Có Một Thằng Đực Rựa Tên Trang

Chương 54: Ngoại truyện(2): Tao làm giáo viên


Đọc truyện Có Một Thằng Đực Rựa Tên Trang – Chương 54: Ngoại truyện(2): Tao làm giáo viên

Sơ: Tạm bỏ qua đờ-rám-mà đang diễn ra, giải trí chút nhé.

Tình huống giả tưởng: Nếu như thằng Trang là một giáo viên tiểu học, chủ nhiệm lớp 5B.

Dàn học sinh nổi trội (thêm vào để hút fame):

*Tầng lớp quý tộc”s:

Lớp trưởng: Sở Vương Thư.

Lớp phó: Hoàng Thiên Quân.

Thủ quỹ(chuyên bao kẹo các bạn trong lớp): Hồ Vân Ngọc.

*Tầng lớp nông rân bần hàn một thành viên:

– Gia Phong Tâm.

Só rỳ Tâm yêu:v không phải là Sơ ghét Tâm đâu:v tin Sơ.

___ ________________

Ngày 28/10/2018.

Một ngày chủ nhật không mấy đẹp trời khi vẫn phải vác đít đến trường dạy lũ quỷ con.

Chân tao vừa chạm tới nền gạch trong lớp học, lập tức có quả tông lào phóng ra với tốc độ bàn thờ.


Không ngoài dự đoán, thằng bé Tâm vừa thấy tao đến đã vội chạy đến ôm chân.

“Thầy ơi!!! Bạn Thư cứ thích sỉ nhục con!!”

Chưa hỏi thì lớp trưởng gương mẫu đã nhướng mày dửng dưng nói.

“Mít ướt ngu ngốc.”

“Òa!!! Thầy thấy chưa!! Nó ăn hiếp con k—“

Chưa ăn vạ xong thì đã bị thằng lớp trưởng lôi đi xềnh xệch. Tao đang định đi theo hòa giải thì bắt gặp ánh mắt tha thiết của… Lớp phó học tập – Hoàng Thiên Quân.

Đơn giản là nhìn thôi thì OK chả sao đâu.

Nhưng mà…

Đừng nhìn thầy bằng ánh mắt kiểu “Thầy đừng mong trốn khỏi tầm mắt của em”, thầy xin mày.

Trống vào lớp trôi qua đã 5 phút, lúc này, mới xuất hiện học sinh thứ 36 lững thững đi vào để đủ sĩ số.

“Ngọc, nói xem em có xứng đáng bị hạ hạnh kiểm không??”

Trò gì mà trò bật như tép nhảy.

“Thầy sai rồi!”

Tao xoa xoa thái dương, hỏi nó xem tao sai chỗ nào.

“Thứ gì cũng không xứng đáng với người cao quý như em đâu.”

Nói xong, nó còn kê chân lên ghế của thằng ngồi bên cạnh.

Ok. Mày tưởng nhà mày giàu mày ngon lắm sao?

Ok!

Vì nhà mày donate cho trường không ít nên thầy sẽ bỏ qua cho mày!

“Lớp trưởng, lớp phó báo cáo đi.”

Vương Thư nghiêm chỉnh đứng dậy nói sơ lược qua về tình hình của lớp, nhưng, nếu như nó viết 1000 chữ báo cáo thì có đến 900 chữ để vạch tội thằng Tâm cmnr.

Bảo sao Tâm nó không ưa mày? Bảo sao nó khóc thét lên vì mày?

Lóp phó công minh hơn, trong lớp ai nó cũng vạch tội hết. Thế nhưng có một nhược điểm rất lớn là.

Rất thích bám đuôi tