Cô Nàng Hotboy Version 2

Chương 11: Chăm Sóc


Bạn đang đọc Cô Nàng Hotboy Version 2 – Chương 11: Chăm Sóc


Linh nhìn NT, mặt không biểu lộ cảm xúc, mặc dù nhìn cái bản mặt của NT, cô thừa sức đoán trc việc đã xảy ra. NT từ từ tỉnh dậy. Cậu trông thấy Linh:
– Ơ,.. à.. cậu đưa tôi về đây hả? – NT mệt nhọc, mắt lại nhắm nghiền.
– Tự thay đồ đi! – Linh ném đồ vào NT, và rồi cô đi ra ngoài.
30 phút sau, cô quay lại với chút gạo vừa xin đc từ phòng bảo vệ, cô không biết nấu nướng nhưng bảo vệ dường như cũng đang chuẩn bị ra ngoài nên cô không nỡ nhờ ông. NT đã thay xong đồ, Linh cầm bộ đồ ướt nhẹp toàn máu là máu lên ném ra ngoài cửa, chợt cô phát hiện NT có vẻ khác, khuôn mặt nóng bừng, ng mệt nhọc thở dốc từng hồi, cô thấy tình thế cấp bách, theo phản xạ cô đưa tay lên trán NT và thấy nóng quá. Linh mang cặp nhiệt kế đo nhiệt độ của NT. 38 độ 7, ốm cũng khá nặng. Linh lấy khăn, lấy nước chườm lên trán NT, cô không biết chăm sóc ng ốm nhưng hồi cô còn nhỏ, anh trai đã từng chăm sóc cho cô.
Lúc đó, cô ốm rất nặng, 39 độ 6. anh trai cô chăm sóc bên cô, và rồi, cô hạ sốt đc xuống 38 độ thì cô lại tăng nhanh nhiệt độ lên 39 độ 8, cô bị co giật nhẹ, anh cô đã ôm cô vào long và sợ hãi, dưới cơn mưa mùa hè tầm tã, anh chạy thật nhanh tới bệnh viện cách đó 2 cây số tìm ng cứu cô, và khi trở về, cô bác sĩ đã làm cô hạ sốt, khi cô tỉnh lại, đó là lần đầu tiên cô thấy anh khóc, và cũng là lần cuối cùng… nhận ra anh cô ướt nhẹp, 2 đầu gối rách toạc vì ngã. Trong thoáng chốc anh cô sợ cô sẽ rời bỏ thế giới nên anh đã chạy hết sức đến khi lết đến trước cửa bệnh viện và chỉ thều thào đc mấy tiếng:
– Cứu lấy em cháu!
Và rồi, sau lần ấy, Gia Huy đã trở nên 1 ng lạnh lung, vì cậu nghĩ rằng Linh ốm là do tất cả những ng xung quanh không quan tâm tới cô ấy, còn Linh, vốn đã rất ngang tang từ bé, khó hòa đồng, và chỉ có anh trai là ng mà cô nũng nịu, và cũng với cô, anh cô luôn tự nhận mình là kẻ ngốc, không bao giờ nhìn cô bằng con mắt lạnh lung hay nói cộc lốc… (nhưng trc mặt ng ngoài thì, không nói chuyện với em mình). Lần đó, Linh tỉnh dậy, sau khi nghe bác sĩ kể về Huy, cô rơm rớm nước mắt, ng Huy đầy những vết thương nhưng cậu vẫn đứng bên cạnh chờ cô tỉnh dậy, khi nghe bác sĩ nói Linh không sao, cậu đã ngất ngay bên giường bệnh…
Tiếng ho của NT đã làm cô tỉnh giấc… quay trở lại hiện tại, cô không khỏi đau xót khi ng anh trai của mình, 1 nửa con ng mình đã mất… 2 ng là sinh đôi, nên nếu tách 2 ng ra thì như xé đôi 1 tờ giấy ra vậy, nó không còn nguyên vẹn nữa…
– Cho tôi cốc nước! – NT thều thào (tội than)
– … – Linh đưa cốc nước cho NT.

