Đọc truyện Cô Nàng Cố Chấp – Chương 18: Đừng sợ, Băng ở đây rồi!
Giờ về đã tới cậu hắn với cô đợi nhỏ mãi mà không thấy nhỏ về.
– hay chũng ta chia nhau đi tìm ngọc đi, có gì tập chung tại đây.
Nói xong cả 3 tản ra tìm nhỏ trong tim cậu tự nhiên có cảm gíac bị bóp lại khó thở. Còn chi thì tự dưng trong lòng cảm thấy bứt dứt, còn hắn thì chỉ có nhiệm vụ là đi tìm nhỏ thôi.
Gọi thét ầm ĩ cả gần một tiếng không thấy nhỏ đâu cả lũ lại tập trung lại chỗ cũ ai cũng mỏi nhừ chân.
– hay nhỏ về chơi với thiên băng rồi gọi thử xem
Nghe cậu nói vậy cô với hắn bừng tỉnh chạy lại chỗ nhỏ xem có điện thoại không vì đâu có ai có số của nó, cũng may nhỏ để điện thoại ở đây.
” tút…tút…tút…”
– băng àk ngọc có ở chỗ cô không chúng tôi tìm hơn 1h rồi không thấy
Giọng cậu lo lắng nói, nó không nói gì lập tức tắt máy
– sao rồi
Cô lay vai cậu
– tắt máy rồi trắc không có
Cậu nói giọng lo lắng.
– hay bị ai bắt cóc rồi
Cô lo lắng noia lên, nhỏ gây thù chút oán với ai sao mà bị họ bắt. 3 người ngồi im lặng tính cách không ai nói với ai câu nào trong lòng rối như tơ.
Sau khi nó nghe cậu nói xong lập tức tắt máy lái xe tới thẳng trường học, nó chỉ hỏi ông thìa khóa xe đâu là lập tức lái xe đi luôn, chiếc xe lao vun vụt trên đường trong lòng nó không ngừng lo lắng cho nhỏ.
Chiếc xe lăn bánh vào trường là nó đi thẳng tới phòng camare.gọi 3 người kia cùng tới để xem.
– lúc trốn tiết thể dục ngọc có bảo ở căng tin
Nó Nghe vậy nhíu mày đẹp nhìn những hình ảnh diễn ra ở căng tin. Ảnh ngọc hiện lên khi đi mua bánh, rồi cảnh ngọc ngồi ã n bánh, lát sau có một cô bé hớt hải chạy đến nói gì với nhỏ và nhỏ cũng đi theo
– ai
Giọng nó lạnh lùng hỏi, cả 3 chỉ lắc đầu, xem được một lúc nữa thì không thấy nhỏ vì chỗ đó khuất camare nó tức giận siết chặt tay thành nắm đấm.
– nhà kho
Giọng nói lạnh lùng cất lên
– tôi đã tìm tất cả rồi
Cậu ảo não lên tiếng
– tớ nhớ rồi còn một cái nữa nghe đồn kho đấy có người chết nên đã không dùng khi ngọc bị nhốt ở đó
Cô gieo lên khi nhớ ra còn một cái nhà kho, rồi cô dẫn bọn họ tới cái nhà kho đấy.
Đứng trước cửa nhà kho thần thái của nó lạnh càng lạnh hơn.
– tất cả ở ngoài không một ai được vào
Giọng nó lạnh tanh, cậu thấy nó nói như vậy thì bất mãn
– sao chỉ một mình cô vào
Nghe cậu nói vậy nó quét ánh mắt lạnh lùng vào người cậu, khiến cậu có phần sợ hãi đôi mắt phủ một lớp sương dày đặc, hắn với cô cũng chẳng có ý kiến gì thấy vậy nó mở cửa bước vào. Cánh cửa kêu ken két. Ở trong góc tối kia có một cô gái đang run rẩy tiếng nấc cứ thế kêu lên, nhìn thấy cảnh này nó đau lòng tiến tới.
– hic hic băng ơi cứu tớ tớ sợ lắm
– hic hic băng ơi bà ấy đánh tớ đau lắm
Nhỏ cứ ngồi khóc gọi tên nó, với nhỏ nó là quan trọng nhất.
– ngọc băng đây
Nó ngồi đôi diện nhỏ giọng nói lạnh lùng đã biến mất thay vào đó là giọng nói ấm áp, khi Nghe giọng nó nhỏ ôm chầm lấy nó
– hic hic tớ tưởng cậu không đến tớ sợ, bà ý đánh tớ đau lắm
Nó đau lòng khi thấy nhỏ nói vậy từ bé, nhỏ đã bị bà mẹ kế nhốt vào nhà kho đánh đập cho nhịn ăn, bố nhỏ thì đi công tác suốt nên không biết cô con gái bị hành hạ
– nào ngọc ngoan băng sẽ bảo vệ ngọc không để bà ta đánh ngọc
Nhìn thấy nhỏ vậy nó rất đau lòng
– bây giờ chúng ta ra ngoài nhá
Chỉ nhận được cái gật đầu của nhỏ.
– ngọc đau chân lắm không đi được băng cõng nha
Nó chả quan tâm tới vết thương của mình liền bảo nhỏ leo lên lưng nó cõng.
– băng khỏe ghê cõng được cả ngọc
Giọng nói ngô nghê của nhỏ làm nó chỉ muốn bật cười
– băng không biết đâu lúc ngọc ở đó ngọc sợ lắm chỉ muốn nhìn thấy băng thôi là ngọc không sợ nữa
– băng xin lỗi ngọc
Nhỏ Nhạc nhiên mở to mắt
– sao băng xin lỗi ngọc chứ băng tốt với ngọc lắm.
– từ sau băng sẽ bảo vệ ngọc ngọc đừng sợ nữa nhá
Khi thấy nó và nhỏ ra, 3 người họ mừng rỡ chỉ thấy ánh mắt sợ hãi của nhỏ.
– họ là người xấu ngọc không muốn chơi với họ
Cả 3 đều ngạc nhiên nhìn thái độ của nhỏ, sáo nhỏ lại ra nông nỗo này chứ.
– ngọc ngoan nhá băng đưa ngọc về
Bây giờ cả lũ lại đươc phen Nhạc nhiên nó hết lạnh lùng rồi sao.
– hic hic ngọc không về đâu ngọc sợ
– về nhà băng nha
Vừa nói vừa cõng nhỏ ra xe. Chợt hắn nhìn thấy bụng nó bị chảy máu mặt hắn sầm mặt
– bụng em chảy máu kìa để ngọc xuống đi
Giọng hắn lo lắng có phần khó chịu khi nó không chịu lo lắng cho bản thân.
– tôi không sao tụi anh lái xe về trước đi
Nó cũng trả quan tâm gì nên cũng cõng ngọc đi, do ngọc còn hoảng sợ về qúa khứ nên cứ như trẻ con nói Suốt đường khi tới xe.
– ngọc ngoan vào xe ngủ đi băng đưa ngọc về
Vừa nói vừa để nhỏ nằm ở ghế sau. Bây giờ nó không thể đưa nhỏ về nhà được nên đành để nhỏ về nhà hắn, nó vừa tới nơi thì xe hắn với cậu cũng về tới.
– cậu bế ngọc vào đi
Nói xong nó lạnh lùng lên lầu để băng bó vết thương, cậu với cô đành đưa nhỏ lên phòng nằm nghỉ hắn cũng nối gót vào nhà.
Máu loang ra hết áo trắng của nó nên nó phải đi thay quẦN ÁO.
Vết thương hé miệng khá sâu nên nó phải rửa trùng thì mới băng bó được. Nó mặc áo ctop để lộ chíêc rốn nhỏ xinh với vết thương vừa băng bó.
Nó ngồi thừ người ở cửa sổ, đôi mắt đẹp khép hờ như lòng cảm xúc thật khó tả nó thấy mình vô dụng khi không bảo về được nhỏ, nhìn thấy nhỏ tinh thần hoảng loạn thư vậy nó chỉ biết trách mình vô dụng.
” cạnh” hắn mở cửa bước vào thì đã thấy nó ngồi cạnh cửa sổ, đôi mắt đoa không còn nhìn vào khoảng không vô định nữa mà cụp xuông như đang gíâu một nỗi buồn nào đó, lúc này hắn chỉ muốn ôm nó vào lòng để che trót cho nó
– vết thương của em sao rôi.
Hắn đứng đằng sau lưng nó, tay vịn vào đôi vai nhỏ nhắn của nó nói giọng quan tâm.
– không sao chỉ bị ngoài da thôi.
Nghe nó nói vậy hắn nhíu mày, con người này thể hiện ra thì chết ai àk, lúc nào cũng nói mình không sao.
– sao lúc nãy…..
– với ngọc thôi
Nó biết hắn định hỏi gì nên đã ngắt câu hỏi của hắn trả lời lạnh lùng.
– còn người khác thì không thể sao
Hắn bất mãn lên tiếng
– có chỉ là chưa tới lúc
Câu nói vừa dứt thì cánh cửa một lần nữa lại được mở ra, nhỏ Xồng xộc chạy vào theo sau là cô với cậu.
– tỉnh rồi sao
Cậu với cô há hốc mồm chỉ mới nửa tíêng trước nó có lạnh lùng với nhỏ đâu sao bây giờ quay ngoắc 180° vậy.
– um hic hic vết thương của mày có sao không
Vừa tỉnh dậy nhỏ đã nghe họ tường thuật lại mọi chuyện là nó đã cõng nhỏ từ trong kho ra xe mặc kệ vết thượng bị chảy máu nghe tới đấy nhỏ vội rời khỏi giường chạy về phòng nó, nhìn thấy nó tự dưng nước mắt từ đâu cứ tràn về.
– không
Câu nói cụt ngủn của nó trả cần kể lể nó luôn dùng hành động thay lời nói.
– mai tao đến trường
Câu nói nhẹ tênh của nó khíên những người trong phòng trợn mắt bị thương vậy còn đi học
– không được
Nhỏ đã thôi không nức nở nữa lên tíêng phản bác, khi nghe nhỏ nói vậy mày đẹp nó nhíu lại nhưng cũng không quay người về chỗ nhỏ.
– khỏe rồi thì về đi không bà lo lắng
Nghe nó nói vậy nhỏ cũng trả nói gì tính nó vẫn ngang bướng từ nhỏ nói là làm dù ai có nói gì cũng vô ích. Nhỏ về thì 2 người kia cũng về theo, trong phòng chỉ còn lại nó với hắn như hai khúc tượng chả nói năng gì