Cô Nàng Giả Nai Của Tổng Giám Đốc Sói

Chương 139


Bạn đang đọc Cô Nàng Giả Nai Của Tổng Giám Đốc Sói – Chương 139

Cái tên khốn kiếp đáng đánh đòn kia vừa lòng đắc chí xuống xe, trước khi anh chưa đi xa, tôi không dám xuống xe, thừa dịp này quan sát hoàn cảnh xung quanh mình, người ở đây hơi thưa thớt, không có chiếc xe nào chạy qua, Âm Hạng Thiên đi về phía một tòa nhà ba tầng thắp đèn sáng chói, cách chỗ dừng xe chỉ hơn trăm thước, đợi lúc bóng dáng của anh hoàn toàn lấp đi bởi bức tường ngôi nhà, tôi lập tức xuống xe, bên trong xe ấm áp thì ngoài xe càng lạnh lẽo thêm, một cơn gió thổi qua, tôi nhịn không được mà rùng mình một cái. Đây là chỗ quái quỷ nào vậy hả?!
Tôi mờ mịt nhìn con đường dài bất tận, lòng liền chìm vào đáy biển, nơi này hình như là vùng núi sương mù nổi danh thành phố D, những ánh đèn đang lóe lên kia đều là những biệt thự được xây dựng ở vùng núi này. Chỗ này còn quỷ quái vắng vẻ hơn đại trạch nhà họ Âm nữa. Không có xe buýt, không có tàu điên thành ngầm, thậm chí ngay cả xe taxi cũng hiếm thấy. Nếu như tôi đi xuống núi, không phải là không thể bị cóng chết ở đường, huống chi, lỗ mũi Âm Hạng Thiên còn tinh hơn so với chó, ngộ nhỡ tôi chưa kịp chạy xa đã bị anh bắt lại, hậu quả còn đáng sợ hơn so với chết rét!
Đắn đo nhiều ần, tôi quyết ngoan ngoãn chờ đợi, tránh việc chết mà cũng không biết chết thế nào. Tôi nghĩ vậy xong, xoay người mở cửa xe, nhưng cửa xe lại không động chút nào!
Trong lòng tôi run lên, dùng sức kéo, vẫn không nhúc nhích!
Tay tôi dùng sức kéo cửa xe, giống như bị rối loạn thần kinh thì thầm: “vừng ơi mở ra, vừng ơi mở ra. . . . . .”
Giằng co gần mười phút, rốt cuộc tôi cũng bỏ cuộc. Gió núi vẫn không ngừng thổi qua, tôi khóc không ra nước mắt xoa xoa hai cánh tay đã đông cứng, rụt lại đằng sau xe tránh gió.
Lần này Âm Hạng Thiên đi hẳn một tiếng, đợi tới khi tôi nghe thấy tiếng bước chân thì tôi đã bị đông lạnh trở thành cây kem thịt rồi. Sớm biết vậy tôi đã không đi ra ngoài, làm bản thân mình chịu bi kịch mà, tính toán cái gì vậy chứ?!
Tiếng bước chân kia càng đi càng gần, tôi cử động hai chân đã đông cứng, đang muốn đứng dậy, lại chợt nghe thấy một giọng nói nữ kèm theo chút lo lắng vang lên.
“Hạng Thiên, em không muốn lời xin lỗi của anh!” Mặc dù giọng nói của cô ta gần như là bị gió thổi làm nát vụn, nhưng mà, tôi có thể xác định, chủ nhân của giọng nói này là Nhiễm Du!
Trong lúc nhất thời tôi liền bình tĩnh lại, Âm Hạng Thiên không phải một người dễ dàng nói lời xin lỗi, cũng không có ai mong muốn nhận được lời xin lỗi của anh, bởi vì, cái giá phải trả cho lời xin lỗi của anh quá đắt. Điểm này là tôi dựa vào kinh nghiệm của bản thân mình đã trải qua, tuyệt đối không phải là giả.
“Nhiễm Du, anh rất xin lỗi.” Tiếng nói của Âm Hạng Thiên rất bất đắc dĩ nhưng cũng rất kiên định “Nợ em, anh sẽ trả, nhưng mà, không thể dùng hôn nhân để trả.”
“Bởi vì Bách Khả sao?” Nhiễm Du yếu ớt hỏi.

