Đọc truyện Cô Nàng Bí Ẩn – Chương 55: Happy Ending – Mở đầu cho những rắc rối ~
Chap cuối xin tặng cho miiasky
~Và muôn vàn lời cảm ơn xin dành tặng đến mọi người ạ~
Yêu mọi người nhìu
~—————————————–
Trước khi lên xe hoa về lại biệt thự, Akina quay mặt lại, la to:
– Tung hoa cưới nhé!
Một đám con gái, bao gồm có Nariko, Mika và một số tiểu thư nhà giàu nhanh chân chạy lại gần Akina, mặt hớn hở chả khác nào những chú chó chờ chủ ném banh ình lượm.
– 1… 2… 3!
Đoá hoa hồng trắng được ném lên không trung…
Hàng loạt những cánh tay giơ lên trời…
…
– Ối!…
Đoá hoa hồng trắng đã rơi vào tay ai đó!
Tất cả mọi người né ra để nhìn mặt người chụp được đoá hoa ấy!
Là cô gái có mái tóc dài màu hồng nhạt… Nariko!
– Hả?… – Nariko chưa hết bàng hoàng. Cô hết nhìn đoá hoa rồi lại nhìn mọi người xung quanh…
Chợt…
Cô nhìn thấy một chàng trai… với mái tóc màu vàng kim và khuôn mặt gốc Âu vô cùng đẹp trai… đang nhìn mình… và mỉm cười…
Nụ cười ấm áp như ánh nắng ban mai…
“Thịch”
– Nariko, chúc cậu tìm thấy được hạnh phúc của mình nhé! Đám cưới nhớ mời ấy! – Akina cười khi thấy Nariko nhìn tay người hầu của Kiyoshi say đắm. Cô nháy mắt rồi leo lên xe, theo sau là Kiyoshi. Rồi chàng trai có mái tóc vàng kim ấy đóng cửa xe lại, leo lên ghế tài xế phía trên ngồi…
Chiếc xe lăn bánh, bỏ lại Nariko với trái tim đập rộn ràng và tình yêu sét đánh…
~- Hai đứa, chuyện khi nãy ở thánh đường là sao hả? – Chủ tịch Kaze cùng phu nhân, hay nói trắng ra là ba mẹ Kiyoshi, sau khi về biệt thự thì ngay lập tức gọi đôi vợ chồng trẻ lên phòng làm việc.
– Vâng… Thưa ba mẹ… Akina chính là cô gái con đã nói với ba. Con với cô ấy đã quen nhau và sống cùng nhau ở Nam Sakura ạ… – Kiyoshi nói, tay nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của Akina như để chứng minh cho lời nói của mình.
– Vậy sao? – Ông Kaze hạ giọng, không biết đang nói bình thường hay đang mỉa mai. – Thế cũng tốt! Ba đã tưởng con quen với một cô gái nghèo nàn không cha không mẹ ch…
– Ba! – Kiyoshi la lên ngắt ngang lời nói của ông.
– Được rồi được rồi mà! Thôi, tới đây ba mẹ rút đây! Hai đứa hưởng tuần trăng mật vui vẻ! – Bà Kaze nháy mắt với Kiyoshi và Akina, rồi ra hiệu cho hai người đi ra.
“Cạch”
Tiếng cửa gỗ đóng và khoá tự động vang lên. Ông Kaze ngã lưng ra sau ghế, khẽ thở dài…
– Con nó lớn thật rồi ông há? – Bà Kaze nói nhỏ nhẹ, dịu dàng đến mức cả bà cũng phải ngạc nhiên. Bao nhiêu năm nay ngày nào bà cũng biết có rượu và rượu. Chỉ có vào ngày cưới của con trai mình bà mới nhịn thôi…
– Ừm. Không ngờ nó lớn nhanh đến vậy! – Ông Kaze lặng lẽ ngẫm lại khoảng thời gian đã trôi qua vô nghĩa… Ông đã quá chú trọng công việc mà quên đi người vợ của mình… con trai của mình…
– Nhìn chúng nó hạnh phúc mà thấy ghen tị, nhỉ? – Bà Kaze đứng dậy, tiến đến bên chồng, cười quyến rũ. – Sao chúng ta không tận hưởng một chút hạnh phúc đi?
– Bà vẫn dẻo miệng như ngày nào, Inari. – Ông Kaze cũng cười. – Bao lâu nay tôi thực sự đã quên mất hạnh phúc là gì… Xin lỗi vì tôi đã bỏ mặc bà… Khiến bà trở nên thảm hại thế…
– Vậy thì ông phải bù đắp cho tôi ấy! – Bà Kaze ngồi lên đùi ông, tay quàng lấy cổ ông…
– Đừng lo! Tôi sẽ bù đắp cho bà mỗi ngày! Miễn bà chịu tôi là được! – Ông Kaze nở nụ cười nửa nham hiểm. Giờ thì hiểu nụ cười của Kiyoshi di truyền từ ai rồi…
– Tất nhiên rồi! Chứ ông nghĩ tôi đang làm gì h… Ưmmm…….
