Cô Nàng Hổ Báo

Chương 13


Đọc truyện Cô Nàng Hổ Báo – Chương 13

Sáng nay, khi sắp bước vào trung tâm huấn luyện tự vệ Namjiu bỗng cảm thấy không khí xung quanh mình bỗng trở nên u ám đến đáng sợ. Cô thở dài lần thứ mười rồi bước qua cửa.

“Chị Namjiu sao thế, sắc mặt trông không được tốt, hay là buổi đàm phán hôm qua lại thất bại?”. Saipan lo lắng hỏi.

“Mọi thứ đều ổn thỏa. Tòa nhà của chúng ta sẽ không bị phá nữa. N.J.Gym vẫn còn đủ từng milimet”. Namjiu trả lời vẻ mệt mỏi.

“Thế sao mặt chị lại tái nhợt đi thế kia?”.

“Chị thấy không khỏe”. Namjiu chỉ trả lời có thế, ai mà biết được tối qua cô không thể nào nhắm mắt nổi vì trong đầu lúc nào cũng chỉ nghĩ đến chuyện phải làm người yêu của Raman. “Pan, nếu Pa đến, bảo cô ấy vào gặp chị trong phòng nhé. Chị có chuyện muốn nói”.

“Được ạ, em sẽ báo cho”. Saipan nhận lời, Namjiu đi vào phòng làm việc của mình.

Namjiu chờ không lâu, Parani đã đến. Khi nhìn thấy cô bạn thân bước vào, Namjiu liền ỉu xìu lên tiếng trước. “Pa, tớ nghĩ, chúng ta xui rồi”.

Parani ngay lập tức trở nên căng thẳng: “Sao Pan nói chuyện tòa nhà không còn vấn đề gì nữa? Tóm lại là đã xảy ra chuyện gì?”.

“Tòa nhà thì đúng là không có chuyện thật. Chuyện là ở chỗ… “, Namjiu ngừng nói như thể chẳng còn tâm trạng nào mà nói tiếp.

“Có chuyện gì? Nghiêm trọng không?”. Parani lo lắng.

“Rất nghiêm trọng”. Giọng Namjiu nghe rất đáng sợ.

“Có ai bị làm sao à?”.

“Không ai làm sao. Mọi người đều khỏe”. Nói xong Namjiu thở dài.

“Nếu vậy thì là chuyện gì? Cậu nói ra đi, có gì còn giúp nhau giải quyết chứ”.

“Haizz… Nếu giải quyết được đã tốt”. Mặt Namjiu ỉu xìu, nói nhỏ: “Pa, tớ đã quyết định làm người yêu của Raman rồi”.

“Hả?! Cái gì cơ?! Người yêu… “. Parani lạc giọng kêu lên.

“Đúng. Tớ và anh ta là người yêu của nhau… bắt đầu từ hôm qua”. Namjiu chán nản nói.

“Chuyện gì xảy ra vậy? Hay là… chuyện tòa nhà…”. Parani đoán mò nhưng đã nhận được cái gật đầu của bạn thay cho câu trả lời.

“Như thế có nghĩa là nếu cậu làm người yêu của Raman, tòa nhà này sẽ không bị phá?”. Parani hỏi thêm.

“Đúng thế. Anh ta cho tớ hai lựa chọn, nếu tớ đồng ý làm người yêu anh ta, anh ta sẽ hoãn việc phá nhà lại. Còn nếu không, tòa nhà sẽ bị dỡ bỏ ngay lập tức”.

“Và cậu đồng ý?”. Parani vẫn chưa muốn tin.

“Không đồng ý thế nào được. Khu đất này những hai trăm triệu, lấy đâu ra tiền mà mua lại. Hợp đồng mà chúng ta đã kí với người chủ cũ cũng vô dụng, chẳng chống lại được họ. Chỉ còn một cách duy nhất để có thể kéo dài thêm thời gian”. Namjiu nói vẻ bất lực.

“Nhưng mà liệu có ổn không? Mà ở nhà đã biết chưa?”. Parani hỏi, nét mặt cũng khổ sở không kém gì Namjiu.

“Họ chỉ biết là tớ có người yêu, không biết tại sao tớ lại phải có. Cứ thử cho họ biết nguyên nhân xem, vỡ nhà là cái chắc”.

Parani thở dài đầy thông cảm với bạn.

