Đọc truyện Cô Nàng Ham Tiền Của Tổng Giám Đốc Kiêu Ngạo – Chương 7
***. Yêu có nghĩa là mong sao cho người khác được hạnh phúc; không phải là mong cho mình, mà là mong cho người mình yêu và cố gắng cao nhất để làm được điều đấy.”***
Sở dĩ, Nhật Hạ Di rất tự tin khi thách với Trần Lí Khải- một chuyên gia nổi tiếng thì cô cũng đã biết sức mình.
Hạ Di rất đam mê về thiết kế ô tô. Cô đã được học qua vài khóa về thiết kế,lại nhờ trí tưởng tượng giàu có, cô tin chắc dù có thua ông ta nhưng cũng không thể để ông ta cười đùa được!
Sau một tiếng, cả hai đã hoàn thành xong hai bản thiết kế ô tô.
Vì đã dày dặn kinh nghiệm lại có chút khinh thường đối phương nên Trần Lí Khải hoàn thành sớm hơn -trong thời gian rất ngắn.
‘’Xong rồi!’’
Nhật Hạ Di vuốt nhẹ tờ giấy cho thật phẳng, vẻ cẩn trọng, chăm chút.
Có biết chăng, bản thiết kế này, cô đã suy nghĩ từ rất lâu rồi. Nghĩ đi, nghĩ lại, đến giờ cô mới để cho người khác xem!
Vương Trí Khởi tò mò nên xem ngay.
Hắn nhìn qua hai bản vẽ và cực kì ngạc nhiên!
Đều thật đẹp và rõ ràng, tỉ mỉ!
Bức của Trần Lí Khải chỉ là một kiểu mẫu ô tô của ông được cho thêm vài chi tiết nhưng với bức của Nhật Hạ Di…hắn chưa từng thấy qua một kiểu mẫu ô tô nào như thế!
Không chỉ Vương Trí Khởi mà đến cả Trần Lí Khải cũng giật mình kinh ngạc.
Ánh mắt của ông ta có chút thay đổi.
Sự kiêu ngạo cùng với khinh thường Nhật Hạ Di đã giảm bớt rất nhiều.
Cứ tưởng lâu nay chỉ có Trần Lí Khải ông mới tạo ra được những kiểu mẫu ô tô đẹp nhưng thật ra…nhân tài rất nhiều mà không xuất hiện đấy thôi!
Dù kiêu ngạo nhưng Trần Lí Khải cũng là một người rất giữ chữ tín và coi trọng người tài giỏi. Ấy vậy mà, nhìn thấy một bản thiết kế của Nhật Hạ Di, lòng ông không khỏi thán phục.
‘’Đây…đây…quả là một tuyệt tác!’’
Miệng ông lắp bắp, thái độ đã khác hẳn.
Nhìn thấy một chuyên gia ô tô như vậy, bây giờ Hạ Di mới bật cười, nụ cười rất hiền.
‘’Cháu đã thua bác rồi ạ…quả thực tay vẽ của cháu còn rất non!’’
Ngay cả giọng điệu, cách ăn nói, và xưng hô của Nhật Hạ Di cũng thay đổi khiến ông hơi giật mình.
‘’Mong bác thông cảm, ngay từ đầu cháu không có ý xúc phạm bác đâu! Bác quả là một người rất tài giỏi đó ạ!’’
‘’Nói vậy…là cháu…’’
Trần Lí Khải cũng ôn tồn đến kinh ngạc, tự dưng cũng thay đổi cách xưng hô.
‘’Cháu nghĩ để mời bác về công ty với cách ăn nói xu nịnh và dẻo ngọt thì chưa chắc bác đã nghe…thế nên cháu phải dùng cách này!’’
‘’Một lần nữa, xin lỗi bác!’’
Vẻ mặt hối lỗi và kính cẩn của Nhật Hạ Di rất thực lòng khiến ông không khỏi xúc động.
‘’Ngay từ đầu…cháu đã có ý đó!’’
Ông không còn giọng kiêu ngạo nữa mà hiền từ như ông nói với cháu gái.
‘’Ta thật sự rất phục tài của cháu đó!’’
Bất ngờ, ông cười nhẹ.