Ngày hôm đó, tình cảm giữa vợ chồng Kaze già đã được hàn gắn lại với nhau…
Đúng là một ngày màu hồng…
~- Này, em chưa được ra biển lần nào đúng không? – Kiyoshi, vẫn đang nắm chặt tay Akina, đi dọc con đường hành lang dài ngoằn nghèo mà anh đã thuộc nằm lòng. – Giờ đi không?
Akina gật đầu lia lịa.
– Đi! Đi chứ! Em chán ở đây lắm rồi! Ngột ngạt quá chừng!
– Vậy thì đi thôi! – Kiyoshi cười ranh mãnh, kéo cô ra khỏi không khí lạnh lẽo của ngôi biệt thự này…
~~- Oa~ Biển đẹp quá! – Akina, trong chiếc đầm hoa xinh xắn, chạy tung tăng trên bãi cát không một bóng người và nhìn Mặt trời đang lặn xuống phía đường chân trời…
Kiyoshi lặng người nhìn theo cô…
“Cầu mong phút giây này đừng là mơ…”
– Kiyoshi biến thái! Anh làm gì mà đứng đực ra đấy vậy! Mau lại đây đi! Nước biển trong lắm! – Akina la to để Kiyoshi nghe thấy, rồi cười híp mắt đá chân cho nước biển văng tung toé.
– Không được gọi anh là Biến thái!
Kiyoshi chạy đến định tóm Akina lại nhưng cô đã nhanh chóng chạy đi…
– Em thích đấy! Anh làm gì được em?
– Là em thách ấy nhé, nhóc!
– Không được gọi em là nhóc!
– Không được gọi anh là biến thái!
…
Đôi vợ chồng trẻ rượt đuổi nhau trên những con sóng lăn tăn đánh vào bờ. Những hạt nước biển bắn lên không trung, lung linh như những vì sao rồi nhanh chóng rơi tũm xuống biển. Mặt nước biển phản chiếu ánh sáng lấp lánh màu cam pha hồng của buổi chiều tà yên bình…
Thế giới như trở nên tươi đẹp và yên bình hơn…
– A! Bắt được em rồi! Chuẩn bị chịu phạt đi nhóc! – Kiyoshi ôm lấy Akina, nhấc bổng cô lên.
– A… Bỏ em xuống bỏ em xuống!! – Akina vùng vẫy.
– Anou… Cô chủ cậu chủ…
…
Giật mình, Kiyoshi vội đặt Akina xuống mặt đất rồi ngay lập tức làm mặt lạnh khiến Akina mắc cười quá thể…
– Cô chủ, cậu chủ, hai người phải nhanh chóng chuẩn bị cho tiệc cưới của hai người vào lúc 7 giờ đi ạ. – Gin, cô hầu gái của Akina, sở hữu mái tóc màu xám bạc nói, lẫn chút xấu hổ vì đã phá ngang cuộc vui của cặp đôi kia.
– Ừm… Tôi biết rồi, cảm ơn Gin. – Akina mỉm cười, rồi quay sang Kiyoshi. – Đi thôi anh.
Bị phá đám, Kiyoshi bực mình, chỉ ậm ừ rồi theo Akina trở về biệt thự…
Tiệc cưới diễn ra rất là khổ sở đối với cặp đôi này. Khách dự tiệc toàn là người lớn tuổi với mấy công tử tiểu thư nhà giàu sống trong lồng kính. Hai người phải đi từng bàn và tiếp rượu, trong khi mùi thức ăn cứ xộc vào mũi như muốn tra tấn dạ dày.
Trong lúc Kiyoshi cứ bị mấy cô tiểu thư bu quanh, thì cũng Akina có lực hấp dẫn mạnh mẽ thu hút các chàng công tử đến làm quen…
– Chào em, em xinh nhỉ? Em tên là gì?
– Nghe nói em bị ép cưới tên kia đúng không?
– Không yêu thì cưới làm gì? Đi chơi với anh đi!
– Tụi anh sẽ cho em mọi thứ!…
Akina chẳng buồn liếc mắt đến, trong đầu cô chỉ có mỗi một từ: Phiền phức!
– Này, cô ấy là vợcủa tôi nhá! – Sau khi vùng ra khỏi đám tiểu thư mê trai, Kiyoshi chạy đến, nắm tay Akina và kéo cô vào lòng mình, cố tình nhấn mạnh chữ “vợ” và chữ “của tôi” như để dằn mặt mấy tên công tử hám gái kia…
Mất hứng, mấy tên đó ném cái nhìn chán ghét về phía Kiyoshi rồi tản ra…
– Ahihihihi… Cảm ơn anh! – Akina cười rồi dựa trong lòng Kiyoshi, cảm nhận mùi hương hạnh nhân và nhịp tim, hơi ấm của anh bằng mọi giác quan của mình.
– Thôi được rồi được rồi! Nào, chúng ta cùng khiêu vũ nhé! – Kiyoshi lùi ra sau, khuỵu một chân xuống rồi chìa tay ra trước mặt, chờ đợi Akina đặt tay cô vào, trông cứ y như là hoàng tử bạch mã trong truyện cổ tích ấy…
– Rất hân hạnh. – Akina bắt chéo hai chân, nhún người xuống rồi đặt tay vào lòng bàn tay Kiyoshi…
Dàn nhạc bắt đầu chơi một điệu waltz nhẹ nhàng…
Hai người lại một lần nữa chìm đắm trong âm nhạc, như 1 năm trước đây…
Tiếng nhạc du dương là âm thanh duy nhất còn vang lên trong bữa tiệc…
Ai ai cũng theo dõi cả cô dâu và chú rể hôm nay phối hợp thật nhịp nhàng với ánh mắt ngạc nhiên và ngưỡng mộ…
~- Hihihi… – Akina cười rạng rỡ trong khi đang được Kiyoshi bế thốc về phòng của hai người. Mặt cô ửng hồng, hẳn do không quen uống rượu nhiều mà lại bị ép uống…
– Em làm gì mà cười hoài thế Akina?… – Kiyoshi nhìn Akina, cười cười. – Thiệt là…
– Bởi vì em cảm thấy vô cùng… vô cùng là… hạnh phúc á! Hihihihi…
– Thôi được rồi! Đi tắm đi! Người em ra mồ hôi rồi đó!
– Okie
~Kiyoshi đặt Akina xuống. Cô lon ton chạy vào phòng tắm. Anh nhìn theo, lắc lắc đầu. Kiểu này là say thật rồi!…
15 phút sau…
Kiyoshi đang bấm bấm điện thoại thì chợt nhớ ra điều gì đó. Anh mở vali, lấy bức thư hồi sáng anh đã viết và xé nát nó, quăng vào thùng rác. Giờ mình chẳng cần nó nữa…
– Anh mới vừa xé cái gì vậy Kiyoshi? – Giọng nói trong trẻo của Akina vang lên cùng lúc với cánh cửa phòng tắm bật mở.
– À… Không có gì!… À… – Kiyoshi quay lại, mặt mày hớn hở nhưng ngay lập tức bị tụt hết cảm xúc, khi thấy Akina mặc bộ đồ ngủ kín đáo với hình Rilakkuma dễ thương. – Akina! Em có biết đêm nay là đêm gì không hả?
– Đêm gì?… – Có vẻ đầu óc cô còn chưa tỉnh táo lắm.
– Đêm nay là đêm tân hôn của chúng ta đấy, A-k-i-n-a!
– Ơ… A! Anh đi tắm đi! Em sạch sẽ rồi thì anh cũng phải sạch sẽ đó! Đi đi đi đi… – Akina đẩy Kiyoshi vào phòng tắm rồi đóng cửa lại. – Tắm vui vẻ nhé!
Trên môi Akina hiện lên một nụ cười tinh nghịch…
~~”Cạch”
Kiyoshi đi ra với chiếc áo choàng tắm trắng tinh trên người, cầm khăn lau lau mái tóc ướt rối bù.
Chợt…
Anh khự lại khi thấy Akina trong chiếc áo sơ-mi trắng của anh, mà anh định mặc ngày mai, dài phủ chưa đến phân nửa của đùi cô. Lấp ló bên trong, tương phản với màu trắng là màu đen của bộ đồ lót hãng Kyon. Cô đang nằm sấp đọc một quyển sách chăm chú, chân giơ lên thả xuống như khiêu khích, nhưng lại không buồn để ý đến Kiyoshi…
– Em thâm lắm, vợ à. Đó giờ em giả vờ ngây thơ với anh hử? Em có biết hậu quả của việc đó là gì không? – Kiyoshi đưa tay tắt đèn. Căn phòng giờ chỉ còn đèn từ chiếc đèn ngủ và ánh trăng hắt vào ngoài cửa kính thông ra ban công…
Akina vẫn chăm chú đọc sách, nhờ vào ánh sáng của chiếc đèn bàn, không quan tâm đến Kiyoshi đang cười ranh mãnh…
– Akina! – Anh tiến tới giật phăng cuốn sách và quăng vào một góc phòng. – Em tính bơ anh đến chừng nào hả? Mai anh còn mặc áo này. Cởi ra mau!
– Không! – Akina dứt khoác trả lời, có vẻ bực mình vì sách của mình bị quẳng đi không thương tiếc.
