Bạn đang đọc Cô Nàng Giả Nai Của Tổng Giám Đốc Sói – Chương 143
Editor: Hoa Trong Tuyết
Beta: lonbia
“Bách Khả, em tắm đến chết ngạt trong đó rồi hả?” Ngoài cửa truyền đến tiếng kêu gào chói tai.
Tôi chậm chạp khoác áo choàng tắm lên, từ từ mở cửa phòng tắm, vốn có chút khẩn trương, nhưng mà sau khi thấy rõ hình ảnh của người nào đó, không khỏi tức cười.
“Cười cái p, mau ra đây.” Con sói nào đó vừa khôi phục hình người trợn mắt cả người bọc ga trải giường màu hồng, vị trí trên vai vừa khớp là cái nơ hình con bướm, thật sự giống nhân vật bà ngoại của sói hơn.
“Anh thật sự là người sói sao?” Mặc dù tận mắt nhìn thấy anh biến thân, tôi vẫn có chút không tin tưởng.
“Nói nhảm, chẳng lẽ là người chó, mau đi ra cho anh, anh muốn tắm.” Anh nhịn không được rống lên.
Tôi tặng phòng tắm cho anh, nhường cho anh tắm rửa. . . . . . Ôi chao, ai, ôi, không có cách nào thay quần áo.
Không lâu sau, đầu người họ Âm nào đó bóc ra hơi nóng ra khỏi phòng tắm, lần này đổi thành quấn khăn tắm của tôi.
Mặc dù rất tò mò, mặc dù có chút không thể tin, nhưng tôi không thể không thừa nhận, thân hình này không tồi.
“Anh vẫn nên quấn gra giường đi.” Tôi nhẹ giọng đề nghị, bộ dáng kia của anh, tôi chính là nữ chính thuần khiết, không phải là nữ chính lang sói!
(con gái ơi, không ngờ da mặt của ngươi cũng không mỏng nha.)
“Dơ bẩn.” Anh không chút khách khí lên giường.
Tôi kéo chăn lên, gói kỹ lưỡng chính mình, hai chúng tôi trên cùng một cái giường, một cái giường, một ngồi, một đứng, cứ nhìn nhau như vậy.
Một lúc sau, anh thở dài cam chịu nói: “Muốn hỏi cái gì, hỏi đi.”
“ Anh làm sao có thể là người sói?”
“Anh làm sao có thể là người?”
“. . . . . . !”
Anh liếc nhìn đầy giễu cợt không phản bác tôi: “Rất nhiều việc đều không có nguyên nhân, tồn tại chính là tồn tại. Hiểu chưa? !”
Tôi gật đầu ấp úng, thận trọng nói: “Vậy anh cũng thích máu hả?”
Anh nhíu mày lại: “Em sợ anh ăn em?”
Tôi theo bản năng lùi về sau mấy bước: “Anh không ăn thịt người chứ?”
“Em đoán xem?”
Tôi cười khan, dưới chân lùi lại hai bước: “Tôi tin tưởng anh là văn minh. . . . . . ôi chao, ai, ôi. . . . . . người sói văn minh.”
“Vậy em đứng xa làm gì? Tới đây!”
Tôi chần chừ không tiến lên “Tại sao anh không trở về nhà?”
“Em nghĩ rằng anh muốn ở lại đây sao?” Anh khó chịu nói thầm “Bà nội nhìn thấy bộ dạng nhết nhác này của anh lại càm ràm!”
“Vậy tôi giúp anh hong khô quần áo, anh về nhà đi.”
“Được thôi, trước tiên là giặt đồ, sau đó hong khô, thuận tiện nấu giúp anh bữa tối, sau đó gọi một chiếc xe taxi.”
Tôi ngây người không nói gì, chỉ có tên thiếu gia nhà giàu xấu xa này mới có thể sai bảo một người không quá quen thuộc một cách hùng hồn như vậy đi ? !
“Đừng suy nghĩ bậy bạ, anh không ăn thịt người, mau lên giường đi ngủ.”
“Anh thì sao?”
“Em để ý nhiều như vậy không mệt hả? Nhanh tới đây.”
Tôi giống như bị ức hiếp đi đến bên giường, thấy anh không có ý rời đi, lại hỏi: “Tối hôm qua đến trước nhà tôi rõ ràng là con chó trắng. . . . . . ôi chao, ai, ôi. . . . . . sói trắng cũng là anh đi?”
“Ánh mắt em có vấn đề sao?”
Tôi lắc đầu.
“Không có vấn đề thì tự mình xem?” Người này đúng là khó nói chuyện, không nên chấp nhất với anh.
“Anh sao lại bị thương? Làm sao có thể tới nhà của tôi?”
Chân mày của anh hơi dãn ra, vừa nhớ lại vừa nói: “Anh cũng không rõ lắm, sau khi vào tới khách sạn mới phát hiện có người theo dõi, sau khi em đi, bọn họ xuất hiện, một người trong bọn họ dùng đạn bạc bắn anh bị thương, mặc dù chỉ là vết trầy da, nhưng lại làm cho anh không cách nào biến lại thành người, anh sợ hù dọa mọi người xung quanh, đành phải đánh hơi đi đến chỗ này, vốn chỉ muốn thử vận may, ai biết lại gặp phải người không phân biệt được sói và chó, đần độn u mê mời anh vào cửa.”
Thì ra người sói sợ đạn bạc, xem ra tiểu thuyết nói cũng không phải hoàn toàn sai.
“Ai lại hãm hại anh nhiều lần như vậy?”
Anh cau mày bất mãn “Em có thể thay đổi cách hình dung này? Cứ làm cho anh cảm thấy anh đặc biệt bị người ta căm thù!”
Tôi che miệng cười trộm “Anh biết người cố ý hại anh nhiều lần là ai hả?”
Anh trừng tôi một cái cảnh cáo, mày nhíu lại như một tòa núi nhỏ “Nếu như anh biết ai muốn hại anh, thì bây giờ cũng không ở đây cùng em nói chuyện tào lao rồi.” Giọng nói âm trầm của anh làm tôi giật mình, ngay sau đó, lỗ mũi hơi ngứa, hắt hơi một cái.
Tôi thở dài ấm ức “Tôi lại bị cảm.”
“Ngủ đi, anh gọi điện cho bà nội.” Anh vỗ vỗ đầu của tôi, đi ra khỏi phòng ngủ.
Mấy ngày ngắn ngủi lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, căn bản tôi không ngủ được, mở điều hòa ấm lên, tôi mở laptop ra, tìm thông tin về người sói. Mặc dù trong văn chương có viết rất nhiều, nhưng phần lớn là lan man không chính xác, không hề có ý nghĩa, càng xem càng không có tí sức lực nào, đang âm thầm oán trách, Âm Hạng Thiên đã trở lại.
Anh nghiêng đầu liếc nhìn websites, không có hứng thú nằm một bên.
Tôi không nói nhìn anh một lát, đưa đầu ngón tay chọc chọc lưng anh.
“Sao vậy?”
“Anh ra ghế sofa ngủ được không?”
Anh lật người, nhìn tôi giống như đang nhìn người ngốc “Anh cũng không ngốc, có giường không ngủ, sao lại ngủ trên sofa?”
Tôi cúi đầu lầm bầm “Như vậy không tốt lắm.”
Anh ồ một tiếng “Vậy em cứ coi như đây là ổ chó.”
Tôi nhíu mày trừng anh “Tôi cũng không phải là chó, làm gì có ổ chó ở đây? Còn nữa, đây là nhà tôi, tôi lại là một cô gái, anh là đàn ông không biết hả.”
“Không sai, anh cũng biết rõ.” Kéo lấy chăn, nói rõ cách làm của anh chính là như vậy.
Tôi trừng anh, tôi dùng sức trừng anh, tôi muốn trừng chết anh, nhưng hình như anh căn bản không thèm nhìn tôi.
Sau khi nội tâm mãnh liệt lên án một trận, tôi ôm chăn ra phòng khách ngủ trên ghế sofa. Mặc dù phòng của học tỷ trống không, nhưng tôi không có chìa khóa, chỉ có thể uất ức một đêm.
Nằm trên sofa nhỏ, tôi đông suy nghĩ một chút, tây suy nghĩ một chút, suy nghĩ thật lâu mới ngủ, sau đó bắt đầu nằm mơ, trong mơ có người kéo tôi vào hang sói, đặt tôi lên trên bàn ăn, chủ trì yến tiệc là sói xám và sói đỏ tao nhã, Hỉ Dương Dương được mời tới làm khách cười gằn nói “Gần đây ăn nhiều cỏ, có chút khó chịu, chúng ta không thể ăn nữa.”
