Đọc truyện Có Một Tình Yêu Tên Chờ Đợi – Chương 18: Ngày mới ngọt ngào
Hoa Nguyệt Nguyệt đã biết Tề Hùng Trạch là chủ tịch công ty này, nhưng Tề Tín này không phải từ xưa đã ghét kế thừa gia nghiệp sao? Vậy mà lại đột nhiên nhảy dù vào công ty sao? Không phải là, nguyên nhân là cô đấy chứ?
Tề Tín tướng mạo xuất chúng, phong cách càng là nhiều người không đọ được, riêng cái đôi mắt đào hoa ngậm ý cười kia là đủ mê mẩn bao nhiêu trái tim thiếu nữ rồi, giờ lại còn công khai treo bảng “con trai chủ tịch”, đây đúng là một thân phận bao người ước ao mà không được.
Hoa Nguyệt Nguyệt nhìn xung quanh, đúng như dự đoán, Đạm Như và mấy chị em quản lý còn chưa kết hôn đều dùng ánh mắt mèo thấy mỡ mà nhìn Tề Tín, ánh mắt kia cũng so được với tia X rồi, khiến cho Hoa Nguyệt Nguyệt có cảm giác sâu sắc, ông xã nhà mình đang bị cường X bằng mắt.
Khoan khoan, —
Một anh giai trong công ty nổi danh ở thế giới thứ ba quan hệ bậy bạ thích NP cũng dùng ánh mắt nhìn con mồi mà nhìn Tề Tín.
Tề Tín ăn mạc trang trọng, vẻ mặt bình tĩnh tự giới thiệu mình, từng câu chữ đều chuẩn xác vừa khiến người ta thấy không thiếu tự tin mà cũng không có kiêu căng, cứ thế này, làm cho Tề Tín cũng thêm uy tín không ít.
Kể cả là người đi làm đã vài năm, cũng có không ít kinh nghiệm giao tiếp như Hoa Nguyệt Nguyệt cũng thấy được bài phát biểu của Tề Tín thực sự là không thể chê vào đâu được.
Cũng đúng, ngay từ ngày trước, Tề Tín cho dù làm gì cũng đều xếp thứ nhất, chỉ cần anh muốn nghiêm túc làm chuyện gì đó, thì Hoa Nguyệt Nguyệt hoàn toàn tin, anh có thể hoàn thành rất tốt.
Hoa Nguyệt Nguyệt cầm cốc trà lên, nhẹ nhàng uống một hớp.
Nhìn Tề Tín bị người khác ngó lom lom thế này, cô đột nhiên cảm thấy khó chịu,
Cô tự giễu cười một tiếng, cảm thấy cái cảm xúc muốn độc chiếm không thể giải thích được này thật buồn cười.
Cuộc họp kết thúc xong, Tề Tín liền bị đám quản lý của công ty vây quanh, anh cũng lễ phép mỉm cười, trả lời mọi câu hỏi của mọi người.
Đạm Như còn mạnh mẽ ngả người vào ngực Tề Tín kìa.
Thấy thế Hoa Nguyệt Nguyệt lập tức tức giận, nhưng cô không thể, phải nói là cô không làm được việc đi tới đó giật lại Tề Tín, quay sang đám người kia điên cuồng hét: “Mẹ nó chứ, người này là của tôi, các người ít chạm vào đồ của lão nương đi!”
Hoa Nguyệt Nguyệt liếc mắt nhìn Tề Tín, ra khỏi phòng họp.
Tề Tín chăm chú nhìn theo bóng lưng Hoa Nguyệt Nguyệt rời khỏi, ánh mắt ảm đạm đi, nhìn sang nhóm người vây quanh mình, mỉm cười: “Hiện giờ cũng là giờ làm việc đúng không ạ? Mọi người vẫn phải quay lại làm việc đi thôi, sau này xin mọi người giúp đỡ nhiều hơn!”
Các quản lý bộ phấn kia hưng phấn trả lời: “Được, như vậy chúng tôi đi làm đây.”
Đợi cho bọn họ tản ra hết, Tề Tín nhẹ nhàng thở một hơi, mắt hoa đào nhìn qua vị trí Hoa Nguyệt Nguyệt vừa ngồi, không biết đang nghĩ gì.
Tề Tín đi ra ngoài phòng họp, đi thẳng về hướng bộ phận của Hoa Nguyệt Nguyệt.
Bên kia, Hoa Nguyệt Nguyệt ngồi trong phòng làm việc của mình, mở máy vi tính, chuẩn bị viết một bản kế hoạch mới, nhưng lại chậm chạp không đặt được bút.
Trong lòng cứ luôn có một cảm giác phiền não mơ hồ, khiến cho cô không cách nào tĩnh tâm làm việc nổi.
Cho dù trước đây vì những chuyện của Trình Hòa, cô cũng chưa từng làm chậm chạp chuyện ở công ty, nhưng bây giờ, cô lại thấy đầu bị buồn phiền làm hỏng luôn, dường như cũng không thể viết nổi một cái gì ra hồn.
Tề Tín yêu nghiệt đó, rốt cuộc tại sao muốn đến công ty làm việc?
Cô càng nghĩ càng chán nản, đứng dậy quyết định đi vào toilet rửa mặt.
Vừa ra khỏi cửa đã thấy cấp dưới của mình và Tề Tín đang nói chuyện –
“Tề quản lý, anh cũng thật biết ăn nói a.”
Tiếng Tề Tín vang lên: “Sau này mong mọi người giúp tôi chiếu cố một chút bà xã tôi, cô ấy cái gì cũng tốt, chỉ là có lúc hơi nóng nảy, xin mọi người lượng thứ.”