– Đau quá! – NT rên
– … – Linh lấy bong băng chấm chấm trên mặt, trên vai NT…
– Đói quá! – NT mắt vẫn nhắm nghiền, kêu không ngớt.
– … – Linh cần chiếc bánh mì nhét vào cái miệng đang thều thào không ngớt của NT (á… máu lạnh kìa, ng ta đang ốm)
– Lạnh, lạnh quá! – NT tiếp tục rên
– … – Linh ôm cái chăn bong của mình phi thẳng lên giường của NT và bạo lực đắp chăn lên cho NT (quá đáng rùi à nha)
– Đói, rất đói! – NT lại rên.
Lúc này Linh mới để ý, cái bánh mì ban nãy nhét vô miệng NT đã rớt từ khi nào, cô liền đi sang bên phía nhà bếp, dự định nấu cái gì đó, nhưng không biết bắt đầu từ đâu nữa.
NT đã đỡ sốt hơn, cậu ngồi dậy, thấy những thứ nào là bong băng, bánh mì, hộp sữa, chăn bong, cậu nghĩ ngay ra cậu bạn cùng phòng đã chẩn bị cho cậu, lúc ấy, Linh bưng bát (t/g chả biết bát gì, cứ tạm gọi là cháo vậy) cháo lên đặt xuống bàn và quay ra ghế đọc sách tiếp.
NT nhìn vào bát cháo bốc khói ngùn ngụt, cậu giật mình khi thấy, gạo thì nửa sống, nửa chín, nước thì lõng bõng đục đục, lại còn cái gì nhìn như hành nhưng đen sì, lại còn dài nữa chứ (hành đó, nhưng Linh không biết thái sao nên ngắt nó ra rồi tống luôn vào nồi)… thế là đc gọi là bát cháo hành.. (híc híc)

– Ăn.. đc…không? – NT nhìn Linh ái ngại.
– Thử! – Linh không them nhìn lấy 1 cái.
– Đau bụng không? – NT hỏi them.
– Không.
NT bắt đầu húp miếng thứ nhất, hơi mặn, nhưng chắc không sao, vẫn ăn đc, lần đầu Linh nấu không đẹp mắt nhưng ăn đc… Linh đã bỏ cuốn sách tròn mắt nhìn NT húp gần hết..
– Ngon không? – Linh hỏi
– Hơi mặn – NT ậm ừ trả lời, nhưng ko nói nhiều vì hiện nay bụng đang đói.
– Có mùi gián ko ? – Linh hỏi với vẻ mặt ngây ngô (nhưng vẫn giữ thái độ lạnh lùng)
– Ọc… ọc…ọc…khụ…khụ…. – sau 1 hồi sặc, xém chút nữa là ói ra hết, NT quay lại hỏi – cậu nói thế là ý gì ?

Số là lúc nàng ta đang nấu cháo thì có con gián chạy ra bâu trên tường ngắm anh đẹp trai tí, thế là thuận tay nàng cầm luôn cái muôi đập cho gián 1 phát, gián rơi tủm xuống nồi cháo đang nấu rùi chìm nghỉm, thế là theo quán tính, nàng ta cầm cái muôi quấy quấy vô cháo hòng… tìm con gián, lúc vớt đc con gián ra thì nó đã chết vì nóng cộng sặc cháo… còn nồi cháo thì lục bục sôi, nàng vội vã dùng kéo cắt hành bỏ vào và đợi… hành chín.. thế là đc nồi cháo (nghe xong, mình không còn muốn ăn cháo nữa luôn)
– Sao bị đánh ! – Linh lại dán mắt vào cốn sách.
– Bị ngã. – NT cúi mặt, nằm xuống vắt tay lên trán.
– Ko muốn nói à ? – Linh gấp cuốn sách lại – để tôi đoán nhé ! Lúc Khải và cậu đang chờ ng của đón về thì Khải đi mua đồ uống còn cậu có gây gổ đánh nhau với 1 nhóm ng của trường khác và dù võ có giỏi thì ng của tụi nó quá đông, cậu kiệt sức và bị tụi nó đánh túi bụi. Còn Khải thì ko sao vì đi mua đồ uống cho cậu, sau đó cậu nói dối là bị ngã cho Khải yên tâm, và Khải tới cầu cứu tôi.
Tất cả suy luận của Linh chỉ mất 18s. (quá khủng). NT tròn mắt cười xòa. Linh lại giơ cuốn sách lên đọc
– Cậu giỏi suy luận và dựng lại tình huống nhỉ ? Sao cậu nghĩ ra đc cái tình huống mất mặt đó ? Và vì sao tôi lại phải đánh nhau với tụi nó chứ ?
– Ko phải cậu ghét những tên hay lên mặt sao ? – Linh tiếp lời – và tụi nó rất hay đến sân sau trường ta chơi mỗi buổi chiều.
– Nhưng ko có lí do nào tụi nó dám đánh tôi cả – NT nhìn Linh.
– Vì lúc đó cậu có 1 mình, và tụi nó thì đông. – Linh tiếp tục.
– Sao tụi nó không nghĩ mình là ai đi rồi mới dám đánh tôi. – NT cau mày.
– Thế thì, – Linh lại 1 lần nữa gấp sách – Vì ng của cậu không đến đón, tôi nghĩ không nằm ngoài khả năng bố cậu đã cho ng đến bắt cậu về và đánh nhau với cậu, nhưng nếu cậu bị thương mà vẫn không bị bắt đi thì chỉ còn 1 khả năng duy nhất, bà mẹ kế của cậu cho ng tới định dạy dỗ cậu, và đó cũng là lí do khiến cậu không muốn về nhà. (mất 14s)
– C…cậu ! – NT nhìn Linh với vẻ thán phục. – cậu giỏi thật. Đúng như cậu nghĩ. À, cậu còn gì ăn đc không ? 1 bát cháo toàn nước thế này tôi ăn vào tiêu hóa hết rồi.

