Đọc truyện Cô Nàng Khó Hiểu – Chương 38: Nhiệm vụ đầu
Chuyện kể về một con nhỏ tóc ngắn, đến trường chỉ mặc đồng phục nam, nhát gái (em nó cũng không phải là nhát gái) và rất bạo lực.
– Này. Mày không thể nữ tính chút được à. – Một tên nhóc chỉ thẳng mặt nó.
Nó đang chăm chú đọc truyện ngẩn đầu lên.
– Tại sao phải nữ tính? – Nó không hiểu.
– Tại… tại mày là con gái chứ sao. Nhìn mày đi, có đứa con gái nào ngồi trên mấy thằng con trai để đọc manga không?
– Có sao đâu, nếu mày thích thì mai tao thay đổi. Một khi đã làm thì đừng mong rút lại lời nói hôm nay.
– Hả? Mày làm thật hả? – Cậu nhóc trợn mắt ngạc nhiên.
Nó chẳng buồn nói thêm lời nào nhảy cửa sổ vào lớp.
– Thiên Ân! Mày đâu rồi? Thiên Ân!
– Kêu cái gì? Tao còn chưa điếc. – Tên nhóc hôm qua cáu kỉnh liếc nhìn người vừa chạy đến.
– Thằng… không.. là con Thiên Bảo vừa vào lớp. Hộc… nó đáng sợ… – Thằng bé hớt hải chữ được chữ không.
Không kịp nghe hết câu nói của người đến, Ân chạy như bay về lớp. Trong lòng cứ dâng lên sợ hãi rằng Thiên Bảo gặp chuyện mà quên rằng nó bá đạo như thế nào.
– Thiên Bảo. – Lao vào lớp đẩy hết mấy tên chặn đường nhóc.
– Chào cậu Thiên Ân. – Nó nở nụ cười thân thiện đúng chuẩn mực thục nữ.
– Thiên Bảo? Tụi bây thấy Thiên Bảo đâu không? Nó bị gì? – Thiên Ân tóm cổ áo một đứa hung hăng quát.
Vâng và chị Bảo của chúng ta đã bị loại bỏ khỏi tầm nhìn của em nó. Xin lỗi chứ đó giờ thằng nhóc này ngoài nó là con gái thì chưa từng nhìn qua đứa con gái nào cả.
– Mày. Biến, chỗ này không dành cho đứa yếu đuối như mày ngồi. – Nhìn thấy có người ngồi chỗ nó, nhóc bước đến đẩy ra sau.
– Mới hôm qua còn chỉ thẳng mặt tôi, hôm nay đã quên luôn rồi à?! – Nó che miệng cười thích thú.
Thiên Ân ngạc nhiên khi con nhỏ trước mắt có thể gạt tay nhóc đi dễ dàng như vậy. Nhìn kĩ thì…
– Mày là Nguyễn Thiên Bảo? – Nhóc ngờ vực vẫn chưa tin được.
– Nói chuyện với con gái không được dùng mày tao. – Nhẹ giọng nhắc nhở.
Mặt Thiên Ân bỗng đỏ bừng, nó thật sự làm theo lời nhóc nói. Hôm nay nó mặt váy, tóc không biết vì sao lại có thể dài ra nhanh chóng rồi còn buộc hai bím trông rất đáng yêu.
– Đến giờ học rồi, cậu mau về chỗ đi.
Không hiểu sao Thiên Ân lại ngoan ngoãn nghe lời ngồi xuống.
Mấy ngày sau đó Thiên Ân với Thiên Bảo cứ kè kè nhau như hình với bóng. Suốt ngày cậu nhóc cứ lâng lâng vì nó đối xử với cậu rất dịu dàng, không như trước đây luôn lạnh lùng. Nhưng dần dần nhóc mới nhận ra, nó càng ngày càng xa cách. Trước đây nó luôn thích gì làm đó, bây giờ không động tay chân lại hay chơi chung với bọn con gái. Cứ như một người khác theo chiều hướng xấu vậy.
– Này. Đừng như vậy nữa.
– Như vậy là sao? – Nó chớp mắt vô tội.
– Là… là… – Chính nhóc cũng không biết như vậy là sao.
– Trước đây không phải tôi nói rồi sao. Sẽ không thể quay đầu lại khi quyết định. Cậu thích tôi làm con gái thì tôi làm một đứa con gái chân chính. – GIọng nó phút chốc lại lạnh tanh.