Tôi tức giận mắng Hỉ Dương Dương học gì không học, còn muốn dùng sói đỏ dạy dỗ nó, nhưng bất kể dãy dụa thế nào cũng không cử động được, cuối cùng quá gấp gáp làm cho tỉnh dậy.
Tôi mắt liếc đồng hồ báo thức, mới sáu giờ rưỡi, quyết định ngủ bù lại, nhắm mắt lại, bỗng cảm thấy dưới đầu gối đặc biệt cứng rắn. Ngẫm nghĩ lại, hình như đồng hồ báo thức đặt ở phòng ngủ, nghĩ đến lúc này, tôi ngồi bật dậy, dụi mắt, thấy một người đang ngủ say. Lại xoa xoa trán, tại sao anh lại ở đây.
Đầy khó hiểu! Anh mang tôi vào phòng ngủ bằng cách nào? Còn chiếm mất cái gối của tôi, còn dùng tay ôm chặt nó nữa chứ.
“Tại sao anh lại ở đây. . . . . . không đúng, làm sao tôi lại ở đây? !”
Anh chịu không nổi sự quấy nhiễu của tôi mở to mắt “Không cần cảm kích anh.”
“A phi, ai cảm kích anh? Anh không biết nam nữ thụ thụ bất thân sao?”
Anh lơ đễnh nhếch môi “Cũng không phải là lần đầu tiên.”
“Không giống nhau!” Tôi tức giận trợn trừng mắt nhìn anh “Lần trước anh là sói.”
“Vậy là lỗi của anh.” Anh gãi gãi phía dưới, động tác rất hiên ngang, ngừng một chút, tiếp tục nói “Nếu như sợ hiểu lầm vậy em nhanh chóng xuống giường đi.”
“À?”
Anh cười tủm tỉm nhắm hai mắt lại, xem ra, chắc là anh muốn tìm lại cảm giác để ngủ. Sau đó tôi phạm một sai lầm, một sai lầm hầu như cả trăm cô gái đều sẽ phạm phải.
Tôi bị bộ dạng xinh đẹp, vẻ mặt lười biếng của anh dụ dỗ, kết quả, lần này tôi bị bà nội cùng hai vệ sĩ bất chợt lao vào phòng ngủ bắt gặp.
Tôi buồn bực, tôi không giải quyết được, tôi cực kì hối hận, sau khi tôi tỉnh dậy tại sao không lập tức đi tìm thợ sửa lại cửa phòng, mà lại ngồi phát ngốc ở đây ngây ngô nhìn người sói, nhưng hối hận có tác dụng gì? Rõ ràng hai chúng tôi quần áo không chỉnh tề đang ở trên giường, đáng sợ nhất là, anh còn nói với hai vệ sĩ trước mặt “Mang quần áo đến, đừng quên mua đồ lót.”
Tôi nghẹn họng trân trối nhìn, sau đó cho ra hai kết luận – đầu tiên, là anh cố ý lôi tôi vào, thứ hai, anh tuyệt đối không chịu bỏ qua!
“Bách Khả, cháu có cần gì không? Bà nội mua giúp cháu.” Bà nội Âm dùng giọng điệu hết sức mờ ám hỏi tôi.
Tôi không nói lắc đầu, bọn họ xuất hiện ở đây, điều này chứng tỏ đã biết rõ tối hôm qua xảy ra chuyện gì, nói như vậy chỉ là muốn trêu chọc tôi, chỉ là muốn đùa giỡn một chút thôi.
Nhưng vào lúc này, cái người ngồi bên cạnh lại nói “Con xé rách áo ngoài của em ấy.”
Không sai,những gì anh nói đều là thật, nhưng người khác nghe vào tôi lại cảm thấy rất bạo lực.
Bà nội Âm cười khúc khích, Thiên Vũ và Thiên Hoa cố gắng bặm môi.
Tôi rũ bả vai xuống “Muốn cười thì cứ việc cười đi.”
Hai người cười vang, bà nội Âm vỗ vỗ vai trần của người nào đấy nói đây là một đứa trẻ hư.
Tôi ngoại trừ thở dài, vẫn là thở dài. . . . . .