Cô Nàng Hotboy Version 2

Chương 2: Bạn Cũ


Bạn đang đọc Cô Nàng Hotboy Version 2 – Chương 2: Bạn Cũ


Ra chơi.
Hotboy nhà ta đứng dậy phi ngay xuống cangtin, mặc cho bao nhiêu nàng trong lớp lật đật chạy ra chỗ hotboy để xin làm quen.. vậy mà. Xuống cangtin, hotboy mua 1 lon coca, cầm 1 cuốn sách, và ngồi gần cửa kính để dễ dàng nhìn ra khuôn viên trường. Chăm chú đến nỗi tất cả những ánh mắt hình trái tim đang hướng theo cậu mà cậu ko hề hay biết… những lời xì xào bàn tán… khen ngợi… các cô nàng chết mê chết mệt… tưởng tượng chàng ta chỉ đến bên họ, 1 lần thôi cũng đc họ cũng mãn nguyện(Này, này, mấy bà ui.. đừng sa đà nhá! Đọc lại tên truyện đi. Không là nhầm lẫn to đó)
Bỗng… Rầm!
1 tiếng đập đánh uỳnh xuống bàn, hotboy ngước lên. Bằng ánh nhìn thản nhiên nhất có thể. Cậu trông thấy 1 cô gái nhỏ, vui vẻ, với nụ cười tươi trên môi…
– LÂM – GIA – HUY!
Không hiểu chuyện gì xảy ra, cậu đang ngạc nhiên tột độ, nhưng cũng giữ bình tĩnh, mặt lạnh tanh và hỏi:

– Quen nhau sao?
– Woa, cậu nói… – Cô bé giơ tay lên đếm trên từng đầu ngón tay, và giơ lên trước mặt hotboy 3 ngón- … những 3 từ cơ đấy! Cậu là siêu sao nói chuyện chỉ bằng 1 từ thui mà! Ko ngờ cậu lại ở đây, ko tin đc đấy, cậu cũng có thói quen ăn uống từ khi nào vậy ? Cậu đeo kính từ bao giờ thế ?
Những câu hỏi liên tiếp dồn dập và huyên thuyên của nhỏ chả ăn nhằm gì với câu mà hotboy đã hỏi. Cô bé vẫn tiếp tục huyên thuyên đủ chuyện hỏi han trên trời dưới đất, nào là khỏe ko, dạo này thế nào… v..v.. Thế nhưng cô ko nhận đc 1 câu trả lời nào cũng như sự chú tâm của hotboy. Trước những con mắt ngạc nhiên tột độ của những fan hâm mộ hotboy mới nổi, ko thiếu những viên đạn, những ánh mắt hình lưỡi dao sắc hoắm…Và quá khó chịu vì cô gái cứ quấn lấy mình.. hotboy đứng dậy đi về phía cửa ra vào cangtin. Cô gái vẫn huyên thuyên bên tai cậu :
– Cậu vào lớp à ? Sao sớm thế ? Cậu có ở kí túc ko ? Bắt buộc đấy ! Và… Gia Linh thế nào rồi ? Cậu ấy mất liên lạc với tớ rồi.. buồn thế. Nhưng ko ngờ cậu lại học ở đây đấy. Hôm ấy tớ có ra sân bay tiễn Gia Linh.. nhưng rốt cục lại…
Cô bé dừng lại và phát hiện hotboy đang trân trân nhìn mình. Cậu nói :
– Sao cậu biết Gia Linh ?
Cô bé lại định đưa tay lên đếm… thì hotboy đã giữ tay cô lại trc sự chứng kiến của tất cả mọi ng, với hotboy không là gì nhưng với những đôi mắt dán chặt vào hotboy thì nghĩ rằng họ đang.. nắm tay..
– Trả lời! – Hotboy nói như ra lệnh.
– Cậu không nhớ mình sao? Chán thế? Mình là Trang Như ! Phùng Trang Như ! Ko nhớ sao? Bạn thân hồi vác sách tới trường, vậy mà không nhớ! Huy ngày càng đẹp trai ra đấy nhỉ? Mình cũng không nhận ra, nhưng nếu cậu thế này chắc Linh còn đẹp nữa, Linh có ánh mắt rất sắc sảo, Không – Nhầm – Được – Đâu!– Rồi cô bé tiến lại gần hotboy, nhỏ thì thầm vào tai chàng – không dấu đc cô bạn thân này đâu nhé! Nếu không nhận ra bạn thì tụi mình đâu còn là bạn than. – Nói xong, nhỏ vội đứng ra xa và nói tiếp- nhưng cậu không nhận ra mình.. tiếc thật đó!
Hotboy vội vàng lôi cô nhóc ra khỏi cangtin trc sự chứng kiến của bao nhiêu con mắt ko thể nóng hơn của các nàng hot girl. Tới 1 chỗ khuất, cô nhóc đc thả tay ra.. cô bé liền nói :
– Cậu bỏ kính ra đi ! mình muốn xác minh về cậu, Gia Linh ?
Chiếc kính đc gỡ ra.. 1 đôi mắt trong veo hiện ra, sắc sảo, đẹp tuyệt, với hàng mi dài, cao vút.
– Trông cậu thế này, đẹp trai hơn nhiều đấy ! – Như nói tiếp.

