Cô Nàng Hotboy Version 2

Chương 19: Hãm Hại


Bạn đang đọc Cô Nàng Hotboy Version 2 – Chương 19: Hãm Hại


…NT xuống phòng ăn, anh đang bực tức, mặt đỏ gay như sắp đâm chết ng đến nơi rồi.. thì thái độ của mọi ng càng khiến anh ức chế hơn nữa,..ng thì bụm miệng cười, ng thì, quay mặt ra chỗ khác, khiến mặt anh đang đỏ vì tức bỗng chuyển sang đỏ vì ngượng.. anh nhìn mình từ trên xuống dưới, ko có gì mà, sao họ lại cười anh nhỉ ? anh cau có, nhăn nhó nhìn sang Linh, cô nàng đang ăn thì chỉ vào chiếc gương gần đó, anh quay ra nhìn thì ôi thôi, hình tượng đẹp đẽ của anh mất rồi còn đâu ? đầu anh vương toàn mạng nhện, mặt anh thì lấm tấm bụi bẩn,
– Ko biết hôm qua anh chui từ cái xó nào ra mà nhìn anh bê bối quá ? Hay hôm qua anh làm hot dog thử 1 lần – Như chế giễu
– C..ô ! – NT nhăn nhó, anh nhìn Linh, bực mình bỏ lên phòng.
Linh vẫn đang ăn, ko biểu lộ cảm xúc nào cả, trong lòng cô đang mừng thầm và cười ha hả xen chút bối rối lo rằng liệu anh có giận cô ko.
– Hôm qua xảy ra chuyện gì thế ? – Như háo hức.
– Ko.. – Linh đứng dậy quay trở về phòng.
Tiếng chuông điện thoại vang lên. Đường dây bên kia, 1 ng đàn ông nói vang
– Gia Huy, nghe nói trường con đang nghỉ mát, con về đây ngay cùng ba tiếp quản công ti, bây giờ con về ngay chứ, ba cho ng đến đón con…
– … – Linh mặt lạnh tanh, nhìn vào chiếc điện thoại – …dọn đồ đã, tôi ra ngay, và… đừng nghĩ ông là bố tôi…
NT đang đi xuống, anh đã nghe thấy tất cả, (tai thính thế), Linh quay lên, anh lại chạm mặt cô..Cô lảng đi như anh là ng vô hình vậy..anh níu tay cô lại..
– Em định về à – NT nhìn Linh
– Ừ. – Linh rảo bước

– Anh có thể giúp gì cho em ko ? – NT nói
– Ko ! – Linh lại đi tiếp.
Linh thu dọn đồ đạc, cô bước ra ngoài, chiếc ô tô đã đỗ sẵn ngoài đó, Linh xách chiếc vali, cô bước lên xe, trc khi đi, cô quay lại ngắm biển 1 lần như nuối tiếc, biển đẹp, rộng mênh mông lắm… cô bước vào xe và khẽ trút 1 tiếng thở dài.. bỗng cô đặt tay mình vào tay ai đó, cô quay phắt lại…
– A..n…h – Linh ngạc nhiên hết mức.
– Sao? – Ng ấy là NT, anh đã lên xe tự khi nào, và quay lại nhìn Linh, với bộ dạng vươn vai rất tự nhiên, anh ngáp dài – Oáp… về cùng bạn thân không đc sao?
– Đi ra.. – Dù rất vui nhưng cô không hiểu sao mình lại nói vậy. – …ng đâu… lôi hắn ta ra ném ngoài đường…
– Cứ việc… -NT nhắm mắt – Nên nhớ tôi là con ai.. (hihi, nhìn mặt anh ý cáo ghê)
Linh tức nổ đom đóm mắt, suốt quãng đường về công ti, cô không tài nào tập trung suy nghĩ đc, cô cau có, không thể tập trung đc gì cả khi bên cạnh cô là cái ng đang nằm đánh 1 giấc ngon lành, ngáy ầm ầm kia… Cô cầm khăn giấy nhét vào mũi của NT 1 cách rất nhanh, đồng thời cầm khăn tống luôn vào mồm anh nhà ta, khó thở quá, không tài nào ngủ tiếp đc thì…
– A…a…ắt…xì…..! – NT tỉnh giấc, anh bực dọc rút khăn và giấy ra, không cần hỏi cũng biết ai làm, anh nhìn Linh..
Linh nhìn anh mặt tỉnh bơ… cái ánh nhìn “tôi không làm gì sai” của cô khiến anh càng tức, híc, cứ chọc tiết anh thế có ngày anh đứt dây thần kinh mà chết mất thôi…
– C…cậu giỏi đấy! – NT quay đi
– Biết rồi! – Linh cũng quay mặt ra hướng khác, không thèm nhìn nhau lấy 1 cái.

