Đọc truyện Cô Nàng Khó Hiểu – Chương 22: Hẹn hò
Cái hình chỉ mang tính minh họa, đừng ném đá em.
~~
– Bảo Bảo. Ngày mai đi chơi với anh nha. Anh dẫn em đi khu vui chơi của gia đình anh.-Cậu ôm eo nó từ sau.
– Được.
– Chỉ hai chúng ta thôi được không? Đừng để 3 đứa kia đi theo.
– Được.
– Vậy cho anh hôn cái nha. – Nói rồi cậu bay đến chổ nó.
Nó đang tập trung cao độ chơi game nên cái gì cũng đáp ứng cậu. Kể cả cậu lao đến che mất tầm nhìn của nó nhưng nó không phản ứng, chỉ không ngừng nhấp chuột. Lúc cậu vừa thả nó ra thì màn hình cũng vừa hiện lên dòng chữ Victory. Cậu cười thỏa mãn, nó nghiêng người ra sau, dựa vào chiếc ghế rồi nhắm mắt lại.
– 3 người thật là. Tại sao vẫn yếu như thế? Lần sau nên tập chiến thuật trước đi nha.
– “Chị thuộc hàng khủng bố rồi còn đâu mà so sánh với tụi em.”
– “Đúng”
– Gì! Đến Huyền Anh cũng chê chị sao????
– … Không quan trọng. Tại sao em lại đồng ý hẹn hò với thằng nhóc đó. – Giọng nói lãnh đạm của Minh Quân làm cho cả 3 trầm xuống.
– Có qua phải có lại, trước giờ toàn xài tiền của bọn họ, phải trả lại đầy đủ, sau này không ai nợ ai, không có gì phải cắn rứt lương tâm. Phải không?- Nó cười tươi nhìn Minh Khang.
Cậu bỗng chột dạ. Đúng thật lần này đi là cậu lợi dụng nó, không ngờ nó biết mà vẫn tìm ra được lí do để đi với cậu. Nhưng mà câu nói của nó…
– Sao lại là không ai nợ ai. Em cả đời này phải thuộc về anh. – Cậu ôm nó.
Khi ôm lấy nó, gương mặt cậu trở nên lạnh băng, cậu ghét nó. Phía bên kia, nó cười khổ.
– Đi ngủ a
Mặc cho Minh Khang bế về phòng cậu, nó bắt đầu nhắm mắt chìm vào giấc mơ. Nó lại đối diện với giấc mơ đó. Chỉ là trong mơ, nó còn thấy 3 người kia nữa. Họ đứng ngay trước mặt nhưng không làm gì cả, chỉ chằm chằm cười nhạo bé gái đang khóc lóc thảm thiết kia thôi.
Đối diện với cơn ác mộng đó, nó không khóc, không cười, không chút cảm xúc nào cả, chỉ đơn giản giống như xem một bộ phim ngắn không có gì hấp dẫn.
~
– Chơi gì bây giờ?
– Chơi hết. – Nó lạnh tanh trả lời.
– Nhưng em không sợ độ cao sao?
– Sợ.
– Vậy còn tốc độ?
– Sợ.
– Thế đừng chơi những trò đó.
– Không. Chơi hết. – Nó kiên quyết.
Tất nhiên trò tàu lượn siêu tốc bị nó nhắm tới đầu tiên. Lên tới đó, nó nắm chặt 2 tay, hai mắt không dám nhìn xuống. Cậu buồn cười, ôm chặt nó thế là nó bình tĩnh lại được. Đi thêm vài lần nhưng nó vẫn cứ thế sợ tốc độ gần chết, la hét inh ỏi mà vẫn cứ đòi đi. Tiếp đến là trò đu quay, 2 đứa ngồi nhìn nhau. Nó vì sợ độ cao nên không dám nhìn ra ngoài. Riêng cậu thì thích thú nhìn biểu cảm của nó. Lần này không biết tại sao cậu lại có hảo cảm với nó. Vốn dĩ nó rất sợ nhưng chưa từng chủ động dựa dẫm cậu. Chẳng bù cho bọn con gái giả tạo đó, thật ghê tởm. Vốn dĩ đang nhìn chăm chú cậu nên nó dễ dàng nhìn thấy ý cười sâu trong ánh mắt của Khang. Trước giờ những câu nói, nụ cười của cậu với nó chưa hề chạm đến đáy mắt sáng ngời kia. Nó thoáng ngạc nhiên, lần đầu tiên nó tự hỏi không biết người đối diện mình đang nghĩ gì.