“Đâu có… đâu có… Hoa quản lý mặc dù có lúc hơi ngốc, nhưng bọn em từ sâu trong lòng biết ơn chị ấy đã lèo lái, Hoa quản lý cũng có năng lực của riêng mình.”
“Còn nữa, khi ở công ty, mọi người cũng không nên tiết lộ tôi là chồng Hoa Nguyệt Nguyệt, mọi người cũng biết thân phận của tôi, tôi không muốn cô ấy bị người khác nói là dựa vào quan hệ với tôi mới có thể làm quản lý.” Tề Tín khẽ mỉm cười, khóe miệng luôn mang nụ cười ấm áo, mặc dù là làm mặt vậy thôi, nhưng bây giờ lại đột nhiên khiến Hoa Nguyệt Nguyệt cảm thấy rất vui sướng.
Hoa Nguyệt Nguyệt trở lại phòng làm việc của mình, ngồi trước máy tính.
Cô nhìn bản hoạch định chiến lược trước mặt, đột nhiên bật cười, quay về phía màn hình máy vi tính, tự nói: “Thật là không thể nào nắm được anh.” Giống như mãi mê man không thể đoán ra được ngọn nguồn vậy.
Nhưng không có vấn đề gì, cô rất vui vẻ.
Ý tưởng lập tức bừng lên, cô nhanh chóng mở văn bản, bắt đầu làm việc.
Cho đến giờ nghỉ ăn trưa, bản kế hoạch của Hoa Nguyệt Nguyệt cũng hoàn thành được một nửa, cô đưa tay vặn vẹo thắt lưng đã mỏi, đứng dậy, bắt đầu làm cuộc chạy bộ đường dài lần hai.
Bữa trưa như mọi khi, cứ xuống dưới kia mua một phần thức ăn nhanh luôn đi.
Hoa Nguyệt Nguyệt đẩy cửa phòng làm việc, nhân viên công ty phần lớn đã đi ăn, chi còn lại vài người mang cơm từ nhà là ở lại.
Hoa Nguyệt Nguyệt thèm muốn mà nhìn cơm hộp kia của bọn họ.
Trước đây, cô cũng rất hâm mộ người biết nấu ăn, nhất là người có thể nấu ra món đủ sắc đủ vị, mà cơm cô làm ra được, ngay cả chính cô cũng không dám nhìn.
Trịnh Lệ cũng chưa từng làm cơm cho cô một lần nào.
Hồi tiểu học, nhà trước tổ chức tham quan chơi xuân, rất nhiều bạn đều mang theo cơm hộp bố mẹ chuẩn bị cho, mà khác với bọn họ, Hoa Nguyệt Nguyệt mỗi lần mang đi đều là bánh quy hoặc bánh bao bánh mỳ đắt tiền, hay là món đồ ngọt nào đó của nước ngoài, người ta thì ước ao được ăn những đồ ăn ngon như thế giống cô, còn cô biết rõ, những thứ ấy chẳng qua là Trịnh Lệ cho người mua về từ siêu thị.
Trịnh Lệ, không thích cô, không thương cô, ghét cô.
Từ bé, cô đã biết rõ rồi.
Cô ra khỏi công ty, giương ô lên che nắng, ánh mặt trời đổ bóng trên mặt đất.
“Êu.” Tề Tín từ bên cạnh cây cột bên cửa chính công ty vụt ra, mở to mắt hoa đào nhìn Hoa Nguyệt Nguyệt, cười: “Không nghĩ em vẫn làm việc liên tục đến tận bây giờ.”
Hoa Nguyệt Nguyệt đột nhiên cảm thấy mũi cay xè, cô trừng mắt, cố gắng ngăn mình để lộ cảm xúc.
Cô cười: “Anh cũng đừng xem thường em, đừng tưởng chỉ có anh là làm được như thế, chị gái đây mỗi khi xác định được chuyện gì, cũng sẽ liều mạng đi làm thôi.”
Tề Tín hơi mỉm cười, nhẹ giọng nói nhỏ: “Đúng vậy, anh và em giống nhau.”
Hoa Nguyệt Nguyệt ngẩng đầu lên hỏi: “Anh muốn ăn gì?”
Tề Tín cũng ngẩng đẩu lên nhìn cô, nói: “Cơm em nấu.”
Hoa Nguyệt Nguyệt cứng đờ người, hỏi lại: “Anh… xác định à?”
Tề Tín ngước mắt hoa đào, tia sáng như ngọc lưu ly dưới đáy mắt tỏa ra, trả lời: “Đương nhiên.”
Hoa Nguyệt Nguyệt chần chừ vài giây, nói: “Vậy tối về em làm cho anh đi, chỉ có điều… Anh thực sự xác định anh muốn anh?”
Tề Tín dùng sức gật đầu: “Đương nhiên.”
Hoa Nguyệt Nguyệt che mặt: “Ăn mà chết em không chịu trách nhiệm.”
Tề Tín mở rộng khóe môi, ánh mắt anh giống như sương mù lại sáng rực yêu mị, môi anh đầy dụ dỗ, hơi mím vào nhau cong lên.
Em không biết sao, cho dù có là thạch tín, anh cũng sẽ vui vẻ chịu đựng,
___________________________________
Ờ chả có chuyện gì để nói:3
Ờ thì:3
Các bạn thấy mấy cái từ kiểu chiến lược, kế hoạch, gì gì đó thế nào, đã ổn chưa
Rất mong ý kiến đóng góp của mọi người:3