Đọc truyện Cô Nàng Khó Hiểu – Chương 40: Mồ, tí nữa thì toi
– Ối mẹ ơi! Cái gì thế này? – Minh Khang hú hét vang trời.
– Há há há, trò này vui ghê! AAAAAAA – Tên Duy Anh thì thích thú dữ dội.
Có hai tên điên đang la hét và hai đứa khác quay đầu nhìn với ánh mắt khinh bỉ.
– Lần trước vì sao lại xúc động vì người khác thế?
…
– Ha ha. Thì tại lão già của tôi sau khi biết chuyện chúng ta liền đồng ý, còn nói xin lỗi này nọ nên nhìn thấy vị lão gia kia như thế tôi thấy bản thân còn may mắn lắm. – Gãi gãi đầu.
– Còn Mặt Đơ thôi đấy, cố gắng lên. – Nó cũng hùa theo cách gọi của Duy Anh.
Bọn họ đang vui vẻ trò chuyện, chẳng để ý mấy đè lên dấu chân vừa đi qua là xác người rải rác. Haizz, thực là chỉ đi tìm người chữa bệnh thôi cũng khổ.
Nhìn lại nơi bọn họ đang đứng chính là một cái hang động thật sâu dưới đất nhưng ánh sáng được chiếu khắp nơi. Bốn bề bức tường màu trắng nhưng tất cả vật dụng đều màu đen tạo nên không gian có chút đối lập.
– Nhóc con ngươi đến đây làm gì? Không phải lần trước nói với ngươi là không tiếp sao? – Một âm thanh khàn khàn quỷ dị phát ra.
– Thôi mà. Hôm nay đến cũng không phải là ta tâm sự hay điều trị mà là tìm ngươi chữa trị cho bệnh nhân. Giá cả tùy ngươi quyết định còn cho ngươi thêm một vật cho ngươi làm thú vui nữa đấy.
– Hừ! Chỉ cần là chuyện của nhóc đều là không tốt. Ta đây không nhận, về đi. – Một tên trùm đầu bằng vải đen, từ đầu đến cuối đều đen, tóc dài che mất khuôn mặt xung quanh dường như còn có một loại khí chất quỷ dị khiến người ta xa lánh.
– Người bệnh là một vị phu nhân, đồ chơi là chồng của bà ấy.
– Ngươi vừa nói cái gì? Được mau đem bọn họ đến đây. Một lát ta sẽ quay lại, đợi đi. – Nói xong liền bỏ đi.
Nó cười quái dị rồi vô tư nằm lên bàn mổ được khử trùng sạch sẽ nhìn lên trần nhà. Lâu rồi không được điều trị tâm lí, hôm nay đến đây cũng cảm thấy có chút bình tâm lại. 320 là vị bác sĩ duy nhất của nó, thông thường thì Sun sẽ kiêm luôn vấn đề này nhưng những lúc lười sẽ đẩy cho vị này. 320 (tất nhiên là biệt danh rồi) là bạn, ừm thì không phải thân, cũng chẳng xa lạ như bạn bình thường của Sun. Nhưng chủ yếu là đồng ý làm bác sĩ riêng cho nó vì hai người cũng khá hợp nhau. Mỗi lần nó tâm tình không được tốt hoặc cảm xúc bỗng dâng trào thì phải tìm đến người này điều trị một chút. Tại sao? Tại hắn không phải Sun, thường để bình tâm thì nó có hai biện pháp. Một là tự thương tổn chính mình, nếu là Sun chắc chắn không thể nhìn nó như vậy nhưng 230 thì có thể, còn có chút thích thú nữa (vâng, anh ấy S). Hai là đập phá, nghe có vẻ đơn giản nhưng thứ nó đập phá thường không rẻ nên phải đến đây chơi với mấy nạn nhân bị 230 đem về làm thí nghiệm, và chính vì lí do này mà nó hình thành thói quen tra tấn kẻ khác. Thông thường nếu cách hai không được thì nó sẽ áp dụng cách một. Và đó là lí do vì sao Sun phải đi đón nó vì nếu chậm thêm giây nào nó cũng có thể tự tổn thương bản thân để bình tĩnh lại một chút.
– Mẹ! – Minh Khang lo lắng chạy lại.