Thiên Ân rơi vào một khoảng không tối đen. Thì ra là vậy, chính nhóc đã đánh mất người quan trọng của mình.
– Thôi được rồi. Thiên Ân có ước nguyện cuối cùng gì nói đi. Tớ sẽ giúp cậu hết mình, nhưng đổi lại là tôi lấy mạng cậu. Thế thôi.
– Mạng? Cậu muốn giết tôi? – Thiên Ân hoang mang tột độ.
– Đây là nhiệm vụ đầu tiên của tớ, nhưng lại kéo dài thời gian hơi lâu nên anh hai có chút không vui. Hôm nay chúng ta chấm dứt tại đây luôn đi. Ước nguyện của cậu là gì? – Nó cười như nắng ban mai rất đáng yêu.
Tiểu Ân đã hồn bay khỏi phách, cái gì mà Thiên Bảo muốn giết cậu? Cái nụ cười xinh đẹp chết tiệt đó là như thế nào?
– Cậu có thể đối diện với tớ bằng chính con người cậu, không hề mang bất cứ chiếc mặt nạ nào không? – Nhóc buộc miệng.
Bây giờ đến lượt nó có chút bối rối. Nó có một thói quen xấu, khi không biết nói gì thì đưa tay sờ mũi mình.
– Cái này… không có chuyện khác muốn làm sao? A tỏ tình tớ cũng giúp được đó. – Nó đề nghị.
– Không, tỏ tình tớ tự làm được, không cần cậu giúp. Tớ chỉ muốn cậu từ giờ trở đi đừng sống giả tạo nữa, thích làm gì thì làm.
– Trước giờ tớ rất hiếm giả tạo. Những ngày gần đây vẫn là tớ, chỉ có một số chi tiết nhỏ để thỏa mãn mong muốn “thục nữ” của cậu thôi. Còn thời gian trước đây cũng chẳng phải thật giả gì, nhiều lúc chỉ muốn giao cho người khác dẹp bọn ruồi muỗi nhưng mà vẫn phải ra tay.- Nó thở dài ngao ngán.
– Vậy trước giờ cậu đối với tớ thật sao? – Nhóc có chút hi vọng nhìn chằm chằm nó.
– Cũng đúng, dù gì thì lừa dối cậu cũng đâu có lợi gì. – Nó cười vui vẻ.
– Mà khoan, nhiệm vụ đầu là sao? – Nhóc chợt nhớ ra.
– Anh hai lần đầu tiên cho đi ám sát đó. Cậu nên vui vì cậu là người đầu tiên tớ ám sát nha.
– Ừ. Tớ vui lắm. Cậu định giết tớ như thế nào?
– Thuốc độc được không?
– Được. Chỉ cần cậu có thể hoàn thành nhiệm vụ là được rồi. – Cậu cười híp mắt.
– Bánh này, ăn đi.
Thiên Ân ngoan ngoãn ăn hết cái bánh, cũng ngon chứ, trước giờ nhóc không nghĩ nó biết làm bánh ngọt đâu.
– Thiên Bảo này, nếu tôi nói tôi thích cậu thì sao? Thích theo kiểu yêu nhau ấy?
– Ừ. Tớ biết. Nhưng tớ không biết cũng không hiểu được cảm giác thích một người là như thế nào nên thành thật xin lỗi. – Nó cuối đầu xin lỗi.
Thiên Ân cười buồn, nhóc không bất ngờ khi nó từ chối. Cũng được thôi, chết dưới tay người nó quan tâm vẫn tốt hơn là bị bọn họ thao túng.
Nhóc trước giờ vẫn chán ghét cái gia đình đó, trước giờ không biết bao nhiêu lần nhóc quyết tâm bỏ nhà đi để rồi cuối cùng không có dũng cảm. Bây giờ thì tốt rồi, nhóc có thể nhìn thấy Thiên Bảo trước khi nhắm mắt. Ở cái nhà chết tiệt đó, nhóc không dám cãi lệnh của ông nội. Ba mẹ chẳng bao giờ để ý tới nhóc, nhóc ngoan ngoãn đạt giải thưởng cao-chẳng ai khen. Nhóc hư hỏng phá phách gây không ít phiền phức-chẳng ai thèm để ý.
