Đọc truyện Cô Nàng Khó Hiểu – Chương 3: Bộ đồ máu
Mèo: ta lười viết nguyên tên quá, thôi từ giờ kêu Bảo là nó, kêu Anh là hắn, Huy là anh còn tên Khang là cậu nhá.
~~
Trong một căn phòng tối, những tia sáng mờ mờ của nắng ban mai xuyên qua tấm rèm len lỏi vào trong phòng, ánh sáng từ những chiếc máy tính phủ lên người một cô gái. Nó nằm gục trước bàn máy tính, có vẻ tối qua nó làm việc đến khuya. Trên màn hình máy tính, hàng loạt dữ liệu phức tạp đang di chuyển không ngừng. Bỗng tiếng báo thức reo inh ỏi, bàn tay thon dài của nó đưa tay tắt đồng hồ rồi đeo kính lên. Liếc nhìn một lượt từng cái màn hình, nó đứng dậy chuẩn bị đi học.
Sân trường, như mọi ngày vẫn mang một không khí quỷ dị, như thể đang chờ đợi một ai đó tiến vào cổng địa ngục. Hai chiếc moto không biết từ đâu lao vào sân phá tan bầu không khí đó. Bước xuống chiếc xe màu đen của mình, Thế Huy nhìn quanh ngôi trường, hắn khá khó chịu khi bị bắt buộc phải đến trường. Chiếc xe màu xanh còn lại tất nhiên là của Minh Khang rồi, nhanh chóng cập nhật nữ sinh trong phạm vi gần nhất.
-Không đến nổi tệ. – Cậu cười một tiếng.
Nụ cười của cậu nhanh chóng khiến fangirl tỉnh lại, những tiếng hét thất thanh, cả hai nhanh chóng bị vây kín. Một tiếng sau, hai người mới lết lên tới phòng hiệu trưởng, nếu không phải đã đến giờ học thì chắc hai cậu sẽ bị bám theo đến chết mất.
Mở cửa phòng ra, cả một khu rừng nhiệt đới đầy đủ chim thú, cây hoa lá cành,…(Đây chỉ là một phần nhỏ của ông hiệu trưởng điên rồ đó).
-A! Các em vào đi, mau vào đi, thầy ở trong này này. – Một giọng nói từ đâu vang lên.
Hai người cẩn thận bước vào trong, mặt Khang đơ toàn tập khi thấy thầy hiệu trưởng đang mặc bộ đồ tazan và đang vuốt ve con khỉ nhỏ trên bàn làm việc của ổng. (Rừng mà còn để bàn để làm việc là may rồi)
-Ha ha. Chào mừng các em đến với trường Anh Phúc. Ta nghĩ các em không cần đọc nội quy đâu nhỉ?! Vậy bây giờ thầy dẫn các em đến lớp, ok chớ! Đi thôi. – Tự hỏi tự trả lời, không thèm nhìn mặt của hai anh, lão hiệu trưởng mặc luôn bộ đồ tazan hướng về phía lớp nó đi tới.
Khi cả ba bước vào lớp, cả lớp (trừ nó) hét lên inh ỏi, một phần vì hai anh đẹp trai, còn một phần vì style quá độc của thầy hiệu trưởng.
-Ha ha, chào các em. Đây là hai học sinh mới, các em đều biết hai người họ nên thôi khỏi giới thiệu. Hai em tùy ý tìm chổ đi. – Thầy lại không quan tâm sắc mặt người khác rồi.
Cả đám con gái ở dưới bắt đầu nhoi nhoi, mong muốn được ngồi với thần tượng của mình, thế là cả lớp loạn cả lên. Tuy nhiên chỉ còn có hai chổ cạnh nó là trống. Thế là anh và cậu tự nhiên đi xuống cuối lớp ngồi xuống. Bao nhiêu ánh mắt ghen ghét nhìn nó.
-Con nhỏ đó, nó là cái thá gì mà được ngồi gần hai nam thần chứ. Được lắm, ngày mai tao sẽ cho nó khỏi đến trường luôn.
-Nó sẽ làm bẩn anh Khang và anh Huy mất, phải tìm cách để nó tránh xa hai anh ra.
…
-Chào công chúa, nàng vui lòng cho ta biết tên…- Cậu định quay sang làm quen thì im bặt.
Nó đang nhìn thẳng lên bảng với ánh mắt vô hồn đặc trưng, cả người đầy vết thương của dao rọc giấy, máu vẫn chưa ngừng chảy, mùi hương vẫn phảng phất xung quanh tạo không khí quỷ dị. Đồng phục của nó đã chuyển sang màu đỏ, do mất máu quá nhiều, gương mặt nó đã chuyển sang trắng. Giờ này cả Huy cũng nhìn nó với ánh mắt ngạc nhiên. Còn lão hiệu trưởng sau khi thấy tình trạng kinh khủng của nó đã “bay” xuống cạnh chổ của nó khóc lóc thảm thiết.
-Thiên Bảo ơi là Thiên Bảo! Sao em có thể chết sớm như vậy! Em còn quá trẻ mà. -Rồi cứ thế mà ca.
Lần đầu tiên, mọi người nhìn thấy ánh mắt nó. Ánh mắt lạnh tanh liếc lão gìa đang kêu gào dữ dội kia khiến lão không dám ho he. Rồi nó lại trở nên vô hồn như trước, nó rời khỏi lớp để lên phòng y tế. Những đóa hoa đỏ rực cứ nở rộ theo từng bước đi của nó.