– Em muốn tự cởi hay muốn anh cởi giùm hả? – Kiyoshi cười nham hiểm, đưa tay lăn Akina qua về tư thế nằm ngửa. Chiếc áo dù rộng thùng thình nhưng vẫn có thể trông thấy đường cong mềm mại của Akina sau lớp vải mỏng thấm nước…
“Hơ hơ… Bình tĩnh… Bình tĩnh, Kiyoshi!…”
Như để phá bỏ kĩ năng kiềm chế mà Kiyoshi đã dày công luyện tập bấy lâu nay, Akina không trả lời, chỉ dùng tay rút nhẹ dây thắt lưng của chiếc áo choàng tắm trên người Kiyoshi. Thân hình vạm vỡ với làn da rám nắng lộ ra trước mặt cô. Cô đưa tay nhẹ nhàng chạm vào cơ bụng rắn chắc của anh, thích thú như phát hiện một điều mới lạ…
– Tội em lớn lắm đấy Akina! – Kiyoshi nheo mắt nhìn cô, cười. – Tội quyến rũ chồng mình! Và em phải chịu phạt đấy!
– Làm gì có tội đ… Ưmmm…
Kiyoshi ngay lập tức cúi xuống, khoá đôi môi màu hồng cam quyến rũ kia lại. Đầu tiên là nụ hôn nhẹ, về sau càng sâu cuồng nhiệt. Akina không những để cho lưỡi Kiyoshi tham lam đùa nghịch trong miệng mình, mà thậm chí còn hưởng ứng theo…
Tay Kiyoshi gấp gáp mở từng chiếc nút của cái áo sơ-mi trắng…
Chiếc áo bị giật phăng ra, quăng vào góc phòng chung với quyển sách…
Khó thở…
Kiyoshi rời đôi môi Akina một chút…
Hai người đều thở hổn hển, từng hơi thở nóng phả vào hai khuôn mặt đỏ bừng…
– Em… sẵn sàng rồi chứ?… – Kiyoshi vừa nhỏ nhẹ hỏi, vừa vuốt những cọng tóc chắn ngang mặt cô qua một bên.
– Vâng… Xin hãy nhẹ nhàng… nhé!… – Akina nghiêng đầu qua một bên, nói với anh bằng một giọng yếu đuối hiếm khi nghe thấy.
– Đừng lo… – Kiyoshi cười ranh mãnh. – Vậy thì anh xin tuyên bố. Từ đêm nay, em sẽ thuộc về anh mãi mãi…
Akina cười…
– Vâng…
Đèn ngủ cũng tắt nốt… Chỉ có ánh sáng bạc của trăng mới rọi sáng được căn phòng ấm cúng đêm đó…
Sau bao nhiêu khó khăn, định mệnh lại dẫn lối cho hai người gặp lại nhau…
Con đường phía trước còn dài…
Nhưng cứ tận hưởng hiện tại trước cái đã…
Còn tương lai thì…
Điều gì đến thì cứ đến…
!!!!!!!!!!!!!!!Happy Ending!!!!!!!!!!!!!!
Bonus part
Trong lúc Akina và Kiyoshi đang tận hưởng ở đảo Umi…
Tại Nam Sakura…
Trên đường phố khuya vắng tanh…
– Anh… anh Ryouji!
Ryouji dừng bước, chậm rãi quay lại nhìn người đang đuổi theo mình từ nãy đến giờ…
Cô gái với mái tóc màu hạt dẻ đã cắt ngắn ngang vai, Harumi thở dốc, đưa tay lau trán lấm tấm mồ hôi…
– Cô làm gì mà đuổi theo tôi hoài thế! – Ryouji nói, giọng lạnh tanh.
– Em… em có chuyện… muốn nói với… anh…
– Chuyện gì? Nói lẹ đi!
– Em… em… em… em đã có thai rồi! Là… con… con anh đấy!…
– Cô đùa giỡn với tôi đủ chưa?
– Không! Em nói thật! Làm ơn… hãy tin em…
– Có cái gì để chứng minh điều đó không?
– Anh Ryouji… Đây! Em đã thử rồi…
– Trời ơi là trời… – Ryouji nhìn cái que mang hai vạch, khuỵu gối xuống mặt đường bê-tông, tay ôm mặt…
Harumi lặng lẽ quan sát Ryouji, miệng nở một nụ cười kín đáo…
“Cuối cùng rồi anh cũng là của tôi!”
Đó… là mở đầu cho những rắc rối…
————END OF PART 1————
Từ giờ au sẽ tạm thời nghĩ để lên ý tưởng và ổn định lịch học đã. Khoảng tháng 6 sẽ có phần 2, mọi người nhớ đón xem nhe~ (^O^)
~PART 2 – ING SOON
~