‘’Dạ, có gì đâu ạ?’’
‘’Nói thật, đây là lần đầu tiên có người dám nói với ta những lời như vậy …và cũng là lần đầu tiên ta gặp được một người như cháu!’’
‘’Ta có cảm giác cháu và ta có gì đó giống nhau!’’
Hạ Di bỗng nhoẻn miệng cười rất tươi…như có ý từ đầu.
‘’Vì…cháu và bác…đều thích tiền í ạ!’’
Cách ăn nói rất khéo léo của cô khiến Vương Trí Khởi từ cảm xúc này lại bị lôi sang cảm xúc khác một cách nhanh chóng và vội vã…cuối cùng dừng lại ở sự thán phục.
Trần Lí Khải cũng bật cười nhàn nhã.
‘’Ta cũng xin lỗi cháu vì lúc nãy có quát mắng cháu!’’
‘’Dạ, xin lỗi làm gì…chỉ cần bác đồng ý về công ty KWS của chúng cháu là được rồi!’’
Tận dụng ngay tình thế, Hạ Di nói ngay.
‘’Thưa bác, đây là giám đốc của cháu…Vương Trí Khởi- một người rất hâm mộ bác đấy ạ!’’
‘’Ta thật có diễm phúc được gặp một người tài giỏi như cháu và được giám đốc đi mời cơ đấy…ha ha!’’
Hơi chút ngạc nhiên nhưng lại đầy vinh dự.
Cảm giác rất vui dâng trào khiến ông không thể nào từ chối lời mời đó. Và…
Được làm việc cùng một người thông minh, tài trí như Nhật Hạ Di thì là một điều không tệ!
‘’Bác sẽ đến công ty của các cháu!’’
‘’Hurrrrrrrrrra….’’
Câu nói của Trần Lí Khải như một món quà lớn làm 2 người vui không kể xiết…
…
Bước ra khỏi khách sạn…Nhật Hạ Di và Vương Trí Khởi thở phào nhẹ nhõm.
‘’Cuối cùng cũng đã mời được một chuyên gia nổi tiếng như Trần Lí Khải về công ty …thật là một niềm vui lớn!’’
Lời nói kèm theo bao cảm xúc vỡ òa của Nhật Hạ Di như vang lên trong màn đêm đen lấp lánh ngàn sao!
Trí Khởi vẫn im lặng…hình như đang suy nghĩ gì đó rất sâu!
‘’Tôi đã hoàn thành nhiệm vụ thưa giám đốc…việc còn lại là do anh đấy!’’
Vừa nói, Hạ Di vừa bước tung tăng trên đường.
‘’Tối rồi, tôi phải về đây!’’
Bàn chân nhỏ muốn chạy đi thật nhanh về phía trước nhưng đã bị Vương Trí Khởi níu lại.
‘’Nhật Hạ Di!!!’’
‘’Anh có dặn dò tôi nữa sao?’’
Cô dừng chân lại và hỏi, giọng rất nhỏ.
‘’Nhật Hạ Di…cô…’’
Ánh mắt Hạ Di ngập ngừng nhìn hắn, lòng không khỏi ngạc nhiên…tai chăm chú nghe…những lời hắn muốn nói.
‘’Gì?’’- cô hỏi lại.
Nhưng…
Có điều gì đó khiến hắn không thể nói nên lời…
‘’Cô về …cẩn thận nhé…!’’
Quả thực, điều muốn nói ra thì hắn không thể nói nổi.
Trước đây, chỉ một lời ‘’Anh Yêu Em ‘’ mà hắn nói với Trúc Dư rất dễ dàng nhưng…đối mặt với Nhật Hạ Di, dù gương mặt rất giống nhưng …một lời cảm ơn, hắn cũng không thể nói ra nổi!
Có cái gì cứ chẹn ở cổ họng!!!
‘’Ờ…tôi về đây, anh cũng thế nhé!’’
Thái độ của hắn làm cô cảm thấy hơi khó hiểu.
Có một lời nhắc nhở đi về cẩn thận mà cũng phải làm người ta giật mình thế sao?
