Đọc truyện Cô Nàng Bốc Phét Và Hoàng Tử Mìn – Chương 22: Bạch Băng Tâm, em học dở như vậy à? (1)
Hai đứa trẻ, một trai một gái quần áo sạch sẽ chơi đùa cùng đám nhóc chân quê, chẳng mấy chốc khuôn mặt của bọn chúng tèm lem.
Ban đầu Bạch Băng Tâm không có ý tham gia, chính vì cô cảm thấy những trò chơi này mình đã chơi qua hàng trăm lần, chơi rồi cũng mau chán, cô quyết định “nghỉ hưu” một thời gian, sau khi lấy lại được hứng thú, cô sẽ cùng bọn nhỏ vui đùa.
Cô bé ngồi trên một mẻm đá gần đó, đưa mắt nhìn những đứa trẻ đang cùng nhau vui đùa.
Trên tay bọn chúng là mấy cái cọ, chọc vào người thì thôi nhột khỏi nói.
Đến bây giờ, khi đứng nhìn từ xa, Bạch Băng Tâm mới phát hiện ra một điều.
Trong đám đông, Hoàng Bách Tùng luôn là người nổi bật nhất.
Tuy chỉ mới sáu tuổi nhưng nhìn cậu nhóc cao hơn bất kì bạn nhỏ nào bằng tuổi, có lẽ vì sống ở nước ngoài từ khi sinh ra, con người và diện mạo của cậu ta cũng vì thế có một phần giống.
Hơn nữa, khuôn mặt cậu ta nhỏ nhắn, làn da lại trắng hồng, khuôn mặt ngộ nghĩnh đến nỗi cô nhìn cũng phải muốn nhéo má hắn.
Được rồi, cô công nhận cậu nhóc này rất dễ thương, nhưng chắc chắn cô sẽ không vì thế mà bị cuốn hút đâu!
Bạch Băng Tâm quay mặt đi chỗ khác, tránh để hình cảnh cậu nhóc kia đập vào não bộ mình.
Cô vừa quay đi được một lúc, một cảm giác lành lạnh mà ngưa ngứa truyền đến.
Bạch Băng Tâm quay người đã nhìn thấy khuôn mặt Hoàng Bách Tùng dí sát người mình, cô lườm cậu nhóc một cái.
Hoàng Bách Tùng vẫn chọt chọt trên mặt cô, sợi cỏ trên tay vẫn xua qua xua lại rất nhẹ nhàng, rất mềm mượt nhưng nó lại mang đến cảm giác ngứa đến khó chịu.
– Hoàng Bách Tùng! – Cô gọi tên cậu nhóc, nghe cô gọi, biết đã bực mình, Hoàng Bách Tùng cười khanh khách chạy đi nhưng với tốc độ chậm để cô nhóc có thể đuổi kịp mình.
Bạch Băng Tâm bứt một sợi cỏ, cô nhìn cậu nhóc tiếp tục đuổi theo, tốc độ ngày càng nhanh.
Cô nhóc nắm lấy cổ áo của cậu bé kéo lại, sau đó dùng sợi cỏ lau chà chà lên người cậu bé, đôi mắt cô nhóc bỗng chốc sáng lên.
Xem ra, cậu nhóc này rất dễ bắt nạt.
Bạch Băng Tâm không thể tưởng tượng đến tình huống xấu nhất ngay lúc này xuất hiện.
Hoàng Bách Tùng ngược lại còn đưa cọng lau của mình đưa lên chà mặt cô, lại chà tay cô, rồi chà cổ cô, chỗ nào cậu nhóc cũng chà chà, toàn thân Bạch Băng Tâm ngứa ngáy, khuôn mặt cô nhóc xuất hiện nụ cười bất ngờ, có phần miễn cưỡng.
Một cậu nhóc tầm chừng tuổi cậu nhóc chạy đến nói với hai người:
– Đi hái xoài trộm không?
Hoàng Bách Tùng và Bạch Băng Tâm đương nhiên thích thú, chạy theo cậu nhóc đó.
Nhà cô nhóc vẫn có xoài, chỉ tiếc là cô không thích ăn xoài nhà, chỉ thích hái xoài trộm thôi.
Xoài trộm ngon hơn xoài nhà nhiều mà.
Hai đứa nhóc cùng mấy cậu nhóc kia hớn hở chạy đi đến một căn nhà nhỏ, nằm ngay phía sau căn biệt thự, ở đây vườn cây rất rộng, có nhiều cây còn dùng làm bóng mát.
Dưới một gốc cây to còn có cả bộ bàn ghế đá nhìn rất thoáng.
Đứa nhỏ ban nãy chỉ vào một cái cây khá thấp ở phía trước cười gian:
– Chính là cái cây đó!
Bạch Băng Tâm cùng Hoàng Bách Tùng đồng thời đưa tầm mắt hướng về phía đó.
Cái cây này không cao nhưng cành của nó rất chắc khỏe, hơn nữa lại có rất nhiều trái, hầu hết là non nhưng thế cũng đủ cho bọn nhỏ chảy nước dãi.
Bạch Băng Tâm xanh mặt.
Cái con mẹ gì đang diễn ra vậy nhỉ?