“Raman cũng lạ thật đấy, tại sao lại nghĩ ra được cách này nhỉ?”. Parani ra chiều nghĩ ngợi rồi nhìn vào mặt bạn như muốn tìm kiếm sự thật trong đó: “Hay là anh ta thầm yêu cậu?”.

Namjiu sặc nước: “Biết nhau chưa đến năm ngày mà thầm yêu cái gì? Anh ta chắc phải là loại đàn ông hành động theo tốc độ tên lửa thì mới yêu được kiểu đó”.

“Chưa chắc. Biết đâu tình yêu sét đánh thì sao?”. Parani đoán.


Namjiu bĩu môi: “Sét đánh với người khác còn hơn. Nếu phải làm người yêu của một người như thế, chắc sẽ bị áp đặt đến lúc chết mất. Đàn ông kiểu gì mà ngày ngày chỉ biết bắt người khác làm theo mệnh lệnh của mình, mới chỉ làm người yêu giả mà còn cảm thấy đáng sợ, nếu mà là tình yêu sét đánh thật, chắc sẽ bị hành hạ cả đời mất, không thì cũng nhàm chán cho đến lúc chết. Haizz… nhịn thở đến chết còn dễ chịu hơn”.

Parani bật cười khi nghe xong câu nói của Namjiu.

“Pa, cười cái gì?”. Cô quắc mắt.

“Tớ đang thử tưởng tượng, nếu Namjiu là người yêu của Raman thật thì sẽ thế nào”.

Namjiu cười ranh ma: “Chắc chắn sẽ là hình ảnh một nàng công chúa tốt bụng và một con quỷ độc ác”.

Parani nhướn mày: “Thế cậu có biết đoạn kết, con quỷ độc ác đã khôi phục lại hình dáng ban đầu là một chàng hoàng tử khôi ngô, tuấn tú và được sánh đôi cùng nàng công chúa nhân hậu?”.

“Ôi! Tớ không thích cái kết ấy đâu. Đoạn kết phải là con quỷ bị giết còn nàng công chúa thì ngồi cười ha ha đầy thỏa mãn”.

Parani rướn người đánh vào vai Namjiu rồi nghiêm giọng: “Chúng ta không thể thay đổi đoạn kết được, nếu không trái đất này đã đầy rẫy các chàng hoàng tử ếch ộp và nàng công chúa nhái bén rồi. Cậu phải chấp nhận đi… xong đời là cái chắc”. Dứt lời, Parani cười nham hiểm rồi nhanh chóng đi ra khỏi phòng.

“Pa! Dạo này cậu to gan thật đấy!”. Namjiu gầm lên sau lưng bạn: “Cậu cứ thế đi. Người như Namjiu nhất định không có chuyện trở thành công chúa nhái bén. Mặt người ta như thế này cơ mà”.

Chiều hôm đó, Namjiu phải giúp Parani dạy Taekwondo vì người phụ giảng của Parani xin nghỉ gấp. Học trò của Parani khi thấy cô giáo Namjiu đi vào liền vui sướng chạy lại vây lấy cô. Tất nhiên, ngoài Parani ra, Namjiu cũng là một cô giáo được ưa thích của bọn trẻ tại N.J.Gym.

Trong khi Parani và Namjiu đang dạy, người không được mời lặng lẽ đi vào phòng.

“Raman! Bốp!”. Một đứa trẻ vừa hét vừa tung chân đá túi cát.

“Được. Hét to lên. Không được cong gối”. Namjiu nói với nó đồng thời đá mẫu cho nó xem một lần. “Nào. Làm lại đi”.

“Raman! Bốp”. Cô bé kia vừa hét vừa làm theo chỉ dẫn của Namjiu.

“Được, được. Cứ tiếp tục như thế. Tốt lắm”. Namjiu cười với cô bé rồi chuyển sang xem đứa trẻ bên cạnh mà không hề để ý đến cái nhìn đăm đăm của một ai đó.

Parani đứng ở dãy đầu tiên vừa ngẩng đầu lên, cô sững ra một lúc khi nhìn thấy anh bạn trai hờ độc tài của Namjiu đang đứng nhìn. Parani định đi đến nhắc Namjiu.

“Không sao đâu. Cứ để cho Namjiu dạy tiếp”. Raman nói với Parani khi thấy cô dợm bước.

Parani khẽ gật đầu, cười nhạt với Raman rồi quay sang nhìn Namjiu lúc này vẫn chưa biết… kẻ mới làm người yêu cô hôm qua đã đến.