Nhưng mà tại sao nhóc lại để ý tới “nhỏ gái chẳng ra gái trai chẳng ra trai”? Nó đã đứng quan sát nhóc hàng giờ liền mà không chán cái trò dở hơi của nhóc (trò gì thì tui chưa nghĩ ra nên cho qua đi). Rồi Thiên Bảo cũng vài lần khen ngợi nhóc dù chỉ là châm chọc nhưng sâu trong đó cũng có chút thành thật. Đó là khi Thiên Ân nhận ra nó còn quan trọng hơn gia đình nhóc nữa.
Trở về hiện tại, nhóc bắt đầu cảm thấy đầu óc choáng váng. Không giữ vững được thăng bằng, nhóc ngã xuống. Thiên Bảo nhanh tay tóm được kéo nhóc dựa vào người nó.
– Nằm xuống với tớ được không?
Nó nghe lời đặt cả hai nằm xuống thảm cỏ xanh. Lúc nãy nó cố tình đưa cả hai ra sân bóng trường, nơi này trước giờ là sàn đấu cho những tên ngốc muốn thách thức hai đứa điên này thôi. Hôm nay lại vắng vẻ đến lạ lùng. Hai người nằm cạnh nhau cùng nhìn lên bầu trời, gió cứ dịu dàng lướt qua hai người. Nhóc cảm thấy sự bình yên nhỏ nhoi này thật lớn lao, phải chi Thiên Bảo ám sát nhóc sớm hơn thì nhóc không cần phiền muộn những chuyện gần đây rồi. Nhắm mắt lại cảm nhận mùi hương của người bên cạnh, nhóc càng hạnh phúc.
Nằm ở đó thật lâu, Thiên Bảo mở mắt đã thấy trời tối rồi. Đứng dậy vươn người vài cái nó mang theo cặp bước ra khỏi trường. Thiên Ân đâu? Nhóc ấy đã bị mang đi trả cho gia đình theo yêu cầu của khách hàng. Thiên Bảo ngủ trước cả khi Thiên Ân trút hơi thở cuối cùng nhưng nó vẫn biết tên ngốc đó đã cố gắng chạm vào môi nó.
– “Nhóc con ngủ đã rồi phải không? Người em muốn đã đem đến, mau trở về đi.” – Giọng Sun vang lên qua chiếc điện thoại.
~~
– Um… ah… – Người được treo trên ghế cố vùng vẫy mong trốn thoát nhưng vô ích.
Nó đứng trước mặt tên béo đó mặt hoàn toàn không có cảm xúc.
– Loại thuốc này làm cho nội tạng tổn thương từ bên trong. Mặc dù rất đau đớn nhưng tinh thần của ông vẫn sẽ rất tỉnh táo đừng nghĩ tới chuyện bất tỉnh.
Người đang bị tra tấn kịch liệt kia là khách hàng đã thuê bọn họ giết Thiên Ân.
– Này nhóc sao để ý tên đó thế?
– Tên giống. – Chẳng nghĩ ngợi nó trả lời luôn.
Hắc tuyến chảy dài…
– Mau đem đi đi còn để đây làm gì? – Nhìn cái xác đặt đối diện tên béo, nó nhăn mặt.
– Được được. – Vò đầu nó, anh liếc mắt bọn thuộc hạ.
– Thật là, đã bị giết rồi còn phải nhìn thấy ông chú ruột vô nhân tính của mình. Haizz, vẫn là tốt hơn để tên nhóc này gặp lại cha mẹ. – Wind nhoi nhoi.
– Này nhóc anh thấy em quyết định đúng đấy. Mới có 13, 14 tuổi mà yêu đương cái chi. Anh đây…
– Già thế này mà còn ế chổng ế chơ thì em đây không nỡ bỏ anh một mình theo trai đâu. – Nó cướp lời Sun.
Bỏ ra khỏi phòng tra tấn, nó cười khoái chí. Vì đã hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên và cũng vì châm chọc được Sun.
Không buồn, không ân hận khi giết Thiên Ân sao? Nó không biết, nó thấy buồn, cũng không muốn Thiên Ân chết. Nhưng mà trái tim muốn thế nhưng trí óc của nó lại không cho nó làm điều lòng nó muốn. Hiện tại nó phải tìm nhiều thứ để quên đi Ân. Quả thật là nó đã quên, nhưng mà mỗi lần nó nhớ đến tên nhóc lại làm nó đau khổ lắm trước khi vùi đầu vào công việc để quên đi.