Hạ Di không hiểu rằng…thực ra bên ngoài dáng vẻ của hắn bình thường như vậy nhưng trong lòng đã có một sự biến đổi lớn!
***
Ngày hôm sau…lại là một ngày thật trong xanh và đẹp trời!
Có vẻ như bầu trời như tâm trạng của Nhật Hạ Di hay sao mà cứ lúc cô vui thì trời đẹp mà lúc buồn thì trời mưa.
‘’Hôm nay tôi phải khen ngợi cô Nhật mới được!’’
Chủ tịch Vương rất vui mừng khi được gặp mặt Trần Lí Khải ngay tại công ty của mình mà người mời được ông ấy về chính là Nhật Hạ Di.
‘’Cô Nhật đã có công rất lớn trong việc mời được chuyên gia ô tô nổi tiếng Trần Lí khải về công ty của chúng ta…Mà có được ông ấy thì khác gì diều thêm gió!’’
Tất cả mọi người trong công ty đều cười lớn.
Họ nhìn Nhật Hạ Di với một vẻ yêu quý không nhỏ.
‘’Có gì đâu ạ…công của mọi người lớn hơn…trước mắt thì chúng ta cần phải thực hiện dự án đã đề ra!!!’’
Vừa nghe được lời nói hết sức khiêm tốn của Nhật Hạ Di, có người đã thêm lời.
‘’Cô Nhật quả không những tài giỏi mà lại rất khiêm tốn đó!’’
‘’Đâu có!’’
Cô cười nhạt- không biết nên vui hay buồn đây?!
‘’Dự án tiếp theo mọi người sẽ phải vất vả đây…vì phải cạnh tranh với công ty HMN bên kia!’’
Tiếng Giám đốc Vương lên tiếng làm mọi người đang xôn xao bàn tán im lặng hẳn đi.
‘’Nói rất đúng, chừng nào chưa thực hiện thành công dự án, vượt qua HMN thì chừng đó ta còn gặp nhiều lo ngại…Vậy nên, mọi người phải nỗ lực!!!’’
Giọng nói ôn tồn và nhiềm nhã của Vương Dĩ nhấn mạnh vấn đề trước mắt. Làm cả công ty lại ngập trong nỗi lo lắng và sự quyết tâm thành công.
2 tuần sau…
Ngày mai là ra mắt mẫu ô tô mới cho khách hàng rồi nên mọi người càng phải khẩn trương!
Tiếng Vương Trí Khởi thúc giục mọi nhân viên.
‘’Thưa giám đốc, có chuyện không hay rồi ạ!’’
Người quản lí từ đàng xa, mồ hôi nhễ nhại, dáng vẻ rất hốt hoảng chạy đến bên giám đốc khẽ thưa.
‘’Sao?’’
Vương Trí Khởi nhíu mày.- Nói đi!
‘’Hình như công ty chúng ta bị ăn cắp bản quyền về mẫu ô tô sắp đưa ra thị trường ạ!’’
Giọng người quản lí run run…
‘’Cái gì!’’
Không chỉ một mình Vương Trí Khởi vì quá bất ngờ mà hét lên mà toàn bộ nhân viên trong phòng nghe đến tin đó thì sự tức giận đã trỗi lên.
Lấy lại vẻ bình tĩnh, hắn nói:
‘’Nói rõ hơn xem nào…tại sao lại vậy?’’
‘’Bởi vì mẫu ô tô chúng ta định đưa ra thị trường đã có mặt tràn lan ở bên HMN rồi ạ!’’
‘’Bên HMN?’’
Như không tin nổi vào tai mình, Vương Trí Khởi hỏi lại, giọng đầy uất hận.
‘’Vâng!’’
Người quản lí gật đầu khiêm tốn, ánh mắt e ngại nhìn giám đốc…Coi bộ chuyện này là thật rồi!
Gần một tháng chuẩn bị kĩ càng về dự án quan trọng này thế mà đến phút cuối lại bị phá hỏng…Lẽ nào…
‘’Trong công ty ta có nội gián!’’
Nhật Hạ Di bất ngờ đứng dậy lên tiếng. Vẻ mặt cô tràn đầy lo lắng.
‘’Nếu không thì làm sao mẫu ô tô đó lại có ở bên kia được!’’