Trong căn phòng màu trắng, mùi thuốc len lỏi đến từng góc phòng. Trên giường, Thiên Bảo đang nằm đó, nó đã được sát trùng và băng bó cẩn thận. Bên cạnh nó là Duy Anh đang gục bên thành giường, cái đầu đỏ chói của hắn là điểm nổi bật của căn phòng. Lúc nãy vì nghe thấy tiếng thầy hiệu trưởng hét tên nó, hắn sốt ruột chạy ra khỏi lớp để sang tìm nó. Vừa thấy cả người nó đầy vết thương, hắn nổi điên đấm vào tường khiến tường nứt một đường dài. Hắn đưa nó lên phòng y tế rồi ở đây luôn. Lúc nãy do quá chán nên hắn gục xuống ngủ luôn.
Nó mở mắt ra, nhìn xung quanh rồi dừng lại ở đầu của hắn. Mái tóc đỏ nổi bật trong căn phòng, nó không tự chủ đưa tay vuốt nhẹ tóc hắn.
-Mềm! – Nó nhỏ giọng, nhưng nhớ tới những gì hắn đã làm vì nó, mắt nó ánh lên vẻ khó hiểu – Ngốc.
Bỗng nó rụt tay lại, cố gắng ngồi dậy rồi ra khỏi phòng. Nó có việc phải làm. Nhưng đi được vài bước liền bị hắn kéo lại.
-Giờ này cậu muốn đi đâu? Những vết thương của cậu sẽ mở miệng đấy! – Duy Anh tức giận hét lên.
Nó cố đi tiếp nhưng hắn vẫn cứ nắm chặt tay nó không cho đi. Rồi nó đưa mắt nhìn hắn, ánh mắt vô hồn của nó như xuyên qua hắn, khiến hắn hoảng sợ.
-Được rồi, tớ đưa cậu đi, muốn đi đâu? – Hắn phải đầu hàng khi biết mình không thể thuyết phục nó.
Thế là nó tiếp tục đi, hắn chỉ dám đi sau lưng nó như một chú cún con. Đến cổng trường, máu bắt đầu thấm qua lớp vải, nhuộm thành những đóa hoa đỏ.
-Về ktx phải không? – Hắn không thể nhìn nó như vậy nên cứng rắn bồng nó lên, mặc kệ nó có phản đối hay không.
Nó kẽ gật đầu xem như đồng ý. Suốt con đường, có hai chỉ biết im lặng. Nó thì vẫn thất thần, còn hắn sao? Tim đập thình thịch dẫn đến máu dồn lên mặt, hai má hồng hồng trông rất đáng yêu.
Đến nơi, hắn vô tư lự bước vào phòng nó.
– Đây mà là phòng con gái sao??? – Hắn trợn mắt.
Phòng nó màu chủ đạo là xám với chiếc giường lớn màu đen, tấm rèm màu xanh dương che khuất ánh sáng bên ngoài. Không khí trong phòng khá u ám khi chỉ có ánh sáng phát ra từ máy tính. Có 6 màn hình được lắp cố định trên tường, tất cả đều đang hiển thị những dữ liệu rắc rối. Bên kia căn phòng là màn hình tivi 100 inch với dàn loa khủng, dưới đất ngổn ngang CD, điều khiển, kính 3D,… Đủ tiêu chuẩn để trở thành một gamer lập dị. Ngoài ra trong phòng không còn gì.
Nó lục lọi trong đống CD rồi cho một cái vào máy. Là một game bắn súng, nó xoay người đưa điều khiển cho hắn ý bảo ” Tự chơi một mình đi”. Hắn ngoan ngoãn ngồi xuống cày game còn nó thì ngồi giữa giàn máy tính bắt đầu làm việc. Màn hình cứ thay đổi liên tục, dữ kiện mới được nhập vào nhanh chóng thay thế những dữ kiện cũ. Nó cứ làm như thế suốt 3 tiếng đồng hồ, cuối cùng nó buôn bàn phím, ngả người về sau. Cuối cùng nó cũng vượt qua hệ thống bảo vệ để thu thập những thông tin cần thiết. Giờ chỉ cần …
– A! Lại thua nữa! – Duy Anh vò đầu, hắn đã thua không biết bao nhiêu lần, quả là một sự nhục nhã cho một cao thủ như hắn.
Nó ngồi xuống cạnh hắn, chọn chế độ hai người để chơi với hắn. Hắn vừa chơi vừa chửi ỏm tỏi trong khi cạnh hắn nó đang gật gù (chị ấy đã chơi nên chán ấy mà). Nhờ nó nên cuối cùng hắn cũng phá đảo game.
– Thắng rồi! Ta biết không gì có thể làm khó ta mà. Trò này quá dễ, kiếm cái khác chơi đi Thiên Bảo. – Hắn atsm xong quay sang kêu nó nhưng lại im luôn.
Nó đã ngủ mất rồi, đầu dựa vào vai hắn. Hắn lại tái phát bệnh tim, não ngừng hoạt động, chỉ biết ngây ngốc nhìn nó ngủ. Lát sau, hắn cúi người cẩn thận đặt nó lên giường rồi ngồi ngắm gương mặt khi ngủ của nó.