Bạn đang đọc Cô Nàng Hoàn Hảo – Chương 18
Đình Văn đưa tôi ra mắt giới thiệu với đám bạn bè của anh ấy. Tôi mặc một chiếc quần jean, áo phông trắng, tóc khẽ búi gọn gàng và không trang điểm. Anh đến đón và đứng tội tôi chuẩn bị, khi tôi bước xuống nhà. Nhìn thấy bộ mặt của tôi lúc đó, Đình Văn có vẻ không hài lòng.
– Em không còn bộ nào khác ngoài bộ này ư ?
Tôi giật mình nhìn lại, xem lời nói đó có phải xuất phát từ Đình Văn hay không ? Người con trai luôn điềm đạm mà tôi vẫn thầm quý mến, người mà tôi cố gắng làm mọi thứ để có thể đứng bên cạnh anh. Chẳng lẽ, những lời anh nói rằng khi được ở bên tôi rất dễ chịu điều đó chỉ là giả dối hay sao ?
Đám bạn của Đình Văn cũng chẳng có gì là thân thiện cả. Tôi cảm giác mình bị lạc lõng khi ngồi lọt thỏm giữa đám bạn sành điệu của anh ấy. Những cô nàng trang điểm lòe loẹt, miệng sặc mùi tiền và đồ hiệu. Mối quan tâm của họ là đang dùng điện thoại gì, mỹ phẩm gì, thời trang xu hướng năm nay có gì hot. Nên đi du lịch ở đâu, bar nào đẹp và chơi vui nhất. Đó là những gì mà tôi nghe lại được
Khắc Hiếu cũng cùng trong đám bạn lại là một dân chơi chính hiệu nên được cả đám ra vẻ kính nể. Tôi có cảm giác anh ta mới là kẻ đứng đầu ở đây và mọi lời nói của anh ta khiến cho cảm đám nhất mực nghe theo.
– Uống đi em ! Một gã cầm cốc bia trước mặt tôi bắt uống.
– À… cô ấy…. Đình Văn đang định lên tiếng.
– Sao thế, Đình Văn, cứ để cô ấy uống đi, không uống được rồi sẽ biết uống. Thử một lần rồi sẽ có lần thứ. Khắc Hiếu nói chen ngang đỡ lời của Đình Văn.
– Uống đi cưng. Xem chừng ngây thơ và trong sáng quá nhỉ. Tôi nghe thấy tiếng cười hô hố của đám con gái đang ra vẻ khó chịu với tôi.
« Mình muốn được thoát khỏi chỗ này ! » Trong tâm trí tôi văng vẳng câu nói đó. Mọi thứ dường như quá ngột ngạt với tôi, khẽ níu tay Đình Văn tôi ra hiệu cho anh tôi muốn nói chuyện. Anh khẽ gạt tay tôi sang một bên và vẫn tiếp tục uống và vui vẻ với đám bạn mặc kệ thái độ chẳng mấy thích thú gì của tôi lúc này.
– Sao, Đình Văn, cậu vẫn không bắt bạn gái cậu uống một cốc với chúng tôi sao ? Có phải cậu coi thường bọn tôi quá không ?Khắc Hiếu dường như vẫn không buông tha thôi.
– Em… uống với cả nhóm một cốc đi ! Đình Văn cười và đưa cho tôi cốc bia. Ánh mắt anh nhìn tôi với sự nài nỉ và như mong chờ cái gật đầu từ phía tôi. Hit một hơi thật dài, bàn tay tôi khẽ run run khi nhận lấy cốc bia mát lạnh từ tay Đình Văn. Tôi run rẩy đứng lên và đưa cốc bia ra cụng với mọi người.
– Em…cốc này… Tôi nói cũng chẳng nên lời được nữa.
– Cốc này là người yêu tớ mời mọi người ! Đình Văn hồ hởi nói to.
Tôi nhìn thấy ánh mắt coi thường của đám bạn anh, đám con gái tỏ ra coi thường tôi bằng những cái nhếch mép. Ngay từ phút đầu tiên tôi đến, khi nhìn thấy vẻ mặt của họ nhìn tôi từ đầu đến chân tôi đã cảm thấy mình đang bị lạc vào giữa những đám người hoàn toàn khác tôi.