Chiếc ô tô dừng trc 1 công ti lớn, Linh xỏ tay túi quần và bước vào, còn NT thì đi theo sau. (như nhà quê lênh tỉnh nhỉ)
– Ch… – Ông già hôm nọ ở với mẹ cô lên tiếng, ông ta ngừng lại khi trông thấy NT đằng sau – …con dẫn bạn về hả?
– … – Linh tránh ông ta đi thẳng lên phòng làm việc của ba. – Nhân viên riêng của tôi
Mặt ông già đó dường như không hài lòng khi thấy NT ở đây…ông ta nhìn NT với ánh mắt “khôn hồn thì mau cút” càng khiến cho NT cảm thấy thú vị hơn..mặc dù hơi ức chế vì Linh nói cậu là nhân viên của cô ấy…
Vì sợ NT khám phá ra sự thật về việc ông ta ăn xén cổ phần công ti khi ông trông thấy anh chăm chú dò xét từng kệ hàng lẫn sổ thu chi… và vì máu nhà nghề, ông linh cảm đc ng con trai này không đơn giản chút nào…
Giờ nghỉ trưa ngày hôm ấy, NT đến bên cạnh ông và nói:
– Ông chủ à, ông cũng giỏi nhỉ, tôi mà nói ông ăn xén những gần 300 triệu đô la thì ông khôn hồn đó, à, oan cho ông quá, 278 triệu đô la mà, muốn biết lẻ bao nhiêu thì hỏi tôi nhá, tôi nói kỹ lưỡng à nghe, thiếu gia sẽ không tha cho ông đâu…cẩn thận.
Ông ta toát mồ hôi hột khi nghe những lời đó, ông ta sợ hãi nhìn NT cười mỉm, đúng là thật không tầm thường mà, cậu ta có trí thông minh siêu phàm, mới nhìn liếc qua 1 cái mà đã có thể đoán đc ông ăn xén bao nhiêu cổ phần trong công ti, lại còn đưa ra số liệu khá cụ thể và chính xác tuyệt đối nữa chứ? Con ng này để lâu sẽ là 1 hiểm họa ngáng đường cho ông…
NT nhìn Linh, vỗ vai cô và bảo:
– Đi thôi, anh bạn, về thôi, ở đây hoài chán lắm.
– Im.. – Linh đi theo, và ko quên ném cho NT 1 cái nhìn vẻ như “thân nhau lắm ko bằng”.
Chiếc xe ô tô, đỗ trước cửa, NT đang chuẩn bị chui vào thì Linh kéo anh ra chui tọt vào ngồi chễm chệ và đóng cửa lại cái rầm.

