Cô Nàng Bí Ẩn

Chương ~ Chương 15: Khóc (phần 1) ~


Bạn đang đọc Cô Nàng Bí Ẩn: Chương ~ Chương 15: Khóc (phần 1) ~

Mùa thu chẳng mấy chốc lại trôi đi thật nhanh và thật êm đềm, cùng với những buổi học cặp vui vẻ (có thể gọi là vui không khi một người vất vả chép bài, và một người rảnh rang ngồi đọc sách?) và kì thi cuối kì đầy vất vả.
Một buổi chiều “đẹp trời”, với bầu trời âm u, đen kịt báo hiệu mùa đông đã đến và tuyết sắp rơi, sẽ làm trắng xoá cả một vùng rộng lớn của đất nước Sakura…
Akina vội vã đi băng băng qua hành lang để sang sảnh chính, nơi đang dán bảng điểm và xếp loại học tập của toàn trường. Tiếng những tên hám gái gọi với theo sau lưng nhưng không lọt vào đầu Akina được chữ nào.
Khi đến nơi, Akina không quan tâm điểm mình bao nhiêu, chỉ chen qua đám nam sinh cùng nữ sinh đông nghịt và nhìn lên bảng điểm và xếp hạng học tập của lớp… 12, …rồi cô mỉm cười. Một nụ cười sung sướng…
Akina đang trên đường quay lại lớp của cô thì một đám nữ sinh lớp 12A ra đứng chặn đường cô lại…
– Ê, con kia! Sao mày dám quyến rũ Kaze của tao hả? – Một nữ sinh cất tiếng, giọng hắc dịch. Có vẻ cô ta cầm đầu nhóm nữ sinh này.
– Ừ đúng đó! Sao mày dám?
– Kaze của tao, không phải của một con nhóc như mày đâu!
– Của tao nữa
~- Kiyoshi mới là của tao!

– Mày muốn ăn tát không con kia?

Đám nữ sinh ở đằng sau hùa theo, rồi bắt đầu tranh cãi với nhau giữa hành lang. Akina chỉ biết ngơ ngác đứng nhìn. Cái quái gì đang xảy ra vậy???
– Thôi, chị em. Đừng tự làm tổn thương nhau. Hãy để dành cơn giận cho con khốn kia đi. – Đợi tới khi cô nữ sinh cầm đầu lên tiếng, đám nhốn nháo kia mới đoàn kết lại thành một khối và nhìn thẳng vào mặt Akina, hàng chục đôi mắt toé lửa.
– Làm gì nó đây chị hai?
– Đập cho nó chết đi! – Cô nữ sinh cầm đầu ra lệnh.
Đồng loạt, cả đám nữ sinh nhảy vào Akina. Cô không kịp phản ứng gì hết đã bị đè xuống và ăn mấy cú tát trời giáng. Cô không phản kháng lại, chỉ biết nhắm tịt mắt lại và chịu đòn…
~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*
– Akina, con muốn đi học đúng chứ? – Một giọng nói trầm ấm chợt vang lên bên tai Akina, từ một kí ức năm cô 15 tuổi.
– Vâng, thưa sếp. – Một giọng nói trong trẻo cất lên đáp lại.
– Tại sao con lại thiết tha chuyện đi học như vậy? Con là một thiên tài mà. Hơn nữa con đã thuộc hết toàn bộ chương trình học cấp 3 rồi cơ mà?
– Dạ, vâng… Con chỉ muốn trở thành 1 cô gái bình thường, đi học như bao người khác, và… con muốn có bạn ạ.
– Ôi,… ta xin lỗi con! Con cô đơn dữ lắm có phải không? Vậy mà ta lại không để ý đến chuyện này.
– Không, sếp không có lỗi gì trong chuyện này hết ạ. Con chỉ thích đi học, vậy thôi.
– Thế à? Vậy,… có điều này mà khi đi học con phải tuyệt đối tuân theo. Đó là luật của Yami. Con phải dấu kín thân phận của mình. Không được thể hiện rằng con thực sự mạnh đến mức nào, hiểu chưa?
– Vâng ạ

