Bạn đang đọc Cô Nàng Hoàn Hảo – Chương 28
Sau một tuần tiễn Huy ở sân bay. Tôi nhận được tin Đông Đông đã được xuất viện và ra về.Tôi thực sự đã chờ ngày này khá lâu rồi. Một năm đã trôi qua là những ngày tôi cảm giác dài và cô đơn đến nhường nào. Bao nhiêu lo lắng và bao nhiêu yêu thương tôi đều gửi gắm nơi Đông Đông. Và giờ, tôi đã biết, ngày cậu ấy trở về sẽ không còn xa xôi nữa.
Tôi cầm bó hoa hồng xanh đứng đợi những vị khách đầu tiên của chuyến bay ra cổng đón khách của sân bay. Những nụ cười rạng rỡ và những cái ôm thật chặt, có cả nước mắt của những con người sau bao nhiêu xa cách để trở lại.
Đưa mắt nhìn những vị khách lần lượt ra mà chưa thấy Đông Đông, tôi nôn nóng nhìn không rời. Chân tôi cũng đang chẳng yên, chỉ mong nhìn thấy dáng cậu ấy lấp ló qua cánh cửa kia là tôi sẽ chạy đến thật nhanh ôm lấy.
Và rồi ở cuối cảnh cửa, Đông Đông ngồi trên xe lăn, phía sau được bố mẹ đẩy để xe di chuyển, đầu cậu ấy vẫn còn băng trắng lại chỗ phẫu thuật, đôi mắt xa xăm đang nhìn về phía trước có vẻ mơ hồ
Tôi đưa tay mừng rỡ đưa tay lên vẫy vẫy:
– Đông Đông, tớ ở đây!
Không một ánh mắt nào nhìn về phía tôi!
Hẫng hụt.
Mất mát!
Trống rỗng!
Tôi buông thõng tay xuống. Bố mẹ Đông Đông nhìn thấy tôi rồi mỉm cười đẩy xe lăn chở Đông Đông về phía tôi.
– Cháu chào hai bác! Tôi nhanh nhảu chào
– Cháu đợi lâu chưa? Bố Đông Đông ân cần
– Dạ cũng mới ạ. Chào cậu, Đông Đông! Tôi trả lời rồi đưa tay lên chào Đông Đông.
Đôi mắt lém lỉnh ngơ ngác nhìn tôi như hình dáng của tôi lần đầu tiên tồn tại trong đôi mắt cậu ấy. Tôi thấy buốt lạnh ở trong tim, một cảm giác đau đớn đang âm ỉ ở ngực bên trái.
– Đông Đông, chào mừng cậu trở về!
Tôi vui mừng nắm tay Đông Đông mặc dù thái độ của cậu ấy lúc này không hề biết đến tôi là ai. Tôi đã chuẩn bị tinh thần trước cho điều này, nhưng quả thực rất khó khăn. Giống như tôi đang bị biến mất khỏi cuộc sống của một người, điều đó chẳng hề dễ dàng chút nào.
– Đông Đông, đây là Phương Phương, mẹ đã kể về bạn ấy cho con rồi đấy! Mẹ Đông Đông nói với cậu ấy rồi quay ra nói với tôi – Đừng lo, nó sẽ mất một khoảng thời gian để phục hồi trí nhớ. Hiện tại cứ như vậy nhé, con gái!
Tôi khẽ cười mếu cố làm bộ mặt vui vẻ, mặc dù tim đang đau buốt.
Cái cảm giác mình không là gì cả thậm chí chỉ là chút vương rơi rớt trong kí ức của người khác cực kỳ sắc lẹm đau buốt. Và tôi, đang phải chịu đựng điều đó. Nhưng tôi biết, mọi thứ sẽ qua thôi, đã có bao nhiêu giông tố ghé đổ lên đầu chúng tôi, và mọi lần đều là Đông Đông dang tay an ủi tôi, thì lần này, hãy để tôi dang tay ra che chở cho cậu ấy…
“Đông Đông, đừng sợ, có tớ ở đây!”
* * *
Cuối cùng, thì Đông Đông cũng trở về bên tôi, nhưng cậu ấy đã quên mất Phương Phương của cậu ấy là tôi, bác sỹ nói rằng sau ca phẫu thuật Đông Đông sẽ phải mất thời gian để tìm lại kí ức, đây là khoảng thời gian cậu ấy phục hồi, tạm thời sẽ rơi vào tình trạng như thế này vì ảnh hưởng từ ca phẫu thuật. Thời gian này, cậu ấy đã quên mất những kí ức về chúng tôi, quên mất tôi và cậu ấy đã từng kết giao tình bằng hữu, quên cả những tháng ngày cậu ấy hy sinh để bảo vệ tôi.
