Đọc truyện Cô Nàng Lạnh Lùng Và Anh Chàng Bí Ẩn – Chương 12: Bài Ca Xúc Xích Của Hai Anh Em Con Nít
4:00 Reng……reng……..reng
_Mày với anh hai về trước đi, tao có việc!-nó nói rồi chạy đi làm cô chẳng kịp nói gì.
Xuống tới nơi, nó chẳng thấy hắn đâu đành ngồi đợi dưới gốc cây lớn, lâu lâu đứng dậy đùa giỡn với mấy bông đinh lăng. Hắn sao lâu thế, ra về được 30 phút rồi. Thật ra là hắn đã xuống trước nó, nhảy lên cái cây gần đấy ngồi quan sát nó, từng hành động cử chỉ của nó hắn đều thu đc vào tầm mắt. Hắn tưởng nó sẽ về nhưng sao nó vẫn đợi và cứ đợi.
1 tiếng trôi qua, nó vẫn ngồi đấy đợi. Đt của nó reo liên hồi nhưng nó vẫn ừ è đã rồi úp máy. Hắn thấy quá đủ nên đã nhảy phụp xuống đi lại chỗ nó:
_Sao cô vẫn còn đợi, lỡ tôi không tới thì sao?-hắn hỏi.
_Anh sẽ tới và anh đã tới rồi đó sao?-nó đáp.
_Vậy cô có câu trả lời chưa?-hắn lại hỏi.
_Tôi…..tôi……tôi….-nó ấp úng.
_Câu trả lời đã rõ, tôi về nhà nấu ăn trước nhé! Cô vẫn là cô, lạnh lùng và tàn nhẫn-hắn nói rồi quay bước đi nhưng chưa bao lâu thì:
_Bụp……..đừng…………đi…….TÔI………….. CẦN ANH……TÔI….TÔI…..THÍCH ANH, tôi đồng ý!-nó ấp úng rồi bỗng la to lên rồi lại nhỏ nhẹ.( chị này nắng mưa thất thường quá nhỉ )nó ôm anh từ phía sau.
_Thật chứ?-hắn ôm lấy tay nó.
_Thật lòng đấy! Tin tôi!-nó nhỏ nhẹ.
_Anh tin em!-hắn quay lại ôm chầm lấy nó.
_Về nhé, anh hai đợi ở nhà đấy!-nó nói.
_Ừ, ta về thôi. Anh đi Moto của anh còn em?-hắn hỏi.
_Hai chở em đi nhưng hai về lâu rồi!-nó ngại ngùng.
_Vậy thì anh chở em về chứ sao?-hắn nói bằng giọng chọc ghẹo.
Nó và hắn đi lấy xe:
_Ôm vào nào, té đấy-hắn nói to.
_Oke!-nó ôm anh.
Chiếc xe lao băng băng trên con đường đã sụp tối.
Tại biệt thự White. Nó và hắn khoác tay nhau đi vào. Nhìn hai ng con trai ở ghế sofa, khoang đã, tóc vàng mắt đỏ. Oh My God, oh my god:
_Nam! Nhóc về rồi, nhóc về rồi hic hic……về thật rồi hic hic!-nó bỏ tay hắn ra và chạy lại ôm chầm lấy ng con trai còn lại.
_Này này, lợi dụng ôm trai đẹp nhá! Không buông ra em lợi dụng đấy!-Nam ghẹo nó nhưng tay vẫn vòng qua ôm nó.
_Nhóc cao thật, không tin là nhóc mới 14 tuổi. Nhóc ét mấy thế?-nó buông Nam ra rồi hỏi.
_Cao gì! 1m83 à, thấp hơn hai đến 5cen lận. Buồn!-Nam lắc đầu đau khổ.
_Chị xỉu!-nó làm bộ xỉu tưởng hai ông con trai cao lớn của mình đỡ nhưng.
~~Bụp
Nó ôm đất mẹ thân yêu làm như đất mẹ mọc chân chạy mất mà ập mặt xuống hôn túi bụi.
_Hahahahahahhahahahahah………ập mặt……haha…….chết tui……đau bụng……hahahahaha……-hai anh em khoác vai nhau cười sặc sụa.
_Hai ng muốn die sớm đúng không? Em chìu nhe!-mặt nó đen như đít nồi, gằn từng chữ.
_*chạy*………anh/em không muốn chết đâu. Anh/em do nhanh quá đỡ không kịp thôi mà. Tha cho anh/em đi mà!-nó dí hai ng chạy vòng vòng. Hai ng ấy chỉ biết vừa chạy vừa xin.
Cái tên dở hơi đứng như không đứng ở đấy thấy ba anh em siuu dở hơi mà há hốc mồm. Cả gia đình có biệt danh là Lạnh Lùng Đến Tàn Khốc ấy cũng có ngày như vậy sao? Miệng đời đúng là không thể tin được! Thấy mình bị bơ nãy giờ mới lên tiếng:
_Khụ khụ khụ, tôi đi nấu ăn nhá!-hắn ho vài cái rồi te te đi vô bếp.
Ba ng giờ mới chịu đứng lại nhìn về con ng phá cuộc vui kia
_STOP! WHO ARE YOU?-hai anh em trai đồng thanh.
_Ý quên, để em giới thiệu, đây là anh làm vườn kim luôn làm bếp và đảm nhiệm luôn cái chức danh đc gọi là NG YÊU của em đấy!-nó nhận mạnh hai từ ng yêu.
_Chào anh Huy và nhóc Nam! Em tên là Nguyễn Thành Đạt cứ gọi em là Yun cho thân mật nhé.-hắn lễ phép chào hỏi.
_Làm vườn?-anh hỏi
_Phụ bếp?-nhóc hỏi
_Và đảm nhiệm luôn chức danh ng yêu của em! -nó bổ thêm.
_Có gì không ạ? – hắn hỏi.
_Miễn bình luận!- hai anh em trai đồng thanh rồi nhảy tót lên lầu.
_Anh cảm thấy có một sự bất bình thường không hề nhẹ!-hắn xanh mặt.
_I dont know.-nó ra hiệu tỏ ý không biết.
_Làm đồ ăn đi anh. Em đói!-nó nũng nịu.
_Miễn ý kiến-anh thấy cái biểu hiện của nó là cảm thấy có điều gì đó tồi tệ sẽ xảy ra ngay và luôn nên chuồng vào bếp trước.
______________Tại lầu 1_____________
_Anh hai, ng yêu luôn đấy. Tính sao đây?-Nam nói nhỏ
_Sao là sao, trò cũ. Chịu đc thì oke, không đc thì out thôi?-anh nhún vai.
_Lỡ đc thì hai anh em mình sẽ ra rìa cho xem! Em không muốn……Lucy là của em cơ! -Nam xụ mặt.
_Ai nói! Lucy Ngốc là của anh biết chưa?-anh cốc đầu nhóc.
_ÁAAAAAAA! LUCY ĐÂU RỒI! HAI KEN ĂN HIẾP PIN CỦA LUCY NÈ!-nhóc la toán cả lên( 14t mà làm như 4t. Bó tay )
_Pin Pin đâu rồi nè?-tiếng nó từ dưới vọng lên.
Anh trừng mắt nhìn Pin, Pin lòe lưỡi trêu anh rồi chạy xuống dưới.
_Hai hai Ken cốc đầu Pin nà! Lucy giận Ken đi!-Pin nũng nịu.
_Pin làm gì mà hai Ken cốc đầu?-nó ôn nhu vuốt đầu Pin( làm như anh Pin đẹp trai là cờ hó ấy ).
_Pin nói Lucy là của Pin nên hai Ken cốc đầu Pin nói Lucy là của hai Ken á!-Pin làm mặt cún con.
_MÁ ƠI CON CHẾT KHI SỐNG CHUNG VỚI HAI NG KHÔNG BÌNH THƯỜNG NÀY MẤT THÔI!-nó la ầm cái biệt thự rộng ngàn mét vuông này.
_Lucy gì vậy em? -anh hốt hoảng từ trên lầu chạy xuống.
_Hai ng có thôi cái trò trẻ con ấy không hả. Lớn cả rồi mà như con nít ấy. Như vậy nữa là ra đường ở nka! Miễn bình luận tiếp! – nó nói một tràn.
_Nhưng Lucy là của em/anh mà!-hai ng đồng thanh.
_Ai nói! Lucy là của Yun này mà!-hắn nghe ồn ào nên đi ra tiếp thêm một câu và liên tục lửa đạn từ con mắt của hai anh em con nít này bắn đùng đùng vào mặt hắn rồi bàn tay của hắn đang choàng vai nó.
_Mệt, ngủ, miễn tiếp thêm!-hai ng quăn cục bơ bư tổ chảng cho hắn và nó và nắm tay nhau lên lầu.
_Không có anh chắc em die nãy giờ vì lũng màn nhĩ và hại não mà thôi!-nó nhìn hắn.
_Anh thật không tin đc cái gia đình nổi tiếng với biệt danh Lạnh Lùng Tàn Khốc mà như thế này! -hắn lắc đầu.
_Anh còn chịu thế này dài dài đấy! Ý quên, anh vô nấu đi! Em cần ăn ngay và luôn.-nó nhìn hắn.
_Ừ! Đợi anh!-hắn hôn lên trán nó.
Nó đỏ mặt chạy một mạch lên lầu.
>
_Oh Shit! Em tức lắm đấy,sẽ cho hắn ta 10 cái thay vì 3 cái như thường lệ hay chơi.-Pin nghiến răng.
_Anh thấy ít quá đó Pin! Gấp đôi! -anh cười nham hiểm.
_Nhưng em đem không đủ!-Pin nhăn mày.
_Đi mua, ăn tối xong anh với Pin đi ha. Giờ xuống ăn rồi còn chơi!- anh khoác vai Pin rồi nhướng nhướng mày.
Pin hiểu ý rồi khoác lại vai anh. Hai anh em tí ta tí tửng hát bài hát