Đọc truyện Cô Nàng Bốc Phét Và Hoàng Tử Mìn – Chương 9: Bạch băng tâm đi nhà trẻ!
Trong các nhà trẻ ở gần nơi gia đình họ Bạch sinh sống, bất kể cô giáo dạy trẻ nào mỗi khi nhắc đến cái tên Bạch Băng Tâm chỉ có thể diễn tả bằng một từ…
Thốn!
Bạch Băng Tâm là người thế nào làm sao những cô giáo này lại có thể biết được?
Ngây thơ à?
Trong sáng à?
Mấy bà cô này chỉ có thể phỉ nhổ vào mà thôi!
Ngốc nghếch à?
Hậu đậu à?
Xem ra, những người nhận xét Bạch Băng Tâm như thế, xem chừng là người đần độn lắm rồi đấy!
Ngày Bạch Băng Tâm biết đến đâu là mẫu giáo, cô bé còn nhiều bỡ ngỡ, chỉ có thể ngồi im trong lớp, nhìn các bạn vui đùa.
Cô giáo nhìn cô bé, đôi mắt tràn ngập dịu dàng.
“Con bé ngồi im một chỗ như thế này, nhất định là một cô bé ngoan!”
Bạch Băng Tâm nhìn cô bằng đôi mắt sáng lấp lánh như sao la, khiến trái tim cô run bần bật.
Môi cô bé mấp máy, chuẩn bị cất lời, cô giáo chờ đợi giọng nói trong trẻo phát ra…
– Cô ơi…
Cô giáo nhìn cô bé, dịu dàng ngồi xuống bên cạnh, xoa xoa đầu cô bé, mỉm cười:
– Sao con?
Cô bé ngây thơ nhìn vào đôi mắt cô, còn cô lại chờ đợi giọng nói ngọt ngào đó.
– Mắt ca-ra cô bị lem rồi! – Con bé chớp chớp mắt.
Xèo xèo…
Người cô như muốn bốc hỏa, lấy gương trong túi ra nhìn vào.
Không hề lem!
Cô giáo xoay người nhìn lại, con bé không chạy trốn, nó vẫn ngồi im, hai tay nó vẫn đặt lên đùi…
Con mẹ nó! Con nhỏ này là người hay quái vật vậy?
Bạch Băng Tâm nắm lấy tay cô, hai mắt như sắp rơi lệ:
– Cô ơi…
Lời nói mật ngọt này thật sự không nên tin vào, nhưng không tin không được!
– Sao con?
Cô bé con chỉ bàn tay nhỏ xíu ra ngoài cửa, giọng vô cùng thân mật:
– Con muốn đi tè!
Fuck! COn nhỏ này…
Tận tình đưa cô bé không biết là ngây thơ thật hay là giả bộ ngây thơ. Mà mặc kệ như thế nào đi chăng nữa thì cô cũng để con bé đứng ngoài cửa phòng vệ sinh, dặn dò chu đáo rồi đi vào quản lí những đứa trẻ khác.
Bạch Băng Tâm đứng một lúc lâu ở đó, môi khẽ mỉm cười.
– Ê ê… – Cô bé vẫy tay gọi một cậu nhóc còn đang huýt sáo vô tư kia, mặt mũi trông cũng giống đại ca trong lớp.
Thằng nhỏ thấy cô bé này rất dễ thương, lại chủ động đến làm quen, nhóc ta cảm thấy… Mình cũng không tệ!
– Có chuyện gì? – Tiến đến gần, cậu nhóc làm mặt đại ca trưng ra, cô bé hất cằm lên.
– Đừng làm bộ. Giúp mình một chuyện, sau này chúng ta hợp tác vui vẻ! – Cô cười cười nháy mắt.
Được được, gái xinh đã nhờ thì dại gì không giúp?
Cậu nhóc ghé tai vào nghe cô bé dặn dò gì đó, đôi mắt cậu nhóc nhíu lại, cười gian tà:
– Hay đấy!
Cô bé đi vào lớp, ngồi yên chỗ cũ, đôi mắt đen lấp lánh nhìn cô giáo.
Cậu bé ban nãy đi vào, chỉ chỉ đám bạn rồi nói nhỏ vào tai, mấy đứa nghe xong gật gù hiểu ý, còn cười khà khà, cô bé nhìn vậy mà gật đầu đắc ý.
– Cô ơi con muốn ị! – Một cậu nhóc ôm quần của mình, khuôn mặt méo mó, cô gật đầu rồi dẫn cậu bé ra ngoài.
Ngay khi cô giáo cùng bạn nhỏ ra ngoài được ba phút, đồng loạt cả lớp ném hết đồ chơi lao ra ngoài, ai cũng ôm quần chạy:
– Cô ơi con buồn ị!
– Cô ơi con muốn đi tè!
– Cô ơi con sắp ra quần rồi!
– Cô ơi…
– Cô ơi…
Tội cô giáo trẻ, Bạch Băng Tâm còn nhớ ánh mắt cô nhìn đám trẻ lúc đó, hai mắt cô mở to, đến nỗi cô bất ngờ đưa tay lên chùi mắt, kết quả, mắt ca-ra của cô lem luốc, hai hốc mắt cô đen xì.
Con mẹ nó! Nhìn cô giáo thốn vãi!
Bạch Băng Tâm đưa chân đong đưa, mồm chu ra thích thú!