“Nong Xom, đá mạnh vào, nghĩ trong đầu người mà mình ghét nhất rồi đá liên tiếp. Nhìn chị Namjiu này”. Namjiu vào thế và biểu diễn dáng đá cho cô bé bảy tuổi, học trò nhỏ nhất trong lớp họ xem.

“Raman! Bốp”.

“Chị Namjiu ơi, tại sao hôm nay chúng ta phải hét ‘Raman, Bốp’ ạ? Nong Xom muốn biết Raman là con gì, thuộc bên thiện hay bên ác?”. Cô bé tên Nong Xom ngẩng mặt lên thắc mắc hỏi cô giáo Namjiu.

“À, Raman là một con quỷ điên khùng, độc ác. Người nó rất to, mặt nghệt, méo xẹo cả ngày. Mỗi lần mở miệng là lại hở ra cái răng nanh dài đến tận đất, lại còn đôi mắt đen rất nham hiểm, lúc nào cũng trợn lên. Các em không được lại gần đâu biết không, nguy hiểm lắm”. Namjiu nói với các học trò, sung sướng khi nghĩ đến khuôn mặt của Raman lúc nào cũng tỏ ra kênh kiệu.

“Có giống chú kia không ạ?”. Cô bé giật tay áo Namjiu.

Namjiu lúc này đang đứng quay lưng lại của ra vào, cô quay sang bên trái nhìn Parani trước. Parani quay đi lảng tránh ánh mắt cô. Namjiu hơi nheo mắt, trong lòng cảm thấy hơi bất an nên vội quay ngoắt lại nhìn ra cửa.

Namjiu sững người, khi đã lấy lại được tinh thần liền nhếch miệng cười với vị khách kia.

“Hờ hờ, cứ tưởng ai, hóa ra là người quen”.

Raman không cười đáp lại, chỉ nhìn chằm chằm vào Namjiu với nét mặt mà Namjiu khó mà đoán được anh đang trong tâm trạng nào.


“Ai thế chị Namjiu, có phải con quỷ điên khùng tên Raman mà em không được lại gần không ạ?”. Cô bé Nong Xom ngẩng lên hỏi Namjiu.

Ánh mắt nghiêm khắc nhìn chằm chằm vào cô như đang chờ đợi câu trả lời.

“Hoàng tử!”. Bọn trẻ thầm thì với nhau đồng thời quay lại tròn mắt nhìn Raman, “Hoàng tử đẹp trai quá, chị Namjiu ơi”.

“Hờ hờ”. Namjiu gượng cười, không muốn làm cho bọn trẻ thất vọng, cô thấy Raman có đẹp trai cũng là đẹp trai kiểu bệnh hoạn.

Raman đi về phía Namjiu: “Tại sao không nói với bọn trẻ đi, Namjiu, rằng hai chúng ta là người yêu?”.

Bọn trẻ con cười ồ lên thích thú còn Namjiu thì sững người, cô không nghĩ Raman lại dám nói trước mặt bọn trẻ như thế.

Parani mím môi nhịn cười, càng thấy bạn mình mặt ngệt ra vì sững sờ, Parani càng phải nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác vì sợ sẽ không nín được mà cười phá lên.

“Anh vào đây cản trở công việc dạy dỗ của em thế này chắc không sao đâu nhỉ?”. Raman hỏi.

“Không sao đâu… “. Namjiu cắn răng trả lời khi bị số tiền hai trăm triệu đồng chặn họng.

“Vậy thì anh sẽ ngồi chờ trong phòng nhé. Anh cũng muốn xem em dạy”. Raman nói với Namjiu rồi ngồi xuống mà không cần đợi câu trả lời của cô.

Cô trừng mắt nhìn theo tức giận, không quên lầm bầm: “Thích đến là đến, thích ngồi là ngồi, nghĩ mình là thần đất hay sao?”.

“Làm thế nào bây giờ, Namjiu? Cứ để anh ta ngồi xem như thế liệu có được không? Có gì tớ dạy một mình cũng được, cậu đi với Raman đi”. Parani nói với cô.

“Không cần đâu. Kệ anh ta. Biết làm sao được, ai bảo đến mà không báo trước. Cho anh ta chờ, để anh ta biết cảm giác khi chúng ta phải ngồi chờ anh ta làm việc là như thế nào. Dạy tiếp đi Pa”. Namjiu thờ ơ.

Parani gật đầu làm theo ý cô. Sau đó hai người quay lại tiếp tục dạy bọn trẻ trong ánh mắt quan sát của Raman.

