Bạn đang đọc Cô Nàng Hoàn Hảo – Chương 20
Đứng giữa hai người con trai đang nắm chặt tay mình, lòng tôi rối bời. Cảm giác giống như một món đồ chơi và bị lũ trẻ thi nhau giằng xé. Tôi nhìn Đông Đông, cậu bạn thân thiết suốt những năm tháng ấu thơ đang nắm chặt tay như sợ tôi sẽ vụt mất. Tôi quay sang nhìn Huy, người bạn bí ẩn luôn ở bên tôi dù lạnh lùng nhưng ánh mắt luôn hướng sự lo lắng dành cho tôi. Tôi không biết phải hướng về phía ai, và không muốn ai trong số hai người phải đau đớn vì tôi ! Tôi là người đã trải qua đau đớn và tôi hiểu cái cảm giác bị tổn thương là như thế nào.
Tôi khẽ kéo tay để Huy buông tay tôi, rồi nhẹ nhàng gỡ từng ngón tay đang nắm siết lấy tôi của Đông Đông.
– Đến giờ thi rồi ! Tớ phải vào.
Tôi nói vậy rồi đi thật nhanh, bỏ mặc Đông Đông, Huy và hai cô nàng kia đang nhìn theo bằng ánh mắt tức tối. Có thể hai cô gái đó đang muốn ăn tươi nuốt sống tôi lắm.
Tôi gạt bỏ mọi ý nghĩ về những gì vừa xảy ra. Dù sao, cuộc thi lúc này là quan trọng với tôi
Rời khỏi phòng thi với tâm trạng cũng chẳng hề tốt đẹp hơn. Tôi đã hoàn thành những gì tôi đã cố gắng chuẩn bị trước đó. Chỉ còn chờ kết quả hôm nay để có thể biết được tôi có khả năng lọt vào danh sách cuối để tham gia Chung Kết hay không. Giải thưởng cho kỳ thi này khá lớn, đó là một suất học bổng 2 năm đi Anh học chuyên ngành Ngọại Giao được tài trợ hoàn toàn 100% về học phí. Dù tôi vẫn tự nhận mình là đứa chẳng giỏi giang gì, nhưng bản thân biết những khiếm khuyết của mình ở đâu thì hoàn toàn có thể bù đắp bằng sự cố gắng. Không ai sinh ra có thể hoàn hảo và giỏi giang mà.
Tôi đứng đợi xe bus ở cổng trường. Huy không đợi tôi, cậu ấy hình như đã về trước nên tôi quyết định sẽ đi xe bus về.
Xe bus đến. Do là ngày cuối tuần nên cũng khá vắng vẻ. Tôi chọn ình một chỗ cuối cùng bên cạnh cửa sổ. Ngước mắt ra ngoài, trời bỗng đổ cơn mưa rào. Tôi chúi mũi vào cửa kính nhìn những vệt nước đang rơi. Hơi nước mát lẹm khẽ tỏa ra xua tan cái nắng nóng.
– Mưa rồi ! Có tiếng quen quen cất lên bên cạnh tôi.
– Đông Đông ? Cậu ngồi cạnh tớ từ lúc nào vậy ? Tôi giật mình kêu lên.
– Hừm, cậu vẫn ngốc như hồi nào ! Đông Đông gõ gõ tay lên trán tôi.
Tôi và Đông Đông ngồi lơ đãng nhìn cơn mưa đổ xuống phố phường bất chợt. Chiếc xe lao đi, xuyên qua màn mưa trắng xóa, nước bắn tung tóe những bọt trắng. Người tôi khẽ run lên, hơi lạnh của điều hòa xe bus phả xuống đúng chỗ tôi ngồi.
Hơi nước phủ lên tấm kính xe bus, Đông Đông khẽ đưa tay lên vẽ một hình mặt người đang phụng phịu. Bên cạnh là một cái mặt ngố xấu quắc đang lè lưỡi trông rất buồn cười. Nhìn cậu ấy đang ngồi bên cạnh. Tôi vẫn chưa thể nào hết giận Đông Đông, và thậm chí cũng chẳng muốn nhìn mặt câu ấy, nhưng cái điệu bộ của Đông Đông khiến tôi khẽ bật cười !
– Đồ ngốc !
– Cái mặt xấu này là cậu này ! Đông Đông chỉ chỉ.
– Xí, còn lâu, tớ là cái mặt xinh đẹp này. Tôi đưa tay xóa cái mặt bên cạnh đi và thay vào đó là một cái mặt cười có hình cái nơ ngộ nghĩnh.
– Cậu xem, hay khóc nhè sẽ xấu xí như vậy đấy ! Đông Đông nói chẳng ăn nhập gì với câu chuyện. Nhưng tôi hiểu ẩn ý trong câu nói của cậu ấy.
– Cậu mới là đồ xấu… cậu đã bỏ tớ đi… không nói một lời…. Tôi ngậm ngùi nói.
Tôi thốt ra câu nói mà bấy lâu nay tôi muốn nói với Đông Đông. Từ khi cậu ấy đi, từ khi cậu ấy bỏ tôi đến một nơi khác và không một lời từ biệt hay một câu hỏi han. Chúng tôi đã là bạn bè thân hữu, vậy mà, cậu ấy có thể đủ can đảm để vứt bỏ mọi thứ đi như vậy…Và trái tim nhỏ bé của tôi đã rất đau đớn, thậm chí cho đến lúc này tôi vẫn sợ hãi mỗi khi nhớ về.
Tôi chớp chớp mắt, khẽ lấy tay quyệt ngang mi để không để cậu ấy có thể nhìn thấy tôi đang… sắp khóc. Tôi quay mặt đi nhìn mọi thứ đang chuyển động bên ngoài.
– Cậu là đồ tồi, tôi ghét cậu !
– Xin lỗi !
Đông Đông đưa tay kéo cằm tôi lại, đôi mắt lém lỉnh tinh nghịch của Đông Đông nhìn sâu vào trong mắt tôi.
Xe vẫn lao đi vun vút !
Ngoài kia, mưa vẫn xối xả. Tiếng mưa hòa cùng tiếng gió vun vút, mọi thứ chuyển động thật nhanh trước mắt chúng tôi.
Chỉ có tôi và Đông Đông đang nhìn nhau. Ánh mắt dịu dàng và ấm áp đầy âu yếm. Tim tôi đập thịch thịch.
Tôi thấy đôi môi Đông Đông đặt lên môi mình, nhanh đến mức tôi không còn đủ tỉnh táo để có thể hình dung được những gì đang xảy ra
Đầu tôi bỗng chốc trở nên trống rỗng.
Xe vẫn lao đi, mưa vẫn rơi, những vệt nước trắng xóa và xối xả.
Đôi môi của Đông Đông lướt trên môi tôi, cậu ấy lòng tay còn lại giữ lấy đầu tôi. Đôi môi mãnh liệt và ngọt ngào đầy ma mị, tôi khẽ vùng vẫy nhưng lí trí không đủ thể thoát ra đôi cánh tay mạnh mẽ của cậu ấy.
Mưa cứ trút ào ạt như tháng lũ. Và tôi bị cuốn vào cậu ấy như bị đi lạc vào mê cung chẳng thể nào có thể thoát ra được.
Mưa, hãy cứ mưa đi, cho lòng tôi bớt hoang mang và lo sợ
Mưa, cứ ào ạt và xối xả đi, để lòng tôi không còn mảy may chút buồn vương nào nữa.
– Đồ đáng ghét ! Tôi thở dốc, đẩy mạnh tay Đông Đông để đôi môi cậu ấy rời khỏi tôi. Cậu ấy nhoẻn miệng cười thích thú.
– Đó là lời xin lỗi của tớ. Bất luận thế nào, cậu cũng đã chấp nhận rồi !
– Đồ tồi !
« Bốp » Tôi tức giận vung tay tát thẳng vào mặt Đông Đông, bàn tay tôi khẽ hạ xuống và run run. Bất giác, tôi chợt nhận ra, mình vừa có một hành động không hề suy nghĩ.
Đông Đông khẽ đưa tay lên mặt vuốt vuốt chỗ đỏ ửng trên mặt. Cậu ấy nhếch mép cười. Người tôi run lên và nước mắt giàn giụa. Trong thâm tâm tôi không hề có ý muốn đánh cậu ấy.
– Khá lắm, cậu vẫn là Phương Phương ngày nào ! Đông Đông cười cợt.
– … Tôi run lên và cổ họng cứng lại không nói được một câu nào.
– Đừng bướng bỉnh nữa, tớ đã về và hãy quên mọi thứ đi ! Đông Đông đưa tay vuốt nước mắt trên khuôn mặt tôi và ôm tôi vào lòng. Tôi khóc nấc lên, người soát vé và những người kế bên cười tủm tỉm. Có lẽ, chúng tôi giống như những đôi tình nhân đang giận dỗi nhau.
– Tại… tại sao… ? Tôi vẫn không ngừng nhắc lại câu hỏi đó.
– …. Đông Đông không trả lời.
– Tại sao… ngày đó… cậu đi…. ? Tại sao… Tôi nghe tiếng thở mạnh của Đông Đông, bàn tay cậu ấy siết chặt vào vai tôi. Tưởng như có sự hồi đáp, nhưng, cậu ấy vẫn nhất mực im lặng. Chỉ có tiếng mưa gió bão bùng và tiếng âm thanh của phố phường ào ạt dưới cơn mưa đáp trả tôi.
« Kit » Chiếc xe dừng lại ở một điểm đỗ. Đông Đông cầm túi xách và đứng dậy.
– Tớ xuống bến này ! Đội lại ngăn ngắn chiếc mũ và Đông Đông đi xuống. Tôi buông thõng tay xuống đầu thất vọng. Cậu ấy ôm cặp che lên đầu và chạy ngược chiều xe chạy. Bóng dáng của Đông Đông lẻ loi và chống chọi trong màn mưa trắng xóa. Tôi bật dậy, mở cửa xe bus :
– Bác ơi, cho cháu xuống, làm ơn cho cháu xuống ! Tôi kêu ầm ĩ lên. Sợ rằng chỉ chậm thêm vài giây nữa cậu ấy sẽ lại biến mất và tôi sẽ mãi mãi không có câu trả lời.
– Con bé này, sao không xuống từ lúc nãy ! Người lái xe bus mắng xối xả.
– Bác ơi, cháu xin bác !
Cánh cửa xe bus cuối cùng cũng mở ra, tôi chạy theo Đông Đông, mưa tới tấp hắt vào mặt căng rát. Những giọt mưa to ào ạt đổ xuống khiến mắt tôi nheo đi không đủ sức có thể nhìn rõ. Chỉ vô hình thấy cái bóng dáng cáo lớn đang chạy trước mình.
– Đông Đông, cậu đứng lại cho tôi ! Tôi gào lên và cố hết sức đuổi theo. Những bước chân đi là những vệt nước tung lên.
– – Cậu đứng lại. Tôi vẫn không hề bỏ cuộc. Đông Đông vẫn mải miết như cố tình trốn chạy tôi.
– Cậu có đứng lại không, nếu cậu không đứng lại, TÔI SẼ KHÔNG LÀ BẠN CỦA CẬU NỮA !!! Tôi dùng hết sức lực cuối cùng để gào lên, mưa vẫn rơi,đâu đó tiếng sét xẹt qua bầu trời. Tôi đứng lại và thở dốc. Phía xa, Đông Đông buông cặp khỏi đầu, cậu ấy cuối cùng đã phải dừng lại.
Xe cộ vẫn xuôi ngược dưới màn mưa, tôi đứng đó, nắm chặt tay và chờ đợi phản ứng của Đông Đông. Tôi sẽ nhất định không thể nào từ bỏ, cách đây 3 năm, cậu ấy đã làm cho trái tim tôi đau đớn và nó đã trở thành một vết sẹo dài thì ngày hôm nay tôi muốn biết cớ sao cậu ấy lại làm điều đó. Dù thế nào đi chăng nữa tôi vẫn sẽ chấp nhận nỗi đau đó, bất kể đó là vì lí do gì.
Tôi bước lại gần Đông Đông, nước mưa cứ từng đợt chảy xuống người xối xả. Tôi thấy vai Đông Đông run lên vì lạnh. Bàn tay cậu ấy nắm chặt như cố kìm nén để che giấu những khoảng suy nghĩ bên trong.
– Đồ béo, đừngcó lẵng nhẵng theo tôi ! Đông Đông gào lên.
– Nhưng tớ muốn biết ! Tôi vẫn không chịu bỏ cuộc.
– Hãy nhớ rằng, dù vì lí do gì thì tớ sẽ vẫn là bạn của cậu. Tớ vẫn yêu cậu và sẽ bảo vệ cậu ! Chỉ cần nhớ điều đó thôi !
– Tớ không cần sự bảo vệ của cậu. Tớ sẽ làm được mọi thứ mà không cần có cậu ! Đồ tồi !
Nước mắt hòa lẫn với nước mưa chảy xuống, tôi gào lên và cổ nghẹn lại. Đông Đông vùng vằng bỏ chạy. Chỉ còn tôi đứng lại, tôi khụy xuống, cơn mưa vẫn dai dẳng và chẳng chịu ngớt. Cơn mưa như càng ngày càng to, trút thêm cả tấn nỗi buồn vào tâm trí tôi !