Đọc truyện Cô Nàng Lạnh Lùng Và Anh Chàng Bí Ẩn – Chương 22: Võ Thanh Minh Phúc!
Cả đám ăn xong thì chạy đi chơi mất! Hắn, Pin, Ken và David thì kêu là đi lên núi chơi. Cô và Linda thì đi dạo dạo xung quanh vườn còn cậu Yin thì bị bắt ngồi ở sofa không cho đi đâu hết. Nó thì một mình ở vườn hoa phía xa cách biệt thự khoảng 500m. Đấy là một vườn hoa cẩm tú cầu tím, một khu vườn chỉ có một đường đi duy nhất dẫn thẳng đến cây cổ thụ ở giữa vườn và một cái xích đu. Phía sau cây cổ thụ là một cái đường dài dẫn tới đâu không biết và xung quanh là hoa cẩm tú cầu.
_Một loài hoa không thể sống một mình, lúc nào cũng sống tập thể với biết bao bông khác! Nhìn thì thấy chúng thật yếu đuối nhưng không, chúng tựa vào nhau để chống chọi với tất cả mọi thứ, cả mưa to gió lớn để đc sinh tồn lâu dài với nhau. Thân thì có gai nữa. Nhìn chúng đẹp nhưng cũng sắt đá vô cùng.!-nó nhìn vào mấy bông hoa.
_Cô cũng biết đc nữa à? Cô là ai?-một anh chàng có mái tóc đen ngồi trên xích đu, ăn mặc bình thường nhưng nét mặt có gì đấy rất buồn và sâu thẳm.
_Tôi là ai thì liên quan gì đến anh?-nó đứng lên nhìn về phía chàng trai.
_Không liên quan! Vậy thì mời cô ra khỏi đây giùm!-anh chàng nói.
_Tại sao tôi phải ra? Bộ khu vườn này là của anh à?-nó vênh mặt.
_Đúng! Nó là của tôi!-anh chàng nói.
_Điều gì chứng minh đc hả?-nó hỏi.
_Thì khu vườn này là sân nhà của tôi!-anh chàng chỉ về phía con đường sau cây cổ thụ, nhìn lơ mơ thì thấy đc một căn nhà gỗ.
_Vậy thì tôi ra là đc chứ gì?-nó quay đi.
_Tùy cô!-giọng anh chàng mang chút thất vọng.
_Nếu nếu anh cho phép, tôi chỉ ở đây ngắm hoa, không phá hoại gì hết! Nếu muốn thì tôi có thể trả tiền để đc ở đây ngắm mấy bông hoa này!-nó quay lại.
_Cô thích hoa cẩm tú cầu lắm à?-anh chàng nghiêng đầu hỏi.
_Không phải thích! Tôi thích hoa hồng và duy nhất chỉ có hoa hồng. Tại hoa này mang chút gì đó sự cô đơn và gai góc của hoa hồng mặc dù nó mọc thành từng chùm!-nó vệt tay qua một chùm hoa.
_Vậy tôi có cái này cho cô!-anh chàng ngoắt nó đi vào con đường sau cây cổ thụ. Đi chưa được bao lâu thì vườn cẩm tú cầu đã bị cắt ngang bởi một hồ nước trong veo màu xanh da trời. Và kế bên hồ nước ấy là:
_Hoa hồng……..nhưng màu đen!-nó mừng rồi trầm ngâm.
_Đúng! Màu đen nó giống với cô hơn!-anh chàng cười.
_Tại sao?-nó híp mắt.
_Màu đen là một màu chứng tỏ sự cứng rắn bao bọc bên ngoài, gai của nó cũng nhọn hơn và nó luôn mọc một mình giống các hoa khác nhưng có điều, bên trong hoa ai biết đc nó cũng rất yếu đuối mỗi khi chỉ có một mình! Biết đâu đc nó cũng muốn đc mọc đôi mọc chùm giống các hoa khác. Chính nó tượng trưng cho vẻ đẹp kiu ngạo lạnh lùng nhưng lại yếu mềm ở bên trong.-anh chàng ánh mắt sâu thẳm nhìn mấy bông hoa.