– Tự đi bộ, – Linh ngó ra – Lên ngọn núi hôm trước…
– C…ái gì? – NT nhìn theo bóng chiếc xe ô tô khuất dần mà ko khỏi sốc.. – LÂM GIA HUY!!!!!!!!
Từ bên trong, ông già đó đã thấy xe của Linh đi mất…
– Chuẩn bị xe cho tôi… – Ông già nói..
– Vâng.
Đang chán nản tột độ lại trông thấy ông Trần (là cái ông cùng ở với mẹ Linh ý) đi xe theo hướng Linh vừa đi, đoán trc có chuyện chẳng lành, NT phi lại gần đồn cảnh sát gần đó và nói:
– Chuộc xe.
– Dạ… cậu là..- 1 tên cảnh sát ái ngại nói
– Trương Nghị Tường – Cậu lừ mắt nhìn hắn, hắn vội chỉ về phía bảng khóa
Dù là cảnh sát đi nữa thì nghe đến uy danh đại công tử họ Trương thì ai nấy cũng 10 phần lo ngại. Và rồi cậu đến bên bảng khóa, vơ hết số chìa khóa ở đó và đi về phía gara. Ở đây, có tới 4 chiếc xe của NT lận – lí do ư ?, vì tài đi xe ẩu quá mức nên xe cậu bắt buộc phải vào đây uống nước chè bù thay cậu, mặc dù chưa đâm ai nhưng 3 lần tông vào cột điện, 1 lần phi thẳng vào nhà dân, 1 lần phi luôn vào cột mốc chắn, hay lần đâm thẳng vào biển hiệu nhà ng ta, những chiến tích đó thì đáng lẽ ra cậu sẽ ko bao giờ đc lái xe nữa. (ghê thế ?). và vì thế mà mỗi đồn cảnh sát phải có 2,3 cái xe nhà họ Trương.. (khủng) – NT lại lái như điên phi ra ngoài theo hướng ngọn đồi hôm nọ mà tiến tới.. và rồi, như mọi lần hàng tá chiếc xe cảnh sát lùa theo, huy động cả trực thăng nữa chứ ! đường phố lúc nào cũng nhộn nhịp như thế…. đồng thời, cậu rút chiếc phone ra :
– Mấy thằng kia, điều động đám vệ sĩ theo chiếc Continental Flying Spur của tao. Đừng có nhầm với con Hyundai Elantra Coupe như lần trước nữa đấy.
Chả là, xe NT đi ẩu, và cả việc đãng trí mà khiến ỗi xe lại có 1 thiết bị theo dõi để tránh… mất vì bộ sưu tập xe của anh ko lặp lại 1 xe nào, nên hỏng là bắt ng ta sửa cho bằng đc, cái sự nhầm lẫn mà nãy anh nhắc đến là, cái lần ấy, cũng con xe này, anh phi trên đường đỗ luôn tại lề đường ngắm đồng cỏ thì bị xe cảnh sát cẩu đi mất vì đỗ xe trái lề. Anh nhờ đàn em tìm giúp thì tụi nó lại nhầm với con Hyundai Elantra Coupe vì 2 con giống nhau quá và đưa anh lên tít trụ sở cảnh sát phía Đông, mà con Continental Flying Spur lại ở trụ cảnh sát phía Tây, khiến hôm đó anh đc phen vàng mắt vì tìm… ô tô. Và giờ nó nằm trong trụ sở cảnh sát trung tâm là vì 1 lần chán nản đâm bức xúc anh đã lái con xe ấy chạy quanh thành phố chọc tiết đám cảnh sát cho còi hú ầm, trực thăng, cơ động lùa theo khiến anh vui cười hả hê,(bó tay) và vô tình phi ngay vào biển hiệu 1 cách oanh liệt, đó là lần cuối cùng anh tông xe gần đây nhất, cách đây 2 tháng…
Tại ngọn đồi, Linh đang khoan khoái và bảo ng vệ sĩ lái xe chạy đi.. để cô đc yên tĩnh…thì yên tĩnh chẳng đc bao lâu… 1 chiếc xe từ từ tiến tới.. ông Trần bước ra, với thái độ mỉa mai…
– Yo ! Đại thiếu gia họ Lâm cũng có nhã hứng ở đây ư? Còn không mau theo ta về?

– Vì sao! – Linh lạnh lùng nhìn ông ta 1 cách khinh bỉ.
– Con không theo ta về thì ta bắt buộc sử dụng biện pháp mạnh với con đó. – Ông ta ra chỉ thị bảo bọn vệ sĩ tiến lại.
Brumm…brummm…tiếng xe của NT phi đến (oa, cắt đuôi cảnh sát rùi cơ đấy). Anh phi xuống xe…
– Để cậu ấy yên – NT cau có.
– 1 thằng nhãi – ông ta ra dấu cho bọn vệ sĩ, giữa anh và vệ sĩ bắt đầu có xô xát…
Linh vẫn đứng yên, cô lạnh lùng nhìn ông Trần, vẻ mặt đầy căm phẫn
– Nghe nói, Đại thiếu gia giỏi võ lắm mà… – Ông ta khích bác.. – sao giờ lại như con rùa rụt đầu rồi?
– Không liên quan, – Linh khinh bỉ – mình cậu ta có thể xử đẹp ông…
Bỗng, NT sượt chân 1 cái không kịp phản ứng cậu rơi ngay xuống vách đá, Linh bất ngờ đến tột độ..
– Xử đẹp à..? – Ông ta ngó theo nhưng không dám lại (nhát gan) – tài cán gì đâu cơ chứ?…
– Cú đi! … – Linh quát, tay cô hất tay đám vệ sĩ ra.. – đứa nào lại đây, tao ất việc, nên nhớ tao là ai…
– Ơ… thiếu gia – Ông Trần vẫn khích bác.. – vì 1 tên….
– Cút… – Linh gằn giọng..
Bọn chúng bất đắc dĩ phải rời đi, Linh ngồi xuống trước vách đá, nhìn xuống như đang cố tìm kiếm, thì cô thấy 1 bàn tay đang cố vươn lên… là NT, anh chưa chết, trong phút giây đó, anh đã cố gắng bám vào vách đá để trèo lên…nhưng vách đá dựng đứng quá, anh sắp trụ không nổi, 1 bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy tay anh…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.