– Sao cậu biết ?
– Vì tụi mình là bạn thân.
– Đã từng thôi !
– Ko, mãi mãi,- mặt Như xịu xuống- Hôm đó mình bị bắt cóc khi đến sân bay…mình ko thể liên lạc đc với bạn sau khoảng thời gian khủng khiếp ấy. Mình nghĩ sẽ sang Mỹ với bạn nhưng ko thể, vì công ty ba gặp chuyện tí chút nữa là phá sản. Và, sao bạn lại đóng giả là Huy ?
– Chết rồi ! – 1 câu nói cộc lốc trắng trơn của Linh cũng đủ để Như hiểu ra tất cả. – Bị ám sát
Phải, Con ng đó – chàng hotboy mới đến là con gái, là Gia Linh (tại giống anh quá, và mới cắt quả tóc ko thể ngắn hơn đc nữa nên ai nhìn vào cũng nghĩ là con trai, mặc dù dáng ng Linh hơi nhỏ). Như hiểu Linh nhất ngoài Huy ra. Như biết Linh đã rất đau, vì Huy là ng lạnh lùng, nhưng với Linh, Huy lại là con ng khác, dịu dàng, ân cần, độ lượng…
– Ko sao, mình sẽ giữ bí mật, chỉ cần cậu đừng buồn và đừng giận mình vụ 3 năm trc nữa
– Mình giận dai thế sao ?

– Thế… Cậu đã làm gì vòng 1 của mình vậy? Nó… bằng phẳng…
Bỗng 1 tia điện xẹt qua bên má Như, ánh mắt con bạn lạnh lung như có tử thần sắp đến… đón Như đi.
– Vậy… sao?
– Ớ!
Từng chữ một hằn lên khiến cho Như giật mình, Như tái xanh, và bỗng nhỏ cười khúc khích… Như biết ngoài Như ra thì ko 1 ai dám chê Linh, vẻ mặt tức giận của Linh khiến Như buồn cười, mặc dù Như ko để ý thấy con bạn mình tức như sắp bốc hỏa, khí đen thoát ra làm u tối 1 vùng (ặc…amen… chỗ này mình tả hơi quá tay).
Hai ng họ không hề để ý tới có những ánh mắt đang dõi theo họ, và… dù không mấy dễ dàng, Linh cũng nghĩ tới chuyện mình phải ở chung phòng cùng 1 tên con trai. Nghĩ tới đây, Linh thở dài, chỉ học trong 1 tuần, quen trường rồi là phải ngủ lại trong kí túc xá, không đc về cho đến chủ nhật. Không biết ng cùng phòng của Linh sẽ là ng con trai như thế nào nhỉ? Dù thế nào thì Linh cũng sẽ sử dụng ánh mắt lạnh băng, vô hồn nhìn hắn. và không quan tâm tới bất kì ai, cho qua nhanh đợi đến ngày tốt nghiệp, cũng là ngày cô phải tiếp quản công ti thay anh trai. Cô cho đó là việc đương nhiên, và than phận này, cô có thể sẽ không trở về là chính mình đc nữa. nhưng cô không quan tâm, quan trọng cô cần làm cho tốt vai diễn này đẩy tên gián điệp hãm hại cha và anh cô lòi đuôi ra. Vì vậy, ngoài ông bà quản gia già và mẹ cô thì không ai biết rằng Gia Huy đã chết.
Họ nói chuyện dưới tán lá cây rất lâu, nhưng chỉ có mình nàng Như nhà ta độc thoại 1 mình thui ý, còn Linh thì vẫn lạnh lung, nhìn vào quyển sách, và thi thoảng gật gật như là đang chú ý lắm về lời Như nói, mặc dù những lời đó chả vào đầu Linh đc tí nào, Như biết, con bạn của Như vẫn luôn thế, không thay đổi tí nào. Nhưng đc gặp lại bạn, nhỏ cũng vui rồi, và nhỏ biết Linh đã buồn và đau đến mức nào khi Huy ra đi, ng anh quan tâm tới Linh nhất… và cũng là ng mà nhỏ thầm ngưỡng mộ nhất.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.