Trong lúc Namjiu và Parani đang bận rộn dạy các học sinh khác, có ba cô bé trong lớp đi đến ngó nghiêng Raman.

“Có chuyện gì không?”. Raman hỏi khi thấy bọn trẻ này có vẻ muốn nói gì đó với mình.

“Cháu muốn biết chú có phải là người yêu chị Namjiu hay không?”. Đứa bé lớn nhất nói.

Raman nhìn lẽ trẻ rồi trả lời: “Đúng vậy”.

“Ôi!”. Một đứa thốt lên tiếc nuối.

“Có chuyện gì không?”. Raman hỏi.

“Anh trai của Ann sẽ phải thất tình chứ sao ạ. Chị Namjiu là người trong mộng của anh ấy. Nếu anh ấy biết chị Namjiu đã có người yêu chắc sẽ buồn lắm”.

“Nhắn lại với anh trai của cháu là chú rất tiếc nhé, bây giờ chị Namjiu đã hết độc thân rồi”. Raman nói với cô bé.

“Chú sẽ không thay đổi ý định đúng không ạ?”. Cô bé lại hỏi.

“Đúng thế. Chắc chắn sẽ không thay đổi”. Raman trả lời.

Ba cô bé nhìn Raman rồi ra chiều nghĩ ngợi: “Nhưng chị Namjiu từng nói với chúng cháu rằng, người có thể trở thành người yêu của chị Namjiu phải thắng được chị ấy. Anh trai của Ann vì thế mà ngày nào cũng phải tập luyện rất chăm chỉ. Chú đã thắng được chị Namjiu rồi à?”.

“Chưa”. Raman trả lời đúng sự thật.


“Thế sao được. Thế chẳng công bằng gì cả”. Cô bé nói to đến mức tất cả những đứa trẻ còn lại trong phòng dều ngừng tập để quay ra nhìn xem có chuyện gì xảy ra.

Namjiu thấy tình hình có vẻ không ổn liền bước lại gần: “Có chuyện gì vậy Ann?”.

“Chị Namjiu ơi, thế này không công bằng, chú này chưa thắng được chị Namjiu mà đã được là người yêu rồi. Thế anh Kong của Ann thì sao? Chị Namjiu định để anh Kong của em ở đâu?”. Cô bé mách với Namjiu đầy hờn dỗi.

“Ờ… Là…”. Namjiu ngắc ngứ, không biết phải giải thích thế nào, quay sang cầu cứu Parani cũng chỉ nhận được ánh mắt chào thua.

Raman nghiêm mặt đi về phía Namjiu, hỏi nhỏ chỉ đủ để hai người nghe thấy: “Kong là ai?”.

“Tôi sẽ nói cho anh biết sau”. Namjiu lảng tránh câu hỏi.

“Chị Namjiu, anh Kong luyện tập chăm chỉ thật sự cũng chỉ vì mình chị Namjiu. Chị Namjiu không thương anh Kong chút nào sao?”. Cô bé hỏi.

“Là chị…”. Namjiu nói không nên lời.

Raman nhìn vào mặt Namjiu: “Ok. Vì sự công bằng, anh sẽ thử xem”.

“Hả?! Thế sao được?”. Namjiu chớp chớp mắt, nhìn lại Raman ý nói bây giờ anh muốn đổi ý vẫn chưa muộn.

“Không sao. Cho dù anh không thành thạo môn thể thao này cho lắm nhưng dù sao anh cũng đã từng luyện tập”. Raman nói. Cho dù anh không phải vận động viên Teakwondo chuyên nghiệp nhưng những kĩ năng thể thao cơ bản của anh cũng không phải quá tệ. Hình thể và sức mạnh có phần lợi thế của mình khiến Raman nghĩ rằng anh có cơ hội chuyện thắng Namjiu, và cũng đủ để làm cho cái gã Kong gì đó dừng ngay trò tán tỉnh Namjiu.

“Anh có chắc là sẽ thi đấu không đấy?”. Namjiu hỏi lại lần nữa.

Raman gật đầu: “Anh xin phép đi thay đồ. Em có bộ nào vừa với anh không?”.

“Thay áo? Thay làm gì? Bộ này cũng được mà?”.

Raman nhíu mày, cúi xuống nhìn bộ quần áo của mình: “Mặc quần thế này hơi bất tiện”.