Hàng ngày tôi vẫn ghé qua bệnh viên thăm Đông Đông để chuyện trò và kể cho cậu ấy những kỉ niệm mà chúng tôi có. Tôi kiên nhẫn để làm quen với cậu ấy từ đầu, giống như tôi là một người hoàn toàn mới chủ động bước vào cuộc sống của cậu ấy. Đông Đông đã từng làm như vậy với tôi, cậu ấy đã tự bước vào cuộc sống của tôi và ở lại mãi mãi trong trái tim tôi và tôi chắc chắn sẽ ở lại trái tim cậu ấy.
Tôi phải phải bắt đầu mọi thứ từ đầu. Nhưng tôi không sợ, bởi vì tôi là Phương Phương cứng cỏi, bướng bỉnh và nhất định chỉ cần có quyết tâm tôi tin tôi rồi chuyện này sẽ qua thật nhanh. Tôi tỉ mỉ kể lại những kỉ niệm từ ngày đầu chúng tôi gặp mặt, những cuộc tranh cãi nảy lửa và cả những tháng này chúng tôi bên nhau tuyệt vời như thế nào. Và Đông Đông dường như cũng nhìn thấy sự cố gắng ấy ở trong mắt tôi, cậu ấy cũng kiên nhẫn để ngồi nghe tôi nói.
* * *
Sáng sớm, tôi và Đông Đông nằm dài trên thảm cỏ xanh ngoài khuôn viên bệnh viện. Nắng vẫn lấp ló ở những đám mây, có vẻ như trời đang muốn mưa nhưng mặt trời vẫn cố rọi những tia nắng nhỏ tinh nghịch xuống thảm cỏ xanh nơi chúng tôi đang nằm.
Tôi không kể lại những chuyện đau buồn đã qua mà chỉ nhắc đến những kí ức tươi đẹp nhất và đưa cho Đông Đông xem những tấm ảnh chụp hồi cấp 3, những tấm ảnh khi chúng tôi mới bước chân vào lớp 10, những tấm ảnh cậu ấy thi đấu bóng đá, tôi thi hùng biện và cả những tấm ảnh tinh nghịch hồn nhiên của đám học trò khi ấy. Bởi tôi muốn có chăng chút gì đó kí ức về tôi và cậu ấy rồi sẽ trở lại. Khi rời khỏi bệnh viện này, nhất định tôi sẽ đưa cậu ấy trở lại những nơi chúng tôi đã từng qua và cả những nơi mà chúng tôi chưa hề đặt chân đến.
Không gian yên bình và tĩnh lặng buổi sáng khiến cho tôi có cảm giác khoan khoái dễ chịu. Khuôn viên này khiến cho tôi quên mất thế giới đang tấp nập và hối hả ngoài kia. Tôi đưa một tấm ảnh rồi chỉ.
– Đây là Phương Anh và Huyền Thương đây là hai cô bạn ngồi chung bàn với bọn mình. Ngày đó, trong lớp có duy nhất cậu là đứa con trai được may mắn ngồi cùng bàn với hai cô bạn xinh đẹp nhất lớp đấy. Hi hi hi. Tôi khẽ cười.
– Cậu có ngồi cùng không?
– Có, chúng mình ngồi cạnh mà. Tôi trả lời
– Cậu cũng xinh đẹp! Đông Đông nhìn vào bức ảnh và nhận xét thế. Má tôi khẽ ửng hồng, hình như chưa lần nào Đông Đông khen tôi xinh mà lúc nào cậu ấy cũng cố châm chọc là tôi rất béo. Tôi khẽ thấy tim mình vui đến lạ.
– Còn đây là ai? Người đứng cạnh cậu này! Đông Đông mở tấm ảnh khác và hỏi.
– À…. Tôi bối rối khi nhìn vào bức ảnh. Đây là Đình Văn, anh ấy học hơn chúng mình một khóa. Đình Văn nói sẽ đến thăm cậu đấy!
– Cậu thích anh ta à? Đông Đông hỏi tôi.
– Hả??? Sao cậu nói vậy?
– Tớ chỉ nói thế thôi. Đông Đông nhún vai tỏ vẻ chẳng quan tâm. Cậu ấy lại chuyển qua những tấm ảnh khác và dừng lại ở tấm ảnh của tôi và Huy
– Anh chàng này thích cậu à?
– Hơ? Sao cậu hỏi toàn những câu kỳ lạ?
Đông Đông xoay người lại rồi nằm ngửa mặt hai tay gối đầu nhìn trời, tôi cũng xoay người lại. Những tia nắng nhỏ khiến tôi chói mắt khẽ chớp chớp và hai mắt khẽ nheo để thích nghi với ánh sáng quá sức chói.
Tôi khẽ nhắm mắt cảm nhận thứ không khí trong lành và những cơn gió mát lành đang thoảng qua mát dịu, cảm giác êm ái khi nằm lên thảm có đang mơn man lên da thịt tôi.