Tôi lấy hết sức lực và can đảm uống cạn cốc bia. Vị đắng gắt khẽ thấm vào trong cổ họng, vị cay nồng khiến cho tôi chỉ chực phun hết mọi thứ trong miệng ra ngoài.
– Giỏi, giỏi lắm ! Đình Văn khẽ vỗ tay. Đám bạn còn lại cũng vô tay theo khích lệ. Tôi thở phào như vừa thoát được một điều gì đó thật kinh khủng. Nhưng khi vừa đặt cốc bia xuống, hết người này đến người kia lại lấy cớ để chúc tụng tôi.
– Huy, ở đây ! Khắc Hiếu khẽ giơ tay lên vẫy vẫy.
Huy bước đến, hai tay vẫn đút túi quần, cậu khẽ nhếch mép cười và tiến về phía chúng tôi. Huy đập tay với một số người trong đó, có vẻ như cậu ấy đều quen biết hết đám bạn đang ngồi ở đây.
Huy không nhìn tôi, cậu ấy khẽ gật đầu chào Đình Văn rồi chọn một chỗ ngồi. Vẫn là bộ quần áo đen như thường lệ, dường như cậu ấy đang có mặt ở đây nhưng cũng chẳng thèm đếm xỉa gì đến tôi.
Tôi không thể nào từ chối khi đám người xung quanh cố tình lấy cớ này cớ nọ để rót thêm bia vào cốc của mình. Nếu như có một điều ước, chắc tôi đã ước mình là một con sâu rượu uống trăm cốc không hề say xỉn.
Huy lặng lẽ nhìn từng cốc một được rót vào cốc của tôi. Tôi ngó lơ cậu ấy, uống được một lần thì không thể không có lần thứ hai. Và tôi cũng tặc lưỡi chấp nhận điều đó, coi như đó là việc tôi tập dượt.
Người ta nói rằng việc gì cũng có thể học mà. Vì thế, uống bia rượu và việc có thể học. Nhưng một cô gái tốt và ngập ngụa trong bia rượu thì không thể nào là một cô gái tốt được. Tôi biết điều đó, nhưng chỉ là duy nhất lần này thôi. Tôi sẽ uống vì không muốn làm mất mặt Đình Văn.
Sau khi mọi người đều chếnh choáng, tôi thì gần như say xỉn. Tôi khẽ gục vào thành ghế. Nghe loáng thoáng đâu đó ai đó nói rằng sẽ đi tiếp tăng 2. Tôi hua hua tay tìm Đình Văn và tôi muốn nói với anh tôi muốn ra về.
Huy đứng dậy dìu tôi ra ngoài và đứng đợi trước cửa nhà hàng đợi đám bạn đi lấy xe. Huy đứng bên cạnh khẽ níu lấy người tôi chỉ sợ tôi ngã. Chân tôi cũng không còn đứng được vững vàng nữa.
– Huy… Tôi khẽ kêu tên cậu ấy !
– Đứng yên đi nếu không muốn cậu ngã ! Huy cảnh báo tôi.
– Tớ muốn về !
– Đình Văn sẽ đưa cậu về ! Huy trả lời tôi,
– Không, anh ấy còn đi chơi nữa. Tớ muốn cậu đưa tớ về !
– Chờ chút đi ! Huy lạnh lùng nói với tôi.
Khắc Hiếu đi đến gần chỗ tôi và Huy đứng để chờ người lấy xe. Anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt thích thú. Tôi sợ hãi khi bắt gặp ánh nhìn đó về phía mình.
– Em đến chưa ? Bọn anh đi tiếp tăng 2 đây, đợi em ở cửa rồi cùng đi nha !
Khắc Hiếu nói với một ai đó trong điện thoại tôi nghe được loáng thoáng. Cả lũ dập dìu kéo nhau ra đứng để chờ xe. Khắc Hiếu vứt chìa khóa xe bảo vệ và nhờ họ gọi cho hai chiếc taxi 7 chỗ để chúng tôi có thể tiện đi. Cả đám đã uống khá nhiều nên tay lái sẽ không còn vững nữa.
Một chiếc ô tô màu đen đỗ xịch trước mặt chúng tôi. Từ trên xe bước xuống, đó là một cô gái có mái tóc ngắn xinh xắn, nước da trắng ngần, dáng người nhỏ nhắn được tôn lên bởi đôi giày cao, hàng mi cong vút và đôi mắt đen láy.
