Đọc truyện Cô Nàng Lạnh Lùng Và Anh Chàng Bí Ẩn – Chương 33: Anh Yêu Em…lu…cy!
_Yun…? Sao mày có thể làm vậy với Lucy hả?-Ken nhìn Lucy đang nằm thở một cách khó khăn dưới sàn mà quát hắn.
_Hahaha! Cần biết không? Hay để tôi cho mấy người xuống gặp nó rồi nó kể cho nghe?-giọng hắn giễu cợt đến khó nhận ra đó là hắn.
_Mày…cái thứ như mày chẳng phải là người rồi! Đến người mày yêu cũng nỡ nhẫn tâm vậy sao?-Yin cũng rất thất vọng về hắn nhưng cậu hiểu hắn không làm việc gì mà không suy nghĩ kĩ càng trước.
_Đừng hỏi tao thế! Nể mày là bạn tao từ đấy đến giờ nên tao cho mày chọn…1 là theo tao và mày tiếp tục là bạn chí cốt của tao…2 là mày đi theo tụi nó và DIE!-hắn vênh váo.
_Tao không sợ chết! Chết là hết, thà tao chết chứ đết có thèm đi theo thứ như mày!-Yin tức giận và tỏ ra khinh miệt hắn.
_Có im đi không? Lucy làm sao kia kìa.-Sam đứng khóc nãy giờ, dù biết cuộc nói chuyện này sẽ ko dứt nên cắt ngang.
Pin lật đật chạy lại định bế Lucy nhưng chưa kịp động vào đã bị hắn nhanh tay chĩa súng vào đầu.
_Mày bỏ súng xuống!-Lee bây giờ cũng chẳng còn nể phục hắn làm gì nữa rồi.
_Này nhóc! Xem ai chết trước nhé?-hắn nhếch mép.
Ken nháy mắt ra hiệu với mọi người rồi 1,2,3
———–Đoằng….Đoằng…..Đoằng———-
Tất cả đều móc súng ra bắn loạn xạ. Pin nhanh chóng lợi dụng thời cơ bế Lucy chạy thật nhanh ra ngoài…Sam chạy theo để dọn dẹp cả đống vệ sĩ bên ngoài.
Đúng thật…hơn 30 tên vệ sĩ à mà không, nói đúng ra là Xạ Hội Đen. Nhưng với võ công của cô thì nhanh gọn lẹ Lucy đã đã an toàn trên chiếc Lexus để Pin và Sam đưa về hospital ở thành phố.
Trên đường đi, Sam và Pin cứ nơm nớp lo sợ. Một phần là lo cho Lucy nhưng 10 phần là lo cho mọi người còn ở đấy sống chết ra sao.
*******Khi Lucy vừa đc đưa đi********
_Chết đi đồ ch*!!!- John tức giận hét lên.
_Nó chết rồi! Không bao giờ thuộc về mày đâu John, hahaha…cứ ôm cái tình đơn phương mà xuống theo nó đi!-hắn giễu.
_Câm mồm…người chết là mày!-trên mặt John nước mắt giàn giụa. John thích Lucy từ lâu lắm rồi, từ khi nó cho cậu vào Bang. Nó đi rồi cậu cũng sống làm gì!
———Đoằng….Đoằng….Đoằng…..Đoằng—
Hắn ngã xuống, hai giọt nước mắt lăn dài.
_Anh xin lỗi! Anh yêu em, sẽ mãi mãi là như vậy! Tha thứ cho anh, yêu em…..Lu…cy..!-hắn lẫm bẫm gì đó rồi nhắm mắt. 4 phát đạn của Ken, Yin, Lee và David bay thẳng vào tim của hắn.
_Tao không muốn vậy nhưng những điều mày làm thì ko thể để Lucy đau khổ nữa!-Yin quỵ xuống.
_Có ai bị thương không?-Ken mệt mỏi ngồi bệt xuống. Bỗng….
*bịch*
_Linda…Lin..Lin-mọi người hốt hoảng.
Mọi người nhanh chóng đưa Lin về thành phố.
Tại bệnh viện.
Nó đang được phẫu thuật để lấy vết đạn ngay tim.
Cánh cửa phòng mổ được bật ra…
_Lucy sao rồi?-Sam chạy lại lắc tay Nancy(chị của Sam).
_Chị xin lỗi nhưng mà…chị cố gắng lắm rồi. Vết đạn ngay vào tim nên chị thật sự xin lỗi!-Nancy bật khóc rồi chạy đi mất.
Hai giọt nước mắt lăn dài xuống đôi gò má trắng hồng của cô…rồi 4 giọt…6 giọt và cứ thế rơi mãi. Lucy chết thật sao, con bạn thân nhất của cô chết rồi sao? Con nhỏ mà hay cáu gắt cứ hở miệng là bảo cô như heo đã chết rồi hả? Không đâu, nó ko chết được, tất cả chỉ là giả dối! Nó ko bao giờ chết được, nó kiên cường lắm mà, không đc.
_Ko đc mà, ko phải đâu mà, Lucy chưa chết…nó ko chết đc đâu…hức…hức…nó ko thể…hức…chết đc!-cô đau khổ.
Pin đang ngủ trên ghế thì giật mình bởi tiếng khóc của cô.
_Chị Sam…Lucy sao rồi? Ổn chưa?-Pin chạy lại.
Sam ko nói gì, gương mặt như vô hồn. Cứ lắc đầu và lẫm bẫm:*ko đc…ko đc*
Lúc đó thì trên băng ca cấp cứu đang được đưa vào. Nhìn từ xa, Pin nhận ra ngay là Lin, Pin bật dậy chạy ngay lại chỗ băng ca, theo sau là mọi người.
_Chị Lin sao vậy?-Pin sốt sắn
_Bị trúng đạn ngay vai và chắc do mất máu nên xỉu. Ko sao đâu!-David vỗ vai Pin.
_Haizz…làm lo muốn chết!-Pin thở phào nhẹ nhõm.
_Còn Lucy sao rồi!-Ken quay qua.
_Em ko biết! Chỉ thấy chị Sam như người mất hồn nãy giờ cứ ngồi khóc, em hỏi cũng chẳng nói tiếng nào.
_Sam à…Sam…Lucy đâu rồi?-Ken hốt hoảng.
_Lucy…Lucy….chết rồi…hức…!-Sam lại bật khóc.
_Ko thể nào đâu! Ko thể nào…!-Ken ôm đầu.
_Sao chứ, thật nực cười, giỡn nhây quá đấy!-John nhìn Sam, đôi mắt anh tỏ vẻ tuyệt vọng. Sâu thẳm trong đôi mắt ấy như là vì sao sắp lụi tàn.
Phòng bác sĩ mở ra. Chiếc băng ca trắng đẩy ra ngoài.
_………….-Lời bác sĩ.
_Vâng, tôi hiểu rồi!-Ken lau nước mắt.
———End Chap——–
Lời tác giả:Xin lỗi vì để mọi ng đợi lâu nhé! Em đang ôn thi nên ko có nhìu thời gian..mong mọi ng thông cảm.