy chứng nhận kết hôn có thể khiến em hoàn toàn
tín nhiệm anh, hơn nữa mở lòng với anh, như vậy làm làm sớm một chút!”.
Trước kia Kiều Âu đã giải thích rất rõ ràng, anh chắc chắn không để cô
làm người tình của mình, anh thật lòng thích cô, muốn kết hôn với cô, vì sao cô còn muốn nghĩ như vậy? Chẳng lẽ anh làm còn chưa đủ tốt sao, cho nên người khác tùy tiện nói vài câu thì cô đã tin rồi hả? Cái gì mà có
vợ, cái gì mà mang thai, đều là những con bướm người ta thả ra, vậy mà
lại trước mặt con thỏ trắng anh yêu thích ác ý bôi nhọ danh dự của anh,
anh nhất định phải khiến những người đó trả giá đặc biệt!
Lam Thiên Tình thấy bộ dạng lời thề sắt son của anh, trong lòng cả kinh, đó không phải là gậy ông đập lưng ông sao?
“Anh, em tin anh là được, bây giờ quá sớm, đi nhận giấy chứng nhận kết hôn không thích hợp!”.
Không ngờ Kiều Âu lại không nhìn cô, ánh mắt sắc bén nói với Tư Đằng ngồi phía trước:
“Tư Đằng, cầm băng theo dõi của trường trung học Đức Nặc đến điều tra cho tôi, nhất định phải tra rõ sự việc ngày hôm nay!”.
“Vâng, Kiều thiếu!”.
“Anh! Em còn nhỏ,Em không nghĩ sẽ kết hôn sớm như vậy!”
Kiều Ân không để ý tới, chỉ là càng ôm chặt cô hơn, đặt cằm của mình lên trán cô, vô cùng thân thiết.
“Anh, em thật sự tin tưởng anh, thật!”
Kiều Ân cúi xuống nhìn cô, vẻ mặt không rõ biểu cảm:
“Nếu thật sự tin tưởng anh, vậy thì gả cho anh!”
Lam Thiên Tình kinh ngạc, lần đầu tiên cô phát hiện, đầu óc một người
đàn ông cũng như vậy? Rốt cuộc phải như thế nào mới khiến anh nghe cô?
Trong đầu nghĩ lại mỗi lần cô mơ mơ màng màng, hoặc là còn chưa tỉnh
ngủ, hoặc là tâm tình bị anh hôn đến hồ đồ.
Đôi mắt xinh đẹp lóe lên chút ngượng ngùng, Lam Thiên Tình bỗng vươn đôi tay ôm lấy cổ Kiều Ân, nâng cằm lên, dè dặt cẩn thận dán lên đôi môi
anh.
Một loạt động tác này cũng không nhanh, bởi vì trong đoạn tình cảm này,
cô luôn ở trong tư thế bị động, khiến Kiều Ân thật không ngờ cô sẽ chủ
động hôn mình.
Đợi đến khi cái miệng nhỏ nhắn thơm thơ dán lên, anh thậm chí còn chưa
kịp vui vẻ, mặt cô đã đỏ và nhắm hai mắt lại, hơn nữa cô còn học tập anh lúc hôn môi cô, mềm nhẹ mút lấy cánh môi anh.
Trong lòng là huyễn ngọc ôn hương, hơn nữa, người trong lòng lần đầu tiên chủ động , làm sâu sắc hơn nụ hôn này.
Từ từ, Lam Thiên Tình cảm thấy cả người mềm nhuyễn, anh nhẹ nhàng buông cô ra, ôm nhu trong đôi mắt có thể chảy ra nước:
“Ngoan, hôm nay đi nhận giấy chứng nhận kết hôn, được không?”
“Vâng”.
Cô trả lời theo bản năng, dựa vào lòng anh thở dốc. Sau đó cô thoáng
thấy đáy mắt Kiều Ân lóe lên nụ cười gian rồi biến mất, cô hiểu ra, rõ
ràng cô định hôn vì muốn mê hoặc anh, mà lúc này, lại biến thành cô bị
anh mê hoặc.
Trời ạ, xấu hổ chết đi được!
Chẳng những chủ động hôn mà còn bị người ta nhân cơ hội bức hôn!
“A!”
Xe phanh gấp, cả người Lam Thiên Tình và Kiều Ân nhào về phía trước theo quán tính!
May mà Kiều Ân phản ứng nhanh, bảo hộ thật tốt cho người trong lòng,
nhưng chính khuỷu tay anh vì làm điểm tựa giữ trọng tâm cho hai người,
đập mạnh vào sau ghế của Tư Đằng, các đốt ngón tay bị đau.
“Sao lại thế này?”
“Kiều thiếu, là…” Tư Đằng đang do dự, dường như phát hiện ra cái gì, lập tức bổ sung thêm: “Là Bùi tiểu thư! Xe của Bùi tiểu thư bỗng nhiên chắn ngang trước chúng ta”.
Đôi mắt Kiều Ân lạnh lẽo, tao nhã nghiêng đầu, thấy ở phía trước kính
chắn gió, Bùi Thanh Đình và Yo Yo đang cùng nhau bước xuống từ trong xe, hơn nữa vẻ mặt khiêu khích đứng ở đầu xe của anh không chịu tránh ra.
“Kiều thiếu?”
Tư Đằng do dự, thường thì trong tình huống này anh sẽ trực tiếp quăng
đối phương vào trong biển, hoặc phế đi tay hoặc chân của đối phương.
Nhưng lần này nghe nói là đối tượng đám hỏi của nhà họ Kiều.
Kiều Ân không nói gì, cúi xuống hôn lên trán Lam Thiên Tình, nghiêng
người bảo vệ cô trong ngực, sau đó hơi hạ cửa xe xuống, nhưng lại không
hề có ý muốn xuống xe.
Bùi Thanh Đình đuổi lên, nói về phía cửa kính:
“Kiều thiếu, có phải là anh rất không hợp tình người không? Cửa hàng lễ
phục là vì tôi muốn mặc bộ y phục đó nên mới chọc vào anh, anh có tức
giận thì đánh về phía tôi là được, làm gì lại hủy bát cơm của người ta?
Tốt xấu gì tôi cũng là con gái lớn của nhà họ Bùi, làm sao anh có thể
đưa số điện thoại của tôi vào sổ đen?”
Trong lòng Bùi Thanh Đình vốn có một cơn tức không thể phát tiết, đang
định cùng Yo Yo về nhà họ Bùi thì không ngờ trên đường lại gặp xe của
Kiều Ân. Lần này tính khí đại tiểu thư bốc lên, nói cái gì cũng không
khống chế được, bắt Yo Yo cắt ngang trước mặt xe của Kiều Ân.
Sau khi Kiều Ân nghe cô ta nói xong, cũng không để ý đến cô ta, mà ánh mắt nhìn thẳng về phía Yo Yo phía sau cô ta.
“Vừa rồi cô lái xe phải không? Tay nào chuyển hướng lái?”
Yo Yo sững sốt không hiểu, nhưng lại khuất phục dưới sự uy hiếp của Kiều Ân.
“Tay phải”.
Kiều Ân thu hồi ánh mắt, không nhìn về phía ngoài cửa xe nữa, lạnh lùng phân phó:
“Tư Đằng! Lên! Phế đi!”.
“Vâng, Kiều thiếu”.
Tư Đằng lĩnh mệnh mở cửa xe ra còn chưa xuống xe, Yo Yo sợ hãi, cầu xin nói:
“Kiều thiếu! Là tôi nhớ nhầm, là tay trái! Vừa rồi tôi dùng tay trái bẻ hướng lái!”.
“Yo Yo, cô nói bậy bạ cái gì đó?”, Bùi Thanh Đình bất mãn trừng mắt nhìn Yo Yo, sau đó quay mặt về phía Kiều Ân: “Yo Yo là quản gia bên cạnh
tôi, Kiều thiếu đánh chó cũng phải ngó mặt chủ đi!”
Lúc này, Lam Thiên Tình rất hứng trí chui từ trong lòng Kiều Ân ra, đôi
mắt thanh thuần vô tội chớp chớp đánh giá Yo Yo, đây không phải là người trong miệng người phụ nữ có thai sao, là người muốn cô ta đến trường
học diễn kịch? Quân sư kiêm đồng lõa của Bùi Thanh Đình?
“Anh! Nếu cô ấy không phân biệt được rõ tay trái hay tai phải, như vậy thì phế cả hai đi!”