Tôi khẽ rợn, một cái gì đó xém qua da tôi trước sự xuất hiện của cô gái đó. Tôi cố mở mắt, rõ ràng, đó là ánh mắt và dáng vẻ rất quen, quen lắm…
Cô gái đi tới trước mặt chúng tôi, phía sau, từ trên xe bước xuống là một chàng trai…
Đôi mắt tôi đã không còn nhìn rõ được nữa, lờ mờ, tôi nhận ra một cái gì đó thân thuộc và gần gũi lắm đang đứng trước mặt mình.
– Anh Hiếu, lâu rồi không gặp. Đây là Đông, bạn em !
– Ngọc Lan, em xinh quá ! Khắc Hiếu khẽ ôm lấy cô gái và gọi tên cô ấy. Tôi nghe tai mình như có tiếng sét đánh.
« Ngọc… Ngọc…Lan, Đông …. Đông Đông ư ? » Tôi khẽ lắp bắp. Tôi bám chặt vào tay Huy và khẽ xiết mạnh. Huy nắm chặt lấy khủy tay tôi và cậu ấy đã nhìn thấu thái độ của tôi lúc này.
Mặt tôi đỏ bừng lên và choáng váng. Chỗ dựa duy nhất của tôi lúc này là Huy, nếu không có cậu ấy chắc tôi sẽ ngã lăn ra đất vì không thể nào đứng vững được.
– Phương Phương, đi chơi tiếp chứ ! Khắc Hiếu hỏi tôi.
Dường như khi tên tôi được cất lên, mọi người đều im bặt. Ngọc Lan tròn mắt vì cô ấy không thể ngờ được khi gặp tôi ở đây. Đông Đông khẽ cười, gượng gạo, cậu ấy cố giấu đi chút bối rối trong gương mặt khi chúng tôi lại gặp nhau bất ngờ trong hoàn cảnh này.
– Chào cậu,lâu rồi không gặp !
Anh mắt Ngọc Lan toát lên vẻ cương nghị và rắn rỏi. Cô ấy khẽ đưa mắt sang nhìn người bên cạnh tôi, là Huy.
– Chào anh, chắc là vẫn nhận ra em chứ ! Ngọc Lan khẽ nói.
Tôi ngỡ ngàng ngước mắt nhìn lên Huy, khuôn mặt cậu ấy vẫn không tỏ ra chút gì là bối rối.
Tôi nhìn Đông Đông rồi nhìn Ngọc Lan, quả thực sau vài năm không gặp hai người đã thay đổi rất nhiều. Còn Đông Đông, sau lần chạm trán ở sân trường, tôi đã chạy trốn, nhưng không ngờ lại gặp cậu ấy ở đây, giữa lúc như thế này. Hôm đó tôi đã không đủ thời gian để có thể ngắm nhìn cậu ấy thay đổi thế nào, và giờ đây, khi đứng đối diện với nhau. Bỗng dưng, tôi có cảm giác rằng Đông Đông đã trưởng thành và chững chạc lên rất nhiều rồi, cậu ấy đã không còn là Đông Đông lém lỉnh, đôi mắt sáng thông minh mà thay vào đó là vẻ gì đó lạnh lùng.
Tôi có cảm giác bàn tay Huy đang siết chặt tay tôi, dường như cậu ấy cũng cảm thấy đột ngột khi Ngọc Lan xuất hiện. Họ quen nhau, và hình như có một mối quan hệ nào đó mà tôi không được biết. Huy ôm chặt lấy eo tôi sát với cậu ấy, mắt nhìn thẳng vào Ngọc Lan như thách thức điều gì đó.
– Chúng ta đi thôi chứ ! Hai chiếc xe taxi đến, Đình Văn ngồi ở trong và ngó đầu qua cửa kính nói vọng ra. Mọi người lần lượt lên xe để tiếp tục cuộc vui.
– Huy, Phương Phương, lên xe đi ! Đình Văn ra hiệu. Thậm chí anh còn chưa hỏi tôi có muốn đi hay không.
– Phương Phương đang mệt, tớ sẽ đưa cô ấy về ! Huy nói lại với Đình Văn như thế. Đình Văn khẽ nhíu mày rồi quay lại phía trong xe có ai đó đã nói gì đó, anh quay ra và bảo chúng tôi.
