Bạn đang đọc Cô Nàng Giả Nai Của Tổng Giám Đốc Sói – Chương 150
Editor: Tử Sắc Y
Beta: Vệ Tuyết, beyours07, hongheechan
Sau khi Nhiễm Nhiễm rời đi, cuộc sống của tôi lại khôi phục sự yên tĩnh như trước. Mỗi khi bị nôn nghén hành hạ ăn không ngon thì tôi sẽ mắng Âm Hạng Thiên, nhưng mắng anh cũng không thể làm giảm đi khó chịu khi mang thai.Những ngày nôn nghén nghiêm trọng nhất, tôi như con búp bê vải bị ngâm trong nước, cả người đều gầy đi, chỉ có bụng là dần dần tròn lên.
Một ngày nọ, vào lúc chạng vạng, bảo mẫu phát hiện tôi bị choáng ngã ở trong sân, liền lập tức đưa tôi vào bệnh viện. Buổi trưa ngày hôm sau, Nhiễm Nhiễm mệt mỏi chạy đến, vừa hỏi tỉ mỉ mới biết, thì ra trước khi đi, anh đã đưa phương thức liên lạc cho bảo mẫu, còn cố ý gạt bảo mẫu, để bác gái hiền lành đó cho rằng tôi và anh là hai vợ chồng đã li dị. Bên này tôi vừa có vấn đề, tự nhiên là bảo mẫu sẽ nhớ đến “Chồng trước” của tôi.
“Không phải anh nói là không thèm để ý sao?” Tôi dở khóc dở cười nhìn anh bận rộn chạy tới chạy lui, thật sự không biết là nên cảm kích, hay là đành chịu thua.
“Anh vốn không muốn trông nom. Em không yêu anh, đứa bé cũng không phải là của anh, quan tâm cũng không có người cảm kích mình, nhưng nếu anh mặc kệ em thì ai quan tâm em?”
Tôi không ghét dạng người nói chuyện thẳng tuột như anh, cũng không tức giận, chỉ rất bất đắc dĩ: “Tự tôi có tay có chân, cũng có tiền, không cần anh phải lo. Anh nhanh thu dọn đồ đạc quay về Côn Minh đi, đừng tới tìm tôi nữa.”
“Đi thì đi, lúc này đi này, tôi cũng sẽ không tới cái chỗ tồi tàn này nữa.”Nói xong anh thực sự đã đi.
Nhưng cũng không phải rời đi, mà đi làm thủ tục xuất viện cho tôi.
Tôi suy nghĩ, anh đến đây, nhất định anh sẽ ở lại đây vài ba ngày, sau khi về nhà gọi bảo mẫu dọn dẹp gian phòng khách, lại theo khẩu vị của anh mà nấu một bàn thức ăn.
Dáng vẻ Nhiễm Nhiễm như rất vui, miệng lại ngọt xớt, lôi kéo được cả hàng xóm lẫn bảo mẫu, khiến cho bọn họ đều rất thích anh.Thậm chí bảo mẫu còn khuyên tôi tái hôn với anh.
Lại nói, bên ngoài Nhiễm Nhiễm ngoài trừ có chút trẻ con, thì thật đúng là có thể xưng Vương Lão Ngũ.Tôi là một người mẹ đơn thân, với phần tâm ý của người ta, sao có thể vẫn bám theo anh được? Để anh ở lại mấy ngày, rồi lại bắt đầu đuổi người.
Mặc dù Nhiễm Nhiễm không nói, nhưng biết tôi kiêng kỵ những chuyện mập mờ không rõ nên cũng không mở miệng phản đối, chỉ nói sẽ sớm ngày rời đi, nhưng nhanh chóng rời đi mà đợi đến bảy tám ngày sau cũng chưa thấy đi. Mỗi ngày tôi đều thúc giục anh, nhưng anh lại không phiền, chỉ cười đùa hí hửng qua loa.
Cho đến lúc mười ngày, anh mới trả lời tôi: “Bách Khả, anh quyết định ngày mai trở về Côn Minh.”
Tôi cười cười gật đầu, trong lòng tính toán, bữa cơm tối có nên làm nhiều một chút những món anh thích ăn hay không.
“Anh không bắt em phá đứa bé, cũng không ép em phải yêu anh nữa, chúng ta cùng nhau quay về Côn Minh, chăm sóc lẫn nhau như bạn bè được không?”
“Nhiễm Nhiễm.” Tôi cười khổ: “Đừng trẻ con.”
Anh bình tĩnh nhìn tôi: “Anh nghiêm túc đấy, tốt nhất em nên cân nhắc kỹ, có muốn đi theo anh hay không.”
Nói xong, cũng không đợi tôi trả lời, đã rời khỏi.
Tôi đứng dậy đi xem, người đàn ông “rất nghiêm túc” đó rời khỏi ghế mây nhỏ, hái đậu cô-ve dưới bóng cây với bảo mẫu, bộ dáng rất ham thích rất vui vẻ.