– Mẹ không sao, đừng lo. – Bà nhẹ giọng trả lời cậu.
Cả hai người đều được đưa đến cùng lúc. Mắt lão già kia đã hằn lên tia máu. Nhìn sơ qua cũng có thể thấy được mẹ Minh Khang đã hồng hào hơn lần trước, đôi mắt cũng đã có chút sinh khí. Thế rồi 230 cũng xuất hiện. Trái ngược với vẻ u ám vài phút trước, 230 trở lại với bộ đồ bác sĩ trắng, tóc được cột lên gọn gàng trông khá… sạch sẽ?
– Tụi em xong rồi, đi đây. – Nó nhảy khỏi bàn mổ.
Đột nhiên nó mở to mắt thầm kêu một tiếng không xong. Một con dao lướt êm qua cổ nó, chỉ kém vài milimet là tổn thương đến động mạch chủ rồi. Nó đứng vững lại, hai mắt ánh lên vẻ thích thú (có chút không đúng).
– Tí nữa thì toi! – Nó cười tươi rói nhìn về phía ám khí bay đến.
– Hôm nay tâm tình tốt, đến chơi với anh.
Nhìn thấy ánh mắt của nó, 230 nhíu mày định tiến tới ngăn cản nhưng cùng lúc đó thì mẹ Minh Khang đột nhiên ho khan dữ dội. Nắm chặt hai tay, 230 quyết đoán đi đến cạnh nhanh chóng khám sơ lược cho người phụ nữ duy nhất ở đây (Chị Bảo không phải nữ à? 230: Nó là con người à?). 3 tên ngốc kia cũng thấy có chút không đúng nhưng lại không biết đúng chỗ nào đành đứng trơ ra đó nhìn hai người kia chơi trò chém giết nhau.
Quả thật là không đúng, nó không né, không đánh, chỉ lo đâm đầu vào đòn tấn công của Wind. Yeah, em nó bật chế độ “tự sát” rồi. Nhưng Wind càng ra tay càng độc, chẳng chút nhân nhượng nên nó càng ngày càng nhiều vết thương.
– Ha ha ha. Tiếp tục đi. Tôi đây vẫn chưa chết chứng tỏ anh ra tay không đủ độc… Hoặc là anh không đủ khả năng giết tôi a. – Nó ra sức khích tướng Wind.
Thấy lời nói của mình có tác dụng nó cười càng rạng rỡ. Mấy tên điên đứa nào cũng nhệch mặt ra nhìn. Vừa lúc bọn họ dừng lại mọi cử động, Thiên Bảo lao đến Wind với sát khí tỏa ra nghi ngút. Theo phản xạ, Wind nhanh chóng tấn công dứt điểm. Ngay khi mũi dao sắp chạm đến ngực nó thì nó bị kéo về một phía làm con dao lệch khỏi đích đến.
– Con điên này. Mày chết ở đâu thì chết chứ chết ở đây thằng điên kia thiến tao. Còn nữa, mau vào phòng điều trị của mày tự kiểm điểm hành vi lúc nãy. Cút. – Không để nó phản kháng, 230 ném nó vào một căn phòng gần đó.
– Trở lại với cậu. Tôi rất không vui khi một lần nữa cậu lại xuất hiện ở chổ của tôi. Phiền cậu đi khỏi đây. – Chẳng thèm liếc nhìn Wind, 230 ra hiệu đuổi người.
– Tôi từng đến đây? Có phải hay không? – Wind gào lên.
Hắn ta đã chịu đựng đủ rồi, cái cảm giác mà mọi người đều đang lừa gạt hắn, chúng giống như là nuông chiều một đứa trẻ hư vậy. Hắn biết, mọi người biết, việc hắn đang làm là sai trái nhưng tại sao không ai cản hắn lại? Tại sao họ để hắn cứ sai trái như thế.
– Cậu muốn có lại trí nhớ? Thế thì đừng trách tôi. – Vừa dứt câu cảnh báo, 230 tiêm cái gì đó vào tay Wind.
Wind ngã xuống quằn quại trên mặt đất, rất đau đớn đi. 3 tên kia thì lo lắng tiến đến căn phòng giam nó. Vừa đụng vào cánh cửa đã nghe thấy tiếng hét thật lớn của nó.
– Mau thả ta ra!!!!!!!!!