– Huy à, vậy phiền cậu đưa cô ấy về hộ tớ !
– Xin phép, bọn mình về trước ! Huy quay ra khẽ ra hiệu với Ngọc Lan, hướng đôi mắt về đám bạn rồi kéo tôi đi. Dù bàn chân tôi không thể nào lê bước được nữa nhưng cũng vẫn phải cố.Tôi cũng đi thẳng mà không hề nói một lời nào với Đông Đông, Ngọc Lan khẽ đưa tay lên vẫy vẫy tạm biệt, đôi mắt vẫn không rời khỏi tôi và Huy.
Huy đội mũ bảo hiểm cho tôi rồi bảo tôi lên xe. Lúc này, bia đã phát tác dụng, người tôi lạnh ngắt và mềm oặt. Huy cầm tay tôi vòng qua eo cậu ấy, một tay lái xe và một tay giữ lấy tay tôi, chắc cậu ấy sợ nếu như không nắm lấy tay tôi sẽ ngã lăn ra đường.
Chúng tôi về đến chung cư khoảng 11h đêm. Tôi dường như đã mê man chẳng còn ý thức được gì nữa. Tôi nghe Huy nói rằng tôi hãy qua đêm ở nhà cậu ấy. Nếu giờ này trở về nhà trong bộ dạng này, không có ai chăm sóc, tôi có thể chết vì bị cảm lạnh trong đêm.
Huy dìu tôi vào giường cậu ấy. Mùi chăn ga thơm phức và êm ả, quả thực đúng là thứ mà tôi cần lúc này. Một nơi êm ái để có thể đặt tấm lưng xuống cho đầu óc đỡ quay cuồng.
Hình ảnh Ngọc Lan và Đông Đông bám riết lấy tâm trí tôi. Quay cuồng và điên đảo, tôi ôm đầu và bật khóc.
Sáng sớm, tôi tỉnh dậy,thấy Huy đang nằm trên ghế sô pha. Nắng khẽ chiếu qua cửa sổ và ánh sáng chiếu xiên ngang lên khuôn mặt cậu ấy. Những đường nét rất đẹp toát lên từ bờ môi cho đến sống mũi. Cậu ấy ngủ hiền lành và chẳng còn nét gì là bí ẩn trong hình dáng một cậu thanh niên mặc đồ đen từ đầu đến chân.
Huy khẽ tỉnh dậy khi tôi đang chăm chú nhìn vào khuôn mặt cậu ấy. Hơi khẽ giật mình, Huy ngồi dậy và lấy tay day day sống mũi giữa mắt.
– Cậu tỉnh rồi hả. Mệt không ?
– Cũng hơi một chút ! Tôi cười bẽn lẽn
– Lần sau không uống được thì đừng uống ! Huy cảnh cáo tôi bằng giọng nghiêm nghị.
– Tớ muốn hỏi… cậu quen… Ngọc Lan à ?
– Có quen.
– Vậy cô ấy và cậu là thế nào ?
– Vậy cậu và anh chàng đi bên cạnh Ngọc Lan là gì của nhau ?
Tôi hơi bất ngờ trước câu hỏi của Huy, tôi không nghĩ rằng cậu ấy thông minh đến nỗi có thể nhìn ta tâm can tôi. Nghĩ lại thì biểu hiện của tôi sau cuộc gặp gỡ hôm đó cũng đâu có gì thể hiện thái quá mà cậu ấy có thể biết được nhỉ.
– Sao cậu hỏi vậy ?
– Thì cậu cả đêm gọi tên thằng đó….
Tôi khẽ nắm bàn tay lại. Thì ra cả đêm Huy đã thức trông cho tôi ngủ. Bí mật của riêng tôi giờ đã không còn là bí mật nữa. Từ khi gặp Đình Văn, tôi đã cố không nhắc đến chuyện cũ ở thời cấp 3, chuyện về Ngọc Lan hay nhất là Đông Đông một chút nào. Đình Văn cũng chẳng bao giờ hé răng hay hỏi về mối quan hệ giữa tôi và Đông Đông khi xưa. Tôi cứ ngỡ không ai có thể biết, bí mật đã bị thời gian vùi lấp, nhưng hóa ra, chính tôi, chính con người tôi trong cơn mê man lại kêu tên cậu ấy !