Cơm tối ngày đó sớm hơn một chút so với bình thường, sau khi ăn xong, tôi xem TV rồi quay về phòng ngủ.
Về phần đề nghị kia, tôi vốn không hề cân nhắc.
Ngày sau, tôi bị giọng nói của chủ thuê nhà đánh thức, vườn này hơi lâu năm, cánh cửa sổ đều được làm bằng cọc gỗ, cho nên hiệu quả cách âm không được tốt,vô tri vô giác lại nghe thấy giọng nói địa phương của chủ thuê nhà:“Vợ chồng thì phải nhường nhịn lẫn nhau, sau khi trở về ngàn vạn lần không được cãi nhau.”
Tôi nghe xong lời này thấy không đúng, lập tức mặc đồ ngủ đi ra cửa tìm, chủ thuê nhà và Nhiễm Nhiễm đều ở trong sân, chủ cho thuê nhà đang cầm ít tiền, còn Nhiễm Nhiễm dùng danh nghĩa “Chồng trước” nói khéo léo về chút chuyện vặt hiểu lầm.
“Nhiễm Nhiễm!” Tôi thở phì phì trừng mắt anh: “Anh làm gì đấy?”
“Không có gì, trả hết tiền thuê nhà.” Nhiễm Nhiễm thấy tôi mặc mỏng manh, theo kiểu người chồng tốt điển hình khoác áo khoác lên cho tôi.
Lúc này, chủ thuê nhà đã đếm xong tiền, đứng lên nói: “Tôi đi về trước đây, hai cô cậu dọn dẹp hành lý đi, xong rồi nhớ gọi điện thoại cho tôi, tôi tới lấy chìa khóa.” Nói xong, cười cười, cầm tiền ra khỏi cửa.
Đến lúc này thì dù cho tôi có ngu đi nữa cũng nhìn ra đây vốn không phải là trả tiền thuê nhà, mà là trả phòng.
Nhiễm Nhiễm thấy tôi thật sự tức giận, lập tức dùng bản lãnh giả bộ ngoan ngoãn làm nũng ra.
“Trở về Côn Minh với anh, anh chăm sóc em. Mặc kệ em xem anh bạn bè hay cái khác, cũng không liên quan.”
“Tôi xem anh là bạn bè, là bạn bè rất tốt rất thân, nhưng tôi không muốn dựa vào người khác để sống.” Tôi nói trịnh trọng: “Anh có cuộc sống của anh, có niềm vui của anh, không nên xáo trộn nó chỉ vì một người bạn.”
Nhiễm Nhiễm bất đắc dĩ nhíu nhíu mày, xoay người đi vào phòng, trong chốc lát cầm theo tiền của tôi đi ra, hai cái răng mèo cũng đã lộ ra dưới cánh môi đỏ mọng: “Đi theo anh, có thịt ăn, ở lại đây, anh sẽ bẻ gãy toàn bộ chi phiếu thẻ căn cước của em, để cho em ngay cả gió cũng uống không được.”
Một khắc kia, tôi mới hiểu ra một chân lý sinh tồn: làm người không thể quá hiền hậu, người đứng đầu trong thiên hạ chính là ma đầu, người phúc hậu chỉ có thể bị lừa thảm rồi!
“Bách Khả, cho em xem ít đồ này.” Nhiễm Nhiềm ngoan ngoãn ăn cơm chợt mở miệng, đánh tỉnh tôi từ trong hồi ức.
“Cái gì?”Tôi bỏ bát đũa xuống, nghiêng người qua.
Nhiễm Nhiễm giật giật con chuột, mở ra một hồ sơ mới, bên trong là một đống hình, nhân vật chính trong hình không phải là tuấn nam mỹ nữ, mà chỉ có tiểu bảo bảo lộ ra hai răng cửa.
“Đây là sói con sao?!”Tôi kinh ngạc hỏi.
“Ba anh đặt tên cho nhóc đó rồi, bây giờ gọi là Nhiễm Vũ Mặc.” Nhiễm Nhiễm cười cười sửa chữa “Nhũ danh rất đáng yêu.”
“Người nào lấy nhũ danh như thế? Không có ý nghĩa như vậy.”
Nhiễm Nhiễm mếu máo: “Tôi chính là người không có ý nghĩa đó đấy.”
Tôi buồn cười cười to, rồi nhẹ nhấn con chuột một cái, hình ảnh tiểu bảo bảo đang cười được cố định.
Đều nói cháu trai giống cậu, lời này một câu cũng không sai, mặc dù tiểu gia hoả này còn rất nhỏ, nhưng vẻ mặt đã có nét phong phạm như Nhiễm Nhiễm.
“Gọi đáng yêu không phải là vì đứa nhóc đó đáng yêu, mà bởi vì em thật lòng thương yêu nó.” Nhiễm Nhiễm nửa thật nửa giả thở dài: “Tiểu tử này thật may mắn, hại em lo lắng… còn lấy đức báo oán, cùng giường chung gối với em trong thời gian dài như vậy, hai ta biết nhau lâu như thế, cũng chưa từng ngủ chung trên một giường lớn.”