‘’Tôi cũng đã đoán ra vậy!’’
Vương Trí Khởi nói giọng như không có chút sức lực …Hiện giờ, trong lòng hắn rất bất an.
Khó khăn lắm mới làm được dự án…nay lại thất bại, vừa tổn hại sức lực nhân viên lại thiệt hại về tài chính. Mà ngay lúc này, công ty lại có nội gián! Thực làm hắn bất yên! Bởi hắn là Giám đốc công ty này, không lo sao nổi!
‘’Nội gián…khó mới bắt được!’’
Hắn thở dài.
‘’sao lại bi quan như thế!’’
Hạ Di nhìn hắn mà trách móc- Sự nhu nhược của anh đang hiện rõ đấy!
Nói rồi, cô bảo hắn bước ra ngoài ban công.
‘’Ra đây…sẽ thoải mái hơn đó!’’
Làn gió mát đưa theo hương nắng hè nhẹ khiến cô cảm thấy sảng khoái. Đầu óc tỉnh táo và lo lắng đã bớt đi.
‘’Làm như tôi này!’’
Vừa nói cô vừa đưa mũi ra hít lấy làn không khí mát lành.
‘’Như vậy, sẽ có cách giải quyết hơn đó!’’
Vương Trí Khởi vẫn ủ rũ …dựa mình vào lan can, hắn im lặng.
‘’Haizz…nhìn anh mà tôi cũng mất hẳn sinh khí!’’
‘’Tôi đáng lẽ có cách giải quyết rồi nhưng…anh làm tôi mất hứng đấy!’’
Lời nói của Hạ Di như tiếp thêm sức sống cho hắn…khiến hắn từ ủ rũ đã có thể ngẩng mặt lên nhìn cô.
‘’Cô có cách giải quyết à! Tức là biết rõ nội gián là ai?’’
‘’Không những biết là ai mà còn cứu vãn được dự án!’’
‘’Sao?’’
Lần này, nếu nói lời nói của Hạ Di là một liều thuốc thì cô đã cứu hắn thoát khỏi chết đuối lâu rồi.
Sự vui mừng hiện lên trong đôi mắt của hắn.
‘’Là ai…nội gián là ai? Nói đi…tôi sẽ giết kẻ đó ngay!’’
Trí Khởi như đang điên lên …dòng máu ngập đầy tức giận, nếu biết kẻ nội gián là ai, chắc hắn sẽ băm vằm kẻ đó thành trăm mảnh,thế mới hả được giận.
‘’Chưa biết, tôi mới chỉ đoán thôi!’’
Nhật Hạ Di như đang hành hạ cảm xúc của hắn thì phải. Cô làm hắn suýt ngạt thở.
‘’What? Thế là cô mới đoán chứ không có bằng chứng!’’
‘’Không hẳn thế! Có biết cảm tính của tôi rất cao không?’’
‘’Theo cảm tính?’’
Hắn nhìn cô nửa nghi ngờ.
‘’Ừm, nhưng tôi sẽ bắt hắn ra cho mà xem! Về dự án…mẫu đó bị cướp mất rồi thì hãy dùng mẫu của tôi…’’
Hạ Di…cô là cái gì mà…
Nhật Hạ Di chắc nói không sai…miễn sự việc ra thế nào…Nghe Hạ Di nói vậy, hắn cũng hơi yên lòng.
Cô gật nhẹ đầu nói tiếp:
‘’Mẫu ô tô của tôi đã được bác Khải sửa lại nên có thể yên tâm …Về thời gian thì chúng ta có thể lùi lại vài ngày…cũng không sao! Miễn là mọi nhân viên hơi vất vả tí!’’
‘’Đã có mẫu ô tô thì chuyện đó không cần lo nữa!’’
Vương Trí Khởi quả quyết, như đã lấy lại được tinh thần.
‘’Vậy còn về…?’’
Chưa để Vương Trí Khởi nói xong, cô đã cướp lời.
‘’Về nội gián…Tôi sẽ bắt ngay!’’
Ánh mắt hắn nhìn Hạ Di rất tin tưởng.
‘’ Tôi chờ cô!’’