Tôi chậm rãi kể lại câu chuyện giữa tôi và Đông Đông cho Huy nghe, những hiểu lầm của chúng tôi kể từ khi cậu ấy ra đi mãi mãi không ai có thể chữa lành. Cũng giống như vết thương của tôi, đau đớn và rỉ máu âm ỉ tới mãi tận bây giờ. Mặc dù trong tâm trí tôi hình ảnh cậu ấy vẫn chẳng thể nào phai nhạt, nhưng…. cứ nghĩ đến những nỗi đau cậu ấy đã reo rắc nơi trái tim tôi lại chẳng thể nào tha thứ được.
– Ra là vậy…. ! Huy khẽ cầm điếu thuốc và rít một hơi. Cậu ấy nhả từng đợt khói và mắt mơ màng, khẽ di di đầu tàn thuốc lên chiếc gạt tàn. Huy chậm rãi nói :
– Tớ và Ngọc Lan đã quen với nhau lâu lắm rồi. Hồi còn ở bên Nhật, khi tớ phải vào viện điều trị bệnh tim 1 năm cũng là lúc Ngọc Lan phải vào điều trị về bệnh tự kỉ. Thực ra theo tớ biết, cô ấy chẳng có bệnh gì cả chỉ cố tình làm vậy để khiến bố mẹ phải quan tâm đến mình thôi.
– ….Cậu và Ngọc Lan đã từng thân thiết ư ? Trời ơi…. Tôi khẽ thốt lên vì không thể hiểu nổi những con người tôi gặp lại có mối quan hệ liên quan tới nhau. Qủa thực trái đất rộng lớn như vậy mà cuối cùng chúng tôi vẫn gặp nhau như là số phận đang trêu đùa vậy…
– Tớ đã hứa với cô ấy một điều, nhưng đã không làm…. Huy khẽ nhếch mép cười.
– Điều gì ! Tôi gặng hỏi.
Huy im lặng, rít nốt hơi thuốc rồi bỏ xuống. Cậu ấy đứng dậy rồi lấy lí do cần phải ra ngoài. Ý của Huy là muốn tôi không hỏi nữa và hãy ra về.
Tôi đóng cửa và đi ra khỏi nhà Huy, tôi bấm thang máy và xuống tầng 10 và về nhà mình. Mọi việc bỗng dưng đè nặng khiến đầu tôi chẳng thể nào nghĩ thêm được bất cứ điều gì.
Tôi mở điện thoại kiểm tra. Vẫn không hề có một tin nhắn nào từ Đình Văn. Tôi chợt nghĩ chắc giờ này anh vẫn chưa về hoặc chưa ngủ dậy. Nhưng, quả thực đó có phải là người yêu của tôi không ? Khi tôi say xỉn và yếu ớt, thì anh ở đâu ? Tôi đã cố gắng để anh không mất mặt trước bạn bè, nhưng quả thực, thứ tôi làm có đáng ột người như thế hay không ?
* * *
Hôm sau và hôm sau nữa, Đình Văn không hề liên lạc với tôi. Tôi cũng không nhắn tin hay gọi điện hỏi anh. Tôi nghĩ chắc anh đang bận hoặc muốn suy nghĩ lại mối quan hệ của chúng tôi. Tôi cũng vậy, tôi nghĩ mình đã quá vội vàng và tôi cần phải suy nghĩ về mọi điều. Có lẽ, tôi đã quá vội vàng và hiếu thắng khi muốn anh trở thành người yêu của mình để chứng tỏ cho Đông Đông biết rằng lựa chọn hồi cấp 3 của tôi là đúng. Nhưng, những vỏ bọc tưởng chừng như hòan hảo lại không thể nào có thể phù hợp với tôi – Phương Phương, một đứa con gái đầy khiếm khuyết và chẳng hề có chút gì nổi bật.
Đình Văn hẹn tôi nói chuyện ở một quán cafe. Thái độ của anh có vẻ khác lạ, tôi cũng không còn cảm giác thân thuộc là Đình Văn của tôi thần tượng ngày nào nữa. Anh lòng vòng một hồi rồi nói rằng anh muốn dừng mối quan hệ giữa chúng tôi lại.