~~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*
~Akina nằm dưới sàn nhà, co rúm lại, lấy 2 tay ôm đầu chịu những cú tát, đạp và chửi bới của đàn chị. Mặt cô hơi nhăn lại. Tại sao chứ? Tại sao mình lại bị ghét như thế? Hết bạn ở lớp rồi đến đàn chị lớp 12. Tại sao không có ai chịu làm bạn với mình vậy? Mình chỉ muốn có bạn thôi mà… Mắt Akina bắt đầu nhoè nước…
Bỗng,…
Một giọng nói to, ấm áp, đầy uy quyền và quen thuộc vang lên giữa những lời chửi vả, lăng mạ:
– Các cô thôi ngay cho tôi!
Tất cả đều đồng loạt hướng mắt về phía phát ra giọng nói ấy, người khẽ run lên vì khiếp sợ.
Từ đầu hành lang, con trai chủ tập đoàn lớn nhất đất nước Sakura đang vội vã tiến lại. Tay anh cầm một chai nước còn đang uống dang dở. Có vẻ anh mới vừa xuống căn-tin mua nước, không ngờ mới có 1 chút mà lại xảy ra chuyện động trời như thế này.
Đám nữ sinh bắt đầu lắp ba lắp bắp.
– Anh… Anh Kaze, tụi em… tụi em không có làm… gì hết…
– Anh… Anh Kiyoshi…
– Kaze… anh… anh à…

Kiyoshi lách qua đám nữ sinh đang đứng như trời trồng ấy, đến bên thân hình bé nhỏ đang nằm co ro ở dưới đất. Anh nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay trắng trẻo và đỡ cô dậy:
– Akina Yuumi! – Kiyoshi nói tên cô với 1 giọng đầy quyền lực – Ai là người đã đánh em đầu tiên? – Mặt Kiyoshi bắt đầu tối sầm lại, giọng nói hạ xuống trên cả đáng sợ khi thấy sự tàn tạ lúc bấy giờ của Akina.
Bộ đồng phục của cô bấy giờ xộc xệch. Mái tóc đen dài rối bù. Đôi má đỏ lên vì những cú tát thô bạo. Đôi mắt nhoè nước… Trông thật đáng thương…
– K-h-ô-n-g b-i-ế-t! – Akina khẽ trả lời, giọng cô hơi run run, chứa đựng một sự buồn bã…
Cô nữ sinh cầm đầu thở phào nhẹ nhõm sau khi nghe Akina nói, nhưng lại vô cùng thắc mắc: Tại sao cô ta lại bao che ình cơ chứ?
…Trong một thoáng, Kiyoshi đã để ý rõ hành vi của cô gái kia. Anh thầm hứa rằng lát nữa, chỉ lát nữa thôi, anh sẽ huỷ hoại luôn cuộc đời của cô gái kia. Cho cô ta sống không bằng sống, chết không bằng chết.
Nhưng trước lúc đó, phải lo cho Akina trước đã. Anh toan dẫn cô về lớp thì… cô vội giựt tay ra khỏi bàn tay to và ấm áp của anh và… vừa ôm mặt vừa chạy đi. Kiyoshi chỉ biết đứng nhìn theo bóng dáng Akina khi tiếng chuông reo lên báo hiệu giờ ra chơi đã kết thúc, băn khoăn rằng cô sẽ chạy về nơi đâu…
Đúng lúc ấy, những cơn gió mùa đông lạnh buốt, vô tâm bắt đầu lộng hành khắp mọi nơi, chực như muốn nuốt chửng bóng dáng bé nhỏ của một cô gái đang chạy vội về phía sân sau với hai hàng nước mắt lăn dài trên má…
Hết chương 15


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.