Đến đỉnh của vòng quay, chiếc đu quay bỗng dừng lại.
– Thế Khang muốn gì? – Nó vẫn bình tĩnh.
– Về phía của tôi. Giúp chúng tôi bằng tất cả những gì cô có thể làm.
– Nếu như câu trả lời là không muốn thì sao?- Nó lơ đãng nhìn xuống bên dưới nhưng nhanh chóng dời mắt đi.
– Tôi đẩy cô xuống phía dưới.
– Một trò cảm giác mạnh khác sao? Đu quay này chắc cũng khoản 150m, rơi xuống thì làm sao mà sống. – Nó làm vẻ mặt đáng thương.
– Cơ mà tôi thích thế. – Nói rồi nó đứng dậy đạp văng cánh cửa ra vào.
Gió bên ngoài thổi vào dữ dội. Ánh mắt nó như nhìn thẳng vào suy nghĩ của cậu.
– Tôi không nghiêng về ai cả. Tôi sẽ làm việc cho tất cả, tất nhiên thứ tôi muốn nhất là tiền. Có tiền là có tất cả. Đừng bắt ép tôi.
Nói rồi nó ngả người về sau trước ánh mắt ngạc nhiên của cậu. Cậu vội vã vươn tay kéo nó về nhưng đã quá trễ.
Cậu ngỡ ngàng nhìn nó vuột khỏi tay mình.
– Trên đời không có ai đáng tin cả?
Giọng nói của nó tuy nhỏ nhẹ nhưng rành mạch lọt vào tai cậu. Nó xoay người, cứ thế tự do rơi xuống. Nó lôi ra một con dao nhỏ rồi đâm vào một thanh sắt gần nhất với nó để giảm tốc độ rơi xuống. Đến tâm vòng quay, nó dừng lại. Tim nó cứ đập thình thịch, hai mắt trước giờ vốn chưa bao giờ gợn sóng, bây giờ ánh lên vẻ tức giận, sợ hãi và một chút buồn bã.
– Không ai đáng tin cả. Tự mình phải bảo vệ bản thân.
Cứ tiếp tục như thế nó tựa vào chân vòng đu để tuột xuống. Gần đến mặt đất thì giầy nó đột nhiên xuất hiện mũi dao, nó dùng lực đá mạnh và chân vòng đu quay, nó ngừng lại. Thì ra bên trong chiếc giày của nó có một con dao. Nó bỏ giày ra, đứng vững vàng trên con dao đó. Quan sát cẩn thận rồi nhảy xuống ở độ cao 10m. Nó đứng đó đợi cho vòng đu quay đưa Minh Khang xuống.
– Trò chơi cảm giác mạnh này rất vui nha. Nhưng mà mất hứng rồi, đi ăn đi. – Nó cười tinh nghịch.
Cậu vốn rất hoảng sợ khi nhìn thấy nó nhảy xuống, tim cậu như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực, đến khi thấy nó vẫn bình an không chút xây xước liền cảm thấy nhẹ nhõm.
– Thế bây giờ ăn gì?
– Kem kem kem. – Vừa nói nó vừa xoay người đi.
~
– Bảo Bảo! Chị đi lâu quá hà. Ở nhà tên ngốc kia bắt nạt tụi em nên tụi em treo hắn lên cây rồi
– Hải Đăng vừa nói vừa chỉ ra vườn nơi Minh Quân bị treo ngược.
– Thả anh ấy xuống đi. Chúng ta phải bắt tay vào làm việc thôi.
