Cô Nàng Giả Nai Của Tổng Giám Đốc Sói

Chương 34


Bạn đang đọc Cô Nàng Giả Nai Của Tổng Giám Đốc Sói – Chương 34


Edit: caoviyen_73
Beta: quacauphale
Không thể không nói, kỹ thuật lái xe của người nhà họ Âm cũng không tệ, đừng thấy Âm Nhị nhi rất vương tử rất lịch sự mà lầm, khi lên xe lại rất điên cuồng. Âm Tam nhi đi theo mất dấu không nói, học trưởng lại càng vứt đi hơn.
Xe quanh quanh quẩn quẩn sau đó tiến vào một khu nhà đặc biệt trang nhã, tôi vội đẩy cửa xe, thò đầu ra nôn ọe. Cho đến lúc này, tôi mới ý thức được, tôi còn chưa ăn sáng.
Âm Nhị nhi vỗ vỗ sau lưng của tôi, đưa nước qua kêu tôi súc miệng, rồi sau đó đem tôi đây sắc mặt tái nhợt như Quỷ, bước chân loạng choạng đi vào nhà anh ta.
Căn nhà thiết kế rất đơn giản, sạch sẽ, phong cách hiện đại. Bộ ghế sa lon màu trắng sữa rất đẹp, không chút bụi bẩn. Bà nội nói, Âm Nhị nhi có tính thích sạch sẽ, xem ra, lời nói không ngoa.
“Yên tâm đi, lão Tam sẽ không tìm được tới đây. Cứ tùy tiện ngồi đi.” Anh ta cởi chiếc áo vest màu trắng cắt may rất vừa vặn ra, ưu nhã ngồi xuống.

Tôi nhìn anh ta, thấy anh ta đang dùng loại ánh mắt có nhiều hứng thú nhìn tôi, liền xoay người đi đến bên cửa sổ, lấy điện thoại di động ra, muốn gọi điện thoại cho học trưởng, nhưng không ngờ, điện thoại vừa mới lấy ra, sau lưng chợt thò ra một cánh tay, giựt phắt điện thoại di động của tôi.
“Để ý đến bọn họ làm gì?” Âm Nhị nhi cười khanh khách, cầm điện thoại di động của tôi nhét vào túi quần của mình.
Tôi hít một hơi, nhưng dù cố gắng thế nào cũng không thể thành công nặn ra một nụ cười: “Anh hai, anh muốn xem náo nhiệt đúng không?”
Anh ta nâng khóe môi lên, không trực tiếp trả lời, chỉ hỏi ngược lại: “Tôi tạo cho em cảm giác này sao?”
Tôi thành thực gật đầu.
Anh ta thấy buồn cười: “Tôi phải nói, ánh mắt của em không tệ, trực giác cũng rất chính xác.”
Tôi ngoài cười nhưng trong không cười: “Tôi cũng phải nói, hứng thú của anh cũng rất đặc biệt, cũng rất muốn ăn đòn!”
Vốn tưởng rằng chỉ có Âm Tam nhi rất muốn bị ăn đòn thôi, bây giờ xem ra, so với Âm Nhị nhi, thì rõ ràng cho thấy đã gặp được sư phụ. Người đàn ông trước mắt này, bề ngoài không thể bắt bẻ, nhưng lại có một trái tim méo mó. Thành thật mà nói, rốt cuộc gia đình nhà họ Âm gia như thế nào? Sao lại có thể nuôi ra ba tên đàn ông rất không bình thường như thế này đây?

“Bách Khả, không phải em cảm thấy, thật ra thì, chúng ta có thể mập mờ một chút được chứ?” Anh ta hơi cúi người xuống, cặp mắt mông lung như sương mù kia cũng rất lấp lánh, bờ môi đỏ tươi rất giống cánh hoa anh túc, đó là một màu sắc mê người nhưng lại trí mạng.
Da đầu tôi chợt cảm thấy tê dại, theo bản năng lui về phía sau: “Anh hai, tôi biết anh thích kể chuyện cười, tuy nhiên, chuyện này không có chút đáng cười nào.”
Anh ta ngồi thẳng lên, mày kiếm dựng đứng nửa tin nửa ngờ: “Không có chút buồn cười nào sao?”
Tôi trịnh trọng gật đầu: “Không những thế mà còn rất đáng sợ, cảm giác giống như truyện kinh dị!”
Anh ta bật cười, xoa tóc của tôi, nói: “Thật thú vị, tôi quyết định thu nhận em, coi em như con dâu nuôi từ bé.”
“Chuyện này cũng chẳng có gì buồn cười.”
“Cái này không phải truyện cười.”
Nhìn cái khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ kia, ánh mắt dịu dàng nhưng cũng quỷ quyệt, tôi sợ hãi, hối hận!
Tôi thà bị học trưởng mắng, bị Âm Tam nhi giáo huấn, cũng không muốn cùng người quái dị này ở chung một chỗ!
Có ai không? Có ai tới cứu tôi không?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.