Bỗng nhiên đang mơ màng, tôi cảm nhận có 1 bàn tay thật ấm nắm chặt tay tôi. Khẽ nghiêng đầu, tôi thấy Đông Đông cũng nhắm nghiền mắt và mỉm cười, ở khóe môi cậu ấy là một nụ cười lém lỉnh. Nụ cười mà lần đầu tiên gặp gỡ đã khiến tôi thu hút và nụ cười đó cứ theo tôi mãi mà chẳng thể nào quên.
Tôi xiết chặt tay Đông Đông, chúng tôi nằm giữa nắng, giữa mùi thơm dịu của cỏ và những cơn gió đang man mát hiền hòa chạm vào da thịt. Giữa khung cảnh này, tôi nghe trái tim mình đang run lên và lấp lánh hạnh phúc. Không một lời yêu nào, không một lời hứa hẹn cho tương lai nhưng tôi biết quãng đường chúng tôi đi sau này nhất định sẽ có nhau.
“ Đông Đông à? Cảm ơn cậu, về tất cả”
“Đừng nói cảm ơn, vì tớ sinh ra để bảo vệ cậu”
“ Dù sao thì…”
“ À, điều thực ra tớ còn nhớ, rất nhớ…. Đó là tờ giấy cậu viết với quyết tâm trở thành một cô nàng hoàn hảo. Hi hi hi. Mặc dù tớ thấy khi ấy thật buồn cười vì hồi đó cậu béo ú lại còn vụng về nữa. Ha ha ha!
“ Cậu… cậu nhớ rồi hả? Nhớ hết rồi sao” Tôi tròn mắt quay sang Đông Đông
“Ờ, thực ra cũng đang dần nhớ lại….”
“Vậy còn giả vờ hỏi tớ những điều ngốc xít”
“Hehe, tớ chỉ muốn xác nhận xem trong tim cậu còn anh chàng nào nữa không thôi. Hí hí”
“Hừm, cậu sẽ biết tay tớ, Đông Đông…”
“Hahaha, còn lâu mới bắt được, đồ ngốc!”
Tôi bật dậy và đuổi theo Đông Đông, dường như mọi thứ đang quay trở lại. Tôi gặp lại tuổi 15 của mình với những cảm xúc trong trẻo hồn nhiên bên cậu bạn cao lớn giữa nắng, giữa gió và giữa muôn vàn những cảm xúc yêu thương. Đó cũng là thứ cảm xúc mà tôi biết trái tim tôi cứ thế mà thổn thức mãi nhưng vẫn cố tỉnh bước bỉnh để rồi chúng tôi đã đi lạc.
Chúng tôi đã đi qua tuổi 18, 19, 20 mà đã không hề có nhau, bởi chúng tôi khi ấy thuộc về hai thế giới tách biệt với những cảm giác đau đớn và lạc lõng và cuộc sống bắt buộc chúng tôi phải rời xa. Nhưng tôi chắc chắn một điều ngay lúc này, khi chúng tôi bước vào tuổi 21 chúng tôi sẽ mãi ở bên nhau không chỉ ở tuổi 22, 23, 24 mà còn về mãi sau nữa.
Có thể, tôi không phải là một cô nàng tài năng, và ước mơ để trở thành một cô nàng hoàn hảo của tôi sẽ không bao giờ trở thành hiện thực. Nhưng tôi vẫn thầm cảm ơn ước mơ đó và người đã âm thầm bảo vệ tôi để ước mơ đó được thắp lên là Đông Đông bởi chặng đường tôi đi dường như đã trở nên cứng cáp hơn. Tôi từ một cô nhóc vụng về đã rèn ình những quyết tâm và ý chí để hoàn thành những mục tiêu dường như là xa vời nhất. Quan trọng không phải là việc thành công hay thất bại mà quan trọng là bạn có dảm thử sức hay không mà thôi, cuộc sống và những người bạn tuyệt vời đã dạy cho tôi thấm thía điều đó.
Cảm ơn những người bạn đã đi qua cuộc đời tôi. Tôi sẽ mãi lưu giữ hỉnh ảnh của họ. Nếu như Đông Đông dành cho tôi một thứ tình yêu mãi mãi không hề thay đổi thì Huy lại là một người bạn khiến cho tôi không thể nào quên tấm chân tình của cậu ấy. Đình Văn khiến cho tôi phải mỉm cười khi nhớ đến những cảm xúc trong veo đọng lại. Tôi quả thực là cô gái may mắn khi từng chặng đường tôi qua, những chàng trai ở bên tôi mỗi người lại dành cho tôi một vị trí đặc biệt, một thứ tình cảm kỳ lạ.
Chào những kí ức đã qua. Chúng tôi sẽ gói gém lại ở một ngăn hộp nhỏ trong tim để những lúc nhớ lại chúng tôi sẽ lấy ra để nâng niu.
Chào tương lai đang đến. Tôi sẽ vẫn cố gắng để hoàn thiện bản thân hàng ngày để trở thành một cô gái tự tin nhất, xinh đẹp nhất và tài năng nhất. Và… tôi và Đông Đông, à không, chúng tôi sẽ mãi ở bên nhau, chắc chắn!