“Bởi vì bản thân anh.” Âm Hạng Thiên mỉm cười, lại nghe giống như tự trào phúng mình: “Anh rất ích kỷ, mọi việc đều lấy cảm nhận của mình đặt lên vị trí đầu tiên. Lúc em mang thai, một mặt anh nghĩ sẽ trả nợ cho em, một mặt lại không muốn mất đi cô ấy. Anh cho rằng cô ấy sẽ không rời khỏi anh, nhưng mà, cho đến lúc cô ấy rời đi, anh mới phát hiện ra bản thân mình quá tự phụ rồi.” Dừng lại một chút, anh lại nói tiếp với giọng điệu có chút gì đó thê lương: “Xảy ra nhiều chuyện như vậy, cô ấy không hận anh cũng không oán trách anh, mà anh lại tình nguyện mong cô ấy hận cô ấy oán, ít nhất thì như vậy cũng có thể chứng minh cô ấy còn để ý. Nhưng mà, cô ấy lại không cần, cô ấy lại dùng vẻ thản nhiên đối mặt với anh, nhìn anh với ánh mắt xa lạ, loại cảm giác này rất tồi tệ, anh không có cách nào chịu được, cho nên, anh cần giữ cô ấy lại.”
“Vậy còn em thì sao?” Nhiễm Du đau thươnghỏi “Em phải làm thế nào? Anh. . . . . .”
“Bách Khả!” Đột nhiên Âm Hạng Thiên lên tiếng, cắt đứt lời Nhiễm Du nói, sau đó là một trận tiếng bước chân dồn dập, xen lẫn tiếng khẽ nguyền rủa ảo não: “Chết tiệt, lại chạy! Một chút trí nhớ cũng không có mà!”
“Tôi ở đây.” Tôi run lẩy bẩy đứng lên, nước mắt nước mũi giàn giụa. Đừng hiểu lầm, không phải tôi xúc động, bộ dáng này hoàn toàn là do gió lạnh ban tặng.
Âm Hạng Thiên bước mấy bước vọt tới đuôi xe, nổi giận đùng đùng, hỏi: “Em trốn ai hả?”
“Tôi bị khóa ở bên ngoài xe mà.” Răng môi tôi run rẩy, không ngừng chảy nước mũi: “Đông chết tôi rồi.”
“Tại sao xuống xe hả?”
Dĩ nhiên tôi không thể nói là mình đang thử chạy trốn, chỉ có thể lau nước mũi che giấu sự ngượng ngùng của mình. Nhưng anh cũng không phải ngu ngốc, sự trầm mặc của tôi đã biến thành lời thẳng thắn rồi.
“Đáng đời!” Anh không hề có sự thông cảm nào trợn mắt nhìn tôi một cái, sau đó mở khóa xe, xách tôi vào trong xe.
Nhiễm Du đứng ở cách đó không xa nhìn chúng tôi, gió lạnh phe phẩy mái tóc dài của cô ta, nhẹ nhàng lung lay, có vẻ yếu ớt như vậy.
“Âm Hạng Thiên.” Tôi cúi đầu gọi người đàn ông đang vùi đầu điểu chỉnh máy sưởi ấm.

“Cái gì?” Anh không ngẩng đầu lên, chỉ có chút không kiên nhẫn lên tiếng.
“Nhiễm Du vẫn chưa đi.”
“Anh biết.”
“Anh không đi nhìn một chút sao?”
“Quản nhiều như vậy không thấy mệt sao?” Anh tức giận hừ một tiếng, điều chỉnh máy sưởi ấm tốt rồi sau đó rời khỏi xe.
Hai người đứng cách nhau một đoạn trong gió rét trò chuyện với nhau, vẻ mặt của Nhiễm Du khi nhìn Âm Hạng Thiên cực kỳ giống với lúc cô ta kết hôn với Lạc Quân Dật giống như chỉ trong phút chốc càng lúc càng xa cách, u oán, đau thương, không thể làm gì.
Lúc Âm Hạng Thiên xoay người đi về phía xe, Nhiễm Du cũng không có nhìn anh, mà gắt gao trừng tôi.
Loại ánh mắt tràn đầy hận ý đó so với gió lạnh còn sắc bén hơn.
Tôi yên lặng thu hồi tầm mắt, rối rắm gặm ngón tay của mình, mặc dù trong lòng rõ ràng, tôi không cần áy náy, không cần chột dạ, nhưng tôi vẫn như cũ giống như lưng đeo mũi nhọn với người khác.
“Bốp” một tiếng vang giòn tan, tay của tôi bị đẩy ra.
“Nói em bao nhiêu lần rồi hả, không được cắn móng tay, em cầm tinh con gà hả? Sao ăn đánh hoài mà không nhớ vậy?” Âm Hạng Thiên hung dữ gầm lên với tôi.

Tôi phồng má trừng anh: “Anh là tên khốn kiếp!”
“Em nói cái gì hả?” Anh không thể tin được nhìn tôi, hiển nhiên không nghĩ tới tôi sẽ mắng ra suy nghĩ trong lòng như vậy.
“Tôi nói anh là tên khốn kiếp!” Tôi kiêu căng trừng mắt với anh: “Anh chỉ nòi một câu thật xin lỗi, liền đuổi người ta đi, anh nói xem anh có khốn kiếp hay không?”
Tôi cũng không phải giả mù sa mưa đi tội nghiệp Nhiễm Du, mà là đứng trên lập trường khách quan phán xét tên khốn kiếp này. Cũng bởi vì anh đưa đi đưa lại không chắc chắn, làm tổn thương lòng của biết bao nhiêu người? Phá nát lòng của bao nhiêu người?
“Ai nói anh chỉ nói lời xin lỗi chứ? Anh còn cho nhà họ Nhiễm 2%cổ phần!”
Tôi kinh ngạc mở to mắt: “Hai á?!”
Âm thị cũng không phải công ty nhỏ, 2%cổ phần trị giá rất nhiều rất nhiều tiền đó!
Anh bật cười một tiếng: “Còn biết tiếc tiền giúp anh, xem ra không đi quá xa.”
Tôi 囧, ấp úng nói: “Cái gì mà tiếc tiền giúp anh chứ? Tiền kia đều là tiền bạc nhà họ Âm cả!”
“Đó là cổ phần của anh.” Anh khởi động xe, lẩm bẩm nói: “Chỉ là, anh cả biết nhất định sẽ làm thịt anh.”
“Đáng đời! Loại người như anh chết không có gì đáng tiếc, chết chưa hết tội, chết cũng chiếm được tiện nghi rồi. . . . . .”
“Bốp!” Một bao tay làm bằng da dê vứt sang đây, cắt đứt lời lải nhải của tôi.
“Anh chết thì em làm quả phụ rồi.”

“Đừng dán vàng lên mặt mình! Không nói tới chuyện hai chúng ta không có quan hệ gì, cho dù có, tôi cũng là quả phụ nhỏ vui vẻ nhất trên thế giới này!”
“Em câm miệng cho anh!”
“Tôi không im đó! Trừ phi anh đưa tôi về nhà.”
“Như em mong muốn.” Anh cười nhạo một tiếng, chợt tăng tốc, xe giống như một con ngựa hoang thoát khỏi dây cương, vèo một cái xông ra ngoài.
“Chạy nhanh vậy.” Tôi khẩn trương nắm dây an toàn, môi không còn chút máu, nói: “Không còn gì để tôi phun nữa đâu.”
“Chỉ mong là vậy.” Trong tiếng vang của động cơ, anh cười ác liệt, loại tiếng cười nhẹ khoái chí. Làm tôi có một loại cảm giác xa cách đã lâu, có lẽ theo ý anh, những cổ phần kia tiêu cực hỳ có giá trị.
Tôi lại phun khi dừng xe lần nữa. Bởi vì trong dạ dày không còn gì nữa, tôi nghi ngờ thứ mình nhổ ra chính là mật dịch dạ dày, hơn nữa, lại còn không cẩn thận làm dơ quần áo. Nhưng mà, những thứ này đều không quan trọng, quan trọng là, anh không đưa tôi về đại trạch như mong muốn, cũng không trở về trong khu nhà trọ Huệ Nam, mà đưa tôi đến một nơi làm tôi cực im lặng cộng thêm sự hối hận không kịp.
Giống như trong trí nhớ, giường ở đây là hình tròn, vật phẩm trên giường là màu đỏ rực dâm mị. Phòng tắm trong suốt nhìn một cái không sót gì, cả căn phòng tràn đầy mùi vị gian tình.
“Tất cả đều bắt đầu từ nơi này.” Trở lại chốn cũ anh cười khẽ cảm thán.
Đúng như lời anh nói, đoạn tình cảm nghiệt ngã của chúng tôi bắt đầu từ nơi này. Ngày Nhiễm Du và Lạc Quân Dật hỷ kết liền cành, vì an ủi một con sói bị thương, tôi bồi anh đi dạo phố, bồi anh ăn cơm, cuối cùng lại không cẩn thận bồi lên giường.
Bây giờ, cái giường vẫn ngay trước mắt, vị trí cũ, góc độ cũ, thậm chí ngay cả bao cao su cũng để trong giỏ mây nhỏ trên tủ đầu giường như cũ. Cái khách sạn chết tiệt này,phải chu đáo tới mức vậy sao?!
Ông chủ nơi này nhất định là một người cuồng tình dục! Bằng không sao lại bỏ vật phẩm tà ác như thế vào trong đồ trang trí đáng yêu như vậy hả? !
Hết chương 133 – Phạm Mai – Diễn đàn Lê Quý Đôn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.