– Anh nghĩ…. em vẫn chưa thể thích hợp được với anh… Đình Văn khẽ chần chừ rồi nói.
– Anh cứ nói đi, em đang nghe đây ! Tôi bình tĩnh lắng nghe từng lời của anh.
– Có lẽ, thế giới của chúng ta khác nhau. Anh luôn cần một người hiểu và có thể đi bên cạnh anh khiến cho anh cảm thấy tự hào. Em… anh cũng cảm thấy tự hào… nhưng có điều gì đó….
Tôi nhếch mép cười. Hiểu ý Đình Văn đang nói gì.
– Em hiểu rồi. Em thông minh lắm để thừa hiểu anh đang nói gì mà.
– …. Đình Văn im lặng.
– Không sao, em biết em và anh là hai thế giới hòan tòan khác nhau. Em cũng cố gắng để thích hợp. Em cũng dự định sẽ đi học nấu ăn, sẽ học nữ công gia chánh… học đủ mọi thứ để trở thành một cô bạn gái giỏi giang đi bên cạnh anh… Em cũng đang có ý định tham gia 1 cuộc thi về ngoại giao để anh có thể tự hào về em… Nhưng anh à, em đã lầm, dù em có làm bao nhiêu điều thì cũng không bao giờ đủ cả. Em vẫn sẽ mãi mãi chỉ làm em thôi, một cô gái vụng về và bình thường như bao người… Em có thể học để làm anh vui nhưng điều đó lại khiến em không vui. Em thấy như vậy em sống giả tạo thì đúng hơn. Vì thế, xin lỗi vì đã làm phiền anh trong thời gian vừa qua. Chúng ta sẽ dừng lại.
Tôi nói xong rồi xin ra về trước. Cuộc nói chuyện khép lại trước sự ngỡ ngàng của Đình Văn, có lẽ anh không thể nào ngờ được tôi lại có thể nói đúng những gì anh suy nghĩ như thế !
Tôi đi bộ trên con phố phường tấp nập đông người qua lại. Hóa ra, tôi là đứa con gái vừa bị đá. Một mối tình đầu ư đã chết như vậy ư ? Đúng rồi, mối tình đầu của tôi. Mặc dù, anh ấy vẫn còn chưa nói yêu tôi.
Về nhà trong bộ dạng như người mất hồn, tôi thấy khóe mắt mình nhòe nước. Không còn muốn mở cửa vào nhà nữa, tôi ngồi sụp xuống trước cửa căn hộ của mình và lặng lẽ khóc !
Hình như, tôi vừa mới thất bại…
« Phương Phương, đừng khóc ! » Tiếng người nói vẳng lên bên cạnh tôi, một bóng dáng cao lớn khẽ tiến về phía mình mà tôi chưa kịp định thần. Tôi hơi giật mình khi bị một người khác bắt gặp tôi đang khóc.
Tôi khẽ ngẩng đầu lên, khuôn mặt cậu ấy đang nhìn tôi lo lắng. Vẫn là nụ cười lém lỉnh và đôi mắt sáng thông minh. Cậu ấy mặc áo sơ mi trắng, quần jean, đi giày thể thao bụi bặm. Tóc khẽ vuốt keo dưng đứng. Tôi ngỡ như là những ngày tháng cũ đang ùa về. Cậu ấy khẽ nâng tôi đứng dậy, cúi sát vào mặt tôi.
– Đông Đông ! Tôi khẽ gọi tên cậu ấy !
– Cậu vừa mới khóc, phải không ? Đông Đông dí sát mặt vào tôi như để soi từng cử động trên khuôn mặt. Cậu ấy nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt ở nơi khóe mắt của tôi.
– Tớ….Tôi lau vội vàng nước mắt nhạt nhòa trên khuôn mặt.
– Cậu đã nói cậu sống rất hạnh phúc và vui vẻ cơ mà, cậu… nói dối !
Một tay Đông Đông đặt lên tường, mặt cậu ấy sát vào mặt tôi, tôi nghe như hơi thở cậu ấy phả vào mặt, rất gần.Ánh mắt Đông Đông ánh lên những tia giận dữ.
– Đồ ngốc, tớ đã rất nhớ cậu….Đông Đông ôm lấy tôi và thì thào !