“Thôi đi, lúc người nào nằm viện gạt tôi ngủ trưa chung với người đó?” Tôi lành lạnh châm chọc.
“Chuyện trước đó bao lâu rồi?Anh cũng nhanh đã quên mất. Bằng không như vậy đi, hôm nay ngủ chung. Chúng ta cùng ôn lại một chút.”
“Tự anh đi ôn đi.” Tôi rút ra khăn giấy, lau miệng: “Tôi đi siêu thị một chuyến đây, anh ăn cơm nước xong rồi đi xem Kiều Phi một chút đi, tôi sợ khách hàng kia không trả sổ sách cho anh ấy.”
Anh bĩu môi, nhỏ giọng lầm bầm nói: “Không đi, không đi, không đi.”
Tôi giơ tay lên, ngưng mi nói: “Anh nói cái gì?”
Anh nhìn bàn tay trên đỉnh đầu, im hơi lặng tiếng nói: “Anh đi còn không được sao?”
Tôi hài lòng thu tay về, vuốt vuốt cái bụng tròn đi xuống lầu dưới, vừa mới tới cửa cầu thang, đã nghe tiếng gọi trong trẻo của Nhiễm Nhiễm: “Châu chấu bụng bự.”
Tôi hung dữ ngoái đầu lại: “Anh nói cái gì?!”
Anh lấy lòng cười xoà: “Châu chấu đáng yêu nhất, bụng càng lớn càng đáng yêu.”
“Cảm tạ lời “ca ngợi” của anh.” Tôi nhe răng cười lạnh: “Vì tạm thời muốn tỏ lòng biết ơn, tôi quyết định thưởng anh đi rửa chén, rửa xong phải lau khô, nhớ đó, vỡ một cái, phạt tiền 100.”
“Anh không gọi em là châu chấu nữa cũng không được sao?” Nhiễm Nhiễm tội nghiệp cầu xin khoan dung.
“Không được!”Thái độ của tôi dứt khoát không thương lượng, lúc quay người lại không nhịn được cong cong khóe môi.
Cám ơn anh Nhiễm Nhiễm! Cho dù lập trường của anh là bạn bè hay là cái khác, tôi đều rất cảm kích.
Tôi mới vừa đi ra cửa hàng ảnh, thì bước chân Tiểu Bái vội vã đuổi theo: “Bách Khả, đôi vợ chồng sắp cưới muốn chúng ta trang trí xe hoa miễn phí.”
“Tôi mở cửa hàng ảnh, cũng không phải là công ty tổ chức hôn lễ.” Tôi không nề nà nói.
“Nhưng cô ta lại nhất quyết không tha.” Tiểu Bái khổ sở lầu bầu: “Thật ra thì cô dâu đó không vừa ý chuyện ông chủ không chịu chụp hình cho cô ta cho nên mới cố ý gây khó dễ, bằng không cô nói với ông chủ một chút đi, để cho anh ấy chụp tiếp. Không phải chỉ là bị cô dâu ăn đậu hũ thôi sao, nếu anh ấy không dễ thương, không làm người thích, cũng sẽ không khiến cho cô dâu người ta ăn đậu hũ.”
Tôi cảm thấy có chút vô lực rồi, không trách Nhiễm Nhiễm không chịu chụp, thì ra cô dâu thật sự đã động tay động chân. Đúng là thói đời bạc bẽo, tới chụp ảnh cưới lại tự nhiên đi ăn đậu hũ của nhiếp ảnh gia, có nói ra cũng không ai tin.
“Tặng cô ấy hoa cô dâu vào ngày kết hôn, nếu cô ấy vẫn chưa hài lòng, thì cũng đừng chụp nữa.” Dầu gì Nhiễm Nhiễm cũng là khối đậu hũ non, mặc dù không phải là nhà mình, nhưng cũng nên bảo vệ.
Hai vai Tiểu Bái rũ xuống: “Cô đi nói với ông chủ đi, hóa đơn này hơn một vạn đó. Ngộ nhỡ có bốc hơi, thì doanh thu tháng này của tôi sẽ không đủ.”
“Tôi không nói được anh ấy.” Với tính cách của Nhiễm Nhiễm, cổ quái đến gần như kỳ dị, nếu anh đồng ý, trả tiền lại cũng không có gì, nhưng nếu anh không đồng ý, cho dù có đưa ra giá tiền gấp đôi, anh cũng không nể mặt.
“Cô đi nói thử một chút đi, làm ơn làm ơn.” Tiểu Bái sống chết bám đuổi theo tôi, vừa chắp tay vừa thở dài, như con mèo chiêu tài.
Tôi là loại người sợ đeo bám dai dẳng nhất, cuối cùng trong lúc mơ màng lại gật đầu. Tiểu Bái thành công, còn tôi lại trợn tròn mắt.