Namjiu lẩm nhẩm trong miệng: “Anh rõ là đồ lắm chuyện, chỉ có ném búp bê nhựa vào vạch mà cũng phải thay quần áo”.

Raman sững người, quay phắt lại hỏi: “Em vừa nói gì?”.

“Ơ, thì ném búp bê nhựa đấy thôi. Gì vậy? Cứ làm như anh chưa bao giờ biết trò đó ấy”. Namjiu lắc đầu.

“Ném búp bê nhựa vào vạch!”. Raman gầm gừ nhắc lại. Khi quay sang bên phải, anh thấy lũ trẻ gật đầu với mình như thể đã sẵn sàng cho anh giao đấu với cô giáo của chúng.

“Cái gã Kong đó bao nhiêu tuổi?”. Giọng nói rít qua kẽ răng của Raman.

“Chín”. Namjiu cười vang sau khi trả lời câu hỏi.

Raman hít vào một hơi thật mạnh rồi chửi thề: “Đúng là điên thật rồi”.

“Suỵt! Suỵt! Đừng có chửi thề trước mặt trẻ con. Thế không tốt”. Namjiu cười.

Raman quắc mắt nhìn Namjiu.

“Tôi đã nhắc anh rồi mà. Chính anh là người mở miệng đòi chơi thử, lại còn nói đã từng luyện tập rồi nữa chứ. Chính vì thế, anh làm ơn đừng thất hứa trước mặt bọn trẻ. Thế là không tốt đâu”. Namjiu bặm môi để ngăn không cho mình bật cười khi nhìn thấy ánh mắt đe dọa của đối phương.

“Để bọn em đi tìm dụng cụ đã nhé. Ann sẽ đi báo cho anh Kong ở phòng đằng kia tới làm nhân chứng”. Cô bé Ann nói rồi nhanh chóng chạy biến khỏi căn phòng.

Raman nhìn Namjiu ra hiệu hãy đợi anh một chút rồi gọi điện triệu tập gấp hai nhân viên thân cận. Khi hai người vào đến nơi, Raman ngay lập tức lên tiếng trước.

“Thost, Chak, hai người đã từng chơi trò ném búp bê nhựa vào vạch chưa? Trò đó chơi thế nào vậy?”.

Thost và Chak gật đầu: “Đó là một trò chơi dân gian của trẻ em Thái Lan. Cách chơi là tung con búp bê siêu nhân bằng nhựa vào đúng vạch. Ai tung được gần vạch nhất, người đó thắng”.

“Chỉ dễ thế thôi à?”.

“Nó không đơn giản thế đâu ạ. Bởi con búp bê siêu nhân này rất nảy. Khi chúng ta tung nó sẽ nảy ra ngoài”. Thost hiểu rõ bởi hồi nhỏ anh đã từng chơi.


“Nhưng mà cậu Raman hỏi làm gì ạ?”. Chak lên tiếng.

“Hai người hãy dạy tôi đi. Lát nữa tôi sẽ phải thi đấu với Namjiu”. Raman ra lệnh có chút ngượng ngập. Nếu Namjiu nói với anh ngay từ đầu rằng cái gã Kong kia chỉ là một cậu bé chín tuổi, anh chắc chắn sẽ không có một quyết định điên rồ là tranh đấu như một đứa trẻ con như lúc này.

“Cái gì cơ ạ?”. Thost và Chak đồng thanh kêu lên bởi cả hai chưa từng thấy ông chủ của mình chơi trò gì vớ vẩn như vậy.

Tin tức về Namjiu và Raman sẽ thi đấu với nhau khiến không khí tại N.J.Gym bỗng nhiên nhộn nhịp hẳn lên. Nhất là tin đồn Raman và Namjiu là người yêu lan ra càng khiến cho mọi người tò mò kéo nhau đến xem trận thi đấu và cũng là để xem mặt Raman.

Năm con búp bê đủ màu được mang ra cho Namjiu và Raman lựa chọn. Namjiu hất cằm ra hiệu cho Raman chọn trước. Raman nhấc lên một con, sau đó đến lượt Namjiu chọn, rồi có một bàn tay nhỏ bé thò vào nhấc lên con thứ ba.

“Chị Namjiu, cho em thi với. Em không thể chịu được khi người em yêu bị cướp đi ngay trước mặt”. Cậu bé dõng dạc tuyên bố.

Raman cúi xuống nhìn cậu bé đang vênh mặt lên nhìn anh đầy thách thức.