Linh biết thừa NT đang đánh trống lảng, cũng may cô cũng có nấu món cari ngon tuyệt chưa đc nếm qua. Cô về phía phòng bếp mang lên 1 bát gì đó nâu nâu (cari màu đỏ đỏ chứ), bên trong nào là khoai, su hào, rau…. Cái nổi cái chìm, NT nuốt nước bọt nhưng cũng không hỏi thêm và nuốt 1 thìa to :
– Ọc… ọc…ọc… – NT ói ra hết, và nói – cái gì đây ?
– Cà ri ! – Linh mắt vẫn chăm chăm nhìn cuốn sách.
– C..cá…cái gì ? – NT nhìn vào bát cari rồi nhìn sang Linh mong rằng cô nói đùa, nhưng thái độ của Linh cho thấy Linh không hề nói đùa.
– Oáp – Linh ngáp dài gấp sách và đứng dậy – Nhớ dọn.
Rồi trèo lên giường đi ngủ, bỏ mặc NT ngồi ngẩn tò te trên giường bệnh (mặc dù đang ốm), anh không thể tin đc trên đời lại có ng vô lương tâm hết mức như Linh.
Số là cái lúc nấu xong nồi cháo và dường như không yên tâm về nồi cháo, lại thấy đống rau củ mà bà làm bếp mua sẵn, Linh liền bắt chước trong ti vi cách nấu cà ri, cô loay hoay không biết thái khoai tây thế nào, rau củ ra sao liền rửa sạch rồi bổ tất cả ra làm đôi ném hết vào nồi,… quấy quấy, sau đó, không biết gia vị gì với cái gì đổ cả nào dấm, bột ớt, tiêu, mắm, dầu ăn, muối, đường, bột ngọt… thành ra cái nồi không mang màu đỏ đặc trưng mà mang màu… đất. (híc, khiếp tài nấu ăn của chị Linh òi)
Thế là hết 1 ngày lục đục, sáng mai sẽ có chuyện gì thì thì ko cần biết luôn, NT và Linh ngủ khì.
Sáng hôm sau, nhìn lại nồi cà ri nguội tanh đến chuột còn không dám lại, NT khẽ rùng mình. Cậu không mong gì hơn 1 thằng con trai có thể vào bếp, chỉ cần chín thức ăn là tốt rồi, không cần ngon mà cũng không cần hình thức, cậu vào nhà vệ sinh và vừa lúc đó Linh đang trong nhà vệ sinh đẩy cửa ra.. 1 ng đẩy, 1 ng kéo và thế là 2 ng ngã. Thật không may, Linh ngã cái rầm, Linh nằm đè lên NT và 1 lần nữa NT cảm nhận rõ hơi thở, ánh mắt, và cái gì đó mềm mềm ở ngực của Linh, và cảm nhận đc cả trái tim của Linh đang đập nữa.. Trong 2 phút, Linh đứng phắt dậy, đạp 1 phát vào bụng NT, nghĩ anh là ‘kẻ biến thái’ (híc, có phải lỗi của anh đâu ạ). NT ôm bụng lăn long lóc và nói..
– Sao cậu vô lí quá vậy ?
– Cấm… ! – Linh nói rồi quay ng bỏ đi, mặc cho NT như thế nào đi nữa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.