Bạn đang đọc Cô Nàng Bí Ẩn: Chương ~ Chương 11: Thiên tài ~
Lại một ngày học nhàm chán khác…
Giáo viên chủ nhiệm năm nay của lớp 11A là một ông thầy giáo dạy Văn vô cùng nghiêm khắc và khó chịu.
Như thường lệ, Akina ngồi chăm chú đọc sách trong giờ học. Tiếng giảng bài vang lên đều đều bên tai, nhưng chỉ một phần của não Akina tiếp nhận lời giảng bài ấy, phần còn lại tập trung vào quyển sách… Trông cô như tách biệt khỏi lớp học nơi đây. Cô đang ở trong một thế giới khác, một thế giới của riêng cô…
Bỗng…
Một viên phấn băng thẳng vào khuôn mặt đẹp không tì vết của cô khiến cô trở về lại với thế giới nhàm chán này.
– Akina! Em tưởng là em đẹp em có quyền hả? Đứng lên và đọc tiếp đoạn tiếp theo cho tôi. – Đó là giọng của ông thầy chủ nhiệm. Nhác thấy Akina làm việc riêng trong lớp, lại vô cùng chăm chú, ông ném thẳng viên phấn vào cô khiến cả lớp được một lần cười hả hê. Hình như ông thầy này chưa hiểu rõ nàng Akina của chúng ta rồi. Vậy cũng có thể hiểu được, vì đây mới là buổi học đầu tiên của năm học này cơ mà.
Không một chút nao núng, chẳng buồn khép sách lại và mở cuốn sách giáo khoa ra, Akina bắt đầu đọc như nằm thuộc lòng văn bản trong đầu:
– “Thôi dại gì mà vào miệng cọp, hắn cứ đứng đây này, cứ lăn ra đây này, lại kêu toáng lên xem nào…” (Chí Phèo-Nam Cao) – Từ ngữ, giọng điệu đọc của cô gần như là hoàn hảo nhất. Gương mặt đẹp tựa thiên thần của cô không để lộ bất cứ cảm xúc nào.
Cả lớp học người nào cũng miệng chữ O mở to nhìn Akina như nhìn quái vật. Rốt cuộc trong cái đầu ấy chứa gì thế?!?
– “…Ở tù thì hắn coi là thường. Thôi cứ…”
– Akina, em dừng ở đây được rồi. Cứ thoải mái làm việc em thích làm đi. – Trong 1 thoáng, ông thầy cảm thấy mình thật vô dụng, thả thân hình mập mạp của ông xuống chiếc ghế gỗ dành cho giáo viên và thả rong lớp học luôn. Lớp 11A bắt đầu rần rần như cái chợ. Akina không có đủ sự yên tĩnh và tập trung để đọc sách nên cô xách cái cặp cùng quyển sách đi thẳng ra hành lang
, trong lúc có hàng chục tia laze trong lớp đang hướng thẳng về phía cô…
Sân sau trường Sojika là một nơi lí tưởng để cúp tiết.
Akina chầm chậm bước vào sân, quăng chiếc cặp không có gì ngoài bút viết và sách truyện qua một bên và bắt đầu… ngủ. (mất hết cả hình tượng học sinh gương mẫu…)
Lí do mà Akina không thèm học bài là vì cô đã thuộc hết tất cả các bài trong SGK lớp 10, 11, 12 của tất cả các môn ngay từ khi bước chân vào trường này. Cô chỉ đi học vì cô muốn nói chuyện và làm bạn với ai đó, như 1 học sinh cấp 3 bình thường. Nhưng có vẻ vào đây rồi lại không ai muốn nói chuyện với cô, trừ Ryouji và… cái tên biến thái Kiyoshi kia… (Oa, nam chính của tui…)
… Khò khò…
Gió man mát thổi qua. Dưới ánh nắng ấm áp xuyên qua tán cây xanh tốt, Akina đánh một giấc ngủ say…
…
~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*
~- Akina, con quả thật là một thiên tài!
Giọng nói ấy, thật quen thuộc…
A, đúng rồi,…
Giọng nói ấy là của ba… Nói đúng hơn là… BA NUÔI…
Mình đã tưởng ông ấy là ba thật của mình…
Ông ấy đã nói dối…
Ba đã dạy mình rất nhiều thứ…
Ba đã dạy chữ ình khi mình mới có 1 tuổi…
Ba đã dạy xong chương trình cấp 1 ình khi mình lên 5…
Ba đã dạy võ và cách đánh kiếm ình khi mình khi mình lên 6…
Ba đã trao ình thanh kiếm Kurochishi huyền thoại khi mình lên 9…
Ông ấy thật là một người vĩ đại, đối với dòng họ Toru…
Và đối với mình nữa…
Nhưng khi mình lên 10, ông ấy đã…
Ra đi mãi mãi…
Bởi tên Sâu bọ mang tên Iji…
Mình sẽ trả thù cho ông…
Và trả thù cho cả cha mẹ thật của mình…
Cũng đã bị giết bởi lũ Sâu bọ kia…
~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*
~- Này, Akina, sao em lại làm gì ở đây thế hử? – Một giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên bên tai Akina.
Cô từ từ mở mắt dậy. Đầu cô đau như búa bổ. Hình như kí ức vừa quay về với cô, nhưng cô nhanh chóng quên phắt đi khi phát hiện một khuôn mặt điển trai với đôi mắt màu cafe đang nhìn mình chăm chú.
– Ngủ! – Câu trả lời ngắn gọn và dễ hiểu, không cần phải nói nhiều với cái tên biến thái này làm gì. Cô đang bực mình vì bị phá ngang giấc ngủ.
– Hơ hơ… Lần đầu tiên thấy em không bơ anh đấy. Mà biết đây là giờ gì không hả? – Kiyoshi nói, miệng cười nham nhở, nhưng vẫn đẹp trai.
– Không… quan… tâm! – Akina lạnh lùng trả lời.
– Em không quan tâm cũng không được đâu! Bây giờ là giờ để các cặp học chung với nhau. Nhanh lên, anh đã kiếm được chỗ lí tưởng cho 2 chúng ta học rồi. Không bị quấy rầy đâu! – Như đã quen với cái tính lạnh lùng với mình bên ngoài của Akina, Kiyoshi không bị đơ toàn tập nữa. Ngược lại, anh còn hào hứng chủ động nắm lấy tay cô nàng, kéo cô dậy.
Bấy giờ, trong trường, các cặp học sinh, 1 “thông minh” và 1 “không thông minh” bắt đầu đi chung với nhau. Địa điểm học chung là tự chọn, không bắt buộc phải ở lại trường nhưng thỉnh thoảng, một giáo viên lại đi kiểm tra để xem các cặp có học đàng hoàng không.
– Đi đâu? – Mơ mơ màng màng, Akina hỏi, trong lúc miễn cưỡng đứng lên do lực kéo quá mạnh.
– Tí nữa sẽ biết thui mà ~ – Kiyoshi nở một nụ cười hết sức là nham hiểm.
Một tay nằm gọn trong tay Kiyoshi, tay kia chầm chậm xách cặp lên, Akina dần dần tỉnh ra và cô nàng cảm thấy mặt mình bắt đầu nóng dần khi phát hiện tên biến thái đang nắm tay mình. Chưa kịp giật tay lại, cô đã bị kéo đi bằng một lực hết sức là mạnh.
Kiyoshi biết nếu muốn làm Akina nghe lời thì không thể dịu dàng với cô nàng nữa. Gương mặt hiện lên vẻ khoái chí thấy rõ, anh hào hứng hô to:
– Đi thôi!
Hết chương 11