_Anh hiểu rất nhiều về hoa hồng nhỉ! Anh tên gì?-nó cười nhìn anh, một nụ cười làm ng khác mê mị.
_Võ Thanh Minh Phúc!-anh chàng bình thản.
_Nguyễn Hoàng Hạ Băng! Rất vui đc làm quen.-sau lần hoa hồng đen này thì nó cảm thấy anh chàng này có gì đó giống nó nên cảm thấy yên tâm.
_Cô từ đâu tới? Tôi ở thành phố Wind đi lên đây dã ngoại. Tôi ở căn biệt thự Rainy bên kia!-nó chỉ về phía kia.
_Căn biệt thự Rainy của một tập đoàn giàu có về cổ phiếu và bất động sản à?-anh chàng nhìn nó.
_Đúng, tập đoàn Lê Gia, bạn tôi là nhị thiếu gia tập đoàn ấy!-nó vui.
_Lê Hoàng Đăng Phan, tên rắc rối đấy hả?-anh chàng hỏi nó.
_Anh biết Phan à?-nó vui lắm.
_Đúng là cái tên rắc rối ấy rồi!-anh chàng lắc đầu.
_Rắc rối? Phan mà nghe đc thì cậu ấy sẽ xử anh luôn cho coi!-nó nhăn mặt đáng yêu.
_Hahahahahahahaha! Bởi vậy tôi cấm cô không đc tiết lộ chuyện cô gặp tôi cho ai khác. Nếu không thì cô đừng bao giờ đến đây nữa!-anh chàng cười ha hả rồi nghiêm mặt.
_Vậy thì hứa luôn! Mà ngày mốt tôi về rồi! Chưa biết đc chừng nào mới trở lại!-nó bỗng buồn.
_Vậy thì cứ chơi cho vui đi, tôi sẽ ở đây mà!-anh chàng cười nhưng sâu thẳm trong mắt lại hiện lên chút gì đó buồn buồn khó đoán.
_Vậy đc! Anh thích có hồ bơi lắm à?-nó lại vui.
_Cái gì? Tôi không hề! Tại sao cô hỏi vậy?-Phúc mặt giở khóc giở cười.
_Tại cái hồ này nè, nước trong vắt như hồ bơi ở nhà tôi! Toàn dùng hóa chất!-nó lắc đầu chỉ vào cái hồ.
_Hồ tự nhiên đấy! Từ đỉnh núi xuống, màu sắc hoàn toàn tự nhiên!-Phúc lắc đầu nhìn nó.
_Wow! Muốn bơi thử quá ta!-nó cười cười.
_Nếu không ngại thì xin mời!-Phúc vẻ mặt gian xảo.
_Giỡn đấy! Ở nhà tôi có mà tôi chưa bao giờ đụng tay đến chứ nói chi là bơi! Tôi thích bồn tắm hơn!-nó lắc đầu xua tay.
_Ồh! Vậy thì thôi!-Phúc vẻ mặt bình thản nói.
_Cho hỏi mấy giờ rồi vậy!-nó nhìn qua Phúc.
_À ờm 1 giờ 30 chiều!-Phúc dòm đồng hồ trong đt.
_Oh My God! Tôi về đây, chắc họ đang đợi tôi!-nó hốt hoảng.
_Ừ! Mai đến nữa nhé?-Phúc cười nhìn cô.
_Tất nhiên. Paii!-nó quay chạy đi mất.
_Cô dễ gần hơn những gì họ nói nhỉ?-Phúc cười đểu, ánh mắt sâu hiểm thâm độc.
Tại biệt thự Rainy.
_Em về trễ, em xin lỗi!-nó chạy vào nhưng chẳng thấy bóng dáng ai hết. Đi lên từng phòng thấy ai die liền á! Bỗng nó nghe tiếng cười và tiếng nhạc xập xình nhộn nhịp ở sân sau.
_Mấy ng mở party ngoài trời sao không gọi em về?-mặt nó hầm hầm.
_Em để đt ở nhà, mà mọi ng thì đói quá nên ăn luôn. Mới nhập tiệc à!-Ken vừa nướng thịt vừa nói.
_Oke! Hôm nay vui nên bổn cô nương không trách nhứt!-nó nhảy vào nhập tiệc.
~|End Chap|