Nói rồi nó lên phòng, gương mặt lại trở thành vô cảm. Trong phòng, nó bắt đầu bố trí lại máy tính. Khi đã vừa lòng thì nó tìm đồ để thay. Nó nhanh chóng tìm thấy một cái sơmi trắng dáng dày và một chiếc quần ngắn. Trông cứ như nó không mặc quần ấy, rất chi là kích thích nha. Mặc kệ 3 tên kia xém tí chảy máu mũi, nó ngồi xuống bàn máy tính.
– Tôi làm cho cả 3, mau kết nối vào máy tôi.
-“Chị”
-“Xong”
-“Anh lãnh phần của Minh Huy”
-“Nếu vậy em phần của tên biến thái”
– Sao cũng được.
Chẳng tốn nhiều thời gian, nó đã xâm nhập vào hệ thống máy chủ của 3 tên kia.
– Bảo vệ quá yếu. 3 người mau nâng cấp lại cho bọn họ.
-“Em không cần chê bọn họ thậm tệ như thế đâu, dù sao thì ba đứa cũng nằm top 5 quốc gia rồi, 3 người bọn họ vốn toàn để nhân viên làm tất cả nên bảo vệ chắc chắn yếu hơn 3 đứa rồi”
– “Cái gì mà quốc gia? Bọn tôi đã lên top 10 thế giới rồi nhá.”
(chém thôi, mong mọi người đừng ném đá.)
3 ngày 3 đêm. Cả bọn không ăn không ngủ, hoàn toàn chú tâm vào công việc của mình. Tất nhiên là chỉ có 3 chị em Thiên Bảo thôi vì mấy tên kia không thể chịu nổi nên ngủ quên nhiều lần. Mỗi lần khi bọn họ tỉnh dậy đều nhìn thấy một chai sữa để sẵn trước mặt. Qua đến đêm thứ 4, bọn trẻ không chịu được nữa đã rời máy tính đi ngủ. Chỉ còn lại mình nó với 3 màn hình lớn trước mặt, dưới sàn nhà, những chai nước nằm ngổn ngang. Đúng một tuần, nó xong việc, hai mắt đỏ ngầu. Nó đạp bàn máy tính thật mạnh để cái ghế di chuyển đến giường mình. Thế rồi nó quấn chăn ngủ ngon lành.
Trong một tuần lễ đó, nó đã tìm ra những kẻ được cài vào nhằm phá hoại ở của cả 3 gia đình kia. Tiếp đến nó dựng lên một hệ thống bảo vệ vững chắc hơn trước rất nhiều. Nó còn tự tin nói rằng chỉ có 2 hacker trên thế giới có thể thâm nhập vào hệ thống của nó. Đó là hai hacker đối thủ của nhau. Một là Sun-hacker mũ đen nổi tiếng luôn xuất hiện một mình, theo thông tin thì hắn thích nhất là đi phá đám chuyện làm ăn của Moon-hacker mũ trắng nổi tiếng nhất. Còn nó, một hacker thích làm theo ý mình. Chỉ cần ra giá cao thì nó sẽ làm, chẳng phân biệt phạm pháp hay không. Chính vì vậy tiền của nó không hề ít. Nó còn rảnh rỗi đánh sập mấy cái hệ thống của những công ty đối thủ, buồn tình thì khuyến mãi thêm vài con virus.
– Nhất định không thể con bé này tồn tại. Phải làm mọi cách! Nếu có thể làm được thì việc đạp đổ tất cả chỉ là một việc nhỏ thôi. Phải làm cho nó mau chóng biến mất.
Ở một căn phòng lớn nhưng rất tối. Một bóng người, trông có vẻ là con trai, hắn đang hoảng loạn không ngừng cắn cắn ngón tay của mình.
~~
Mèo : Đừng để ý thằng tự kỉ đó, để dành sau này hẳng chửi nó, giờ em nó vẫn còn vô tội.
Cơ mà Mèo hạnh phúc ghê, lượt vote tăng lên 300 rồi >.