“Chú, cháu quyết chiến với chú. Cháu nhất định không thể để chị Namjiu rơi vào tay chú một cách dễ dàng được”. Cậu bé nói với Raman: “Mà cháu nói trước, những trò như thế này, người to hay người bé không quan trọng, quan trọng là ở kĩ năng kìa”.

“Cảm ơn đã nhắc nhở”. Raman trả lời cậu bé. Cho dù Raman không phải là người độc ác nhưng hôm nay anh thật sự muốn chiến thắng để cho thằng bé này hết vênh váo.

“Cho mỗi người thêm năm phút chuẩn bị nhé”. Parani, trọng tài tình nguyện của buổi thi đấu hôm nay, thông báo với các vận động viên.

Raman thử tung con búp bê của mình. Kết quả trong lần đầu tiên, con búp bê nảy đi rõ xa.

“Không thể chấp nhận được. Tài năng có thế thôi mà đòi làm người yêu chị Namjiu. Còn xa mới với tới”. Cậu bé lắc đầu rồi tung làm mẫu cho Raman xem.

Búp bê của cậu bé rơi xuống đất, gần chạm vào vạch.

“Yo! Phải thế này mới xứng chứ”. Cậu bé hét lên vui sướng.

“Thost, Chak, nếu tôi ra lệnh cho hai người đi đá đít một đứa trẻ, hai người có làm không?”. Raman trầm giọng.

“Bình tĩnh nào, cậu Raman”. Chak nén cười.

“Thật rõ vớ vẩn”. Raman bực dọc lẩm bẩm.

“Để tôi dạy cậu một mánh khóe đặc biệt nhé, đảm bảo thằng bé đó sẽ kinh ngạc”. Thost gợi ý trước giờ thi đấu.

Raman gật đầu. Thost cầm con búp bê của Raman lên và sửa lại một chút, sau đó đưa cho ông chủ: “Cậu tung lại một lần nữa xem. Cậu nhớ là tung, đừng ném, cho nó bổng lên trên trời rồi rớt xuống gần vạch”.

Raman làm theo lời Thost nói. Lần này tung khá hơn trước cho dù còn cách vạch khá xa nhưng cũng không đến mức xảy ra như lần đầu.

“Cháu nghĩ, cách tốt nhất là chú nên về nhà luyện tập lại đi. Thi đấu bây giờ chỉ tổ xấu hổ với trẻ con thôi”. Cậu bé trêu ngươi Raman và một lần nữa muốn nhấn mạnh cho anh thấy người luyện tập nhiều hơn sẽ chơi tốt như thế nào.

“Cậu Raman, tôi nghĩ là tôi muốn đá trẻ con rồi đấy”. Chak nói với ông chủ.

Cậu bé liếc xéo: “Người lớn gì lại thích bắt nạt trẻ con”. Dứt lời liền quay ngoắt đi rồi nở nụ cười ngọt ngào tiến về phía Namjiu, lại còn cười cười nói nói với những người xung quanh, khác biệt hoàn toàn so với lúc nói chuyện với Raman.

“Trẻ con gì mà hỗn thế”. Chak nhìn theo cậu bé lắc đầu.

“Cậu đừng để tâm đến thằng bé đó nữa. Lúc này chúng ta nên giúp cậu Raman thì hơn”. Thos bảo bạn.

Raman đã quen với tính tình vênh váo của cậu bé nên cũng không thèm chấp. Anh thử ném thêm một lần nữa, lần này khá tốt, búp bê rơi xuống không quá xa vạch.

“Tuyệt vời cậu Raman ạ. Cậu thử hai, ba lần nữa đi, đảm bảo thằng bé kia sẽ lạnh người”. Chak cổ vũ ông chủ.

“Tôi nghĩ là tôi đã nắm được rồi”. Raman nói.

“Mời các vận động viên vào vị trí”. Lời thông báo của Parani vang lên báo hiệu đã đến giờ thi đấu.

“Luật lệ của trận đấu, mỗi người được tung ba lần, ai chiến thắng nhiều nhất sẽ chiến thắng cả trận”. Parani nói luật thi đấu.

Cả ba người bước vào vị trí. Namjiu là người tung trước, sau đó là cậu bé và cuối cùng là Raman. Tiếng cổ vũ vang lên sôi động cả phòng, đặc biệt là cậu bé được cô em gái cổ vũ hết mình.

“Anh Kong cố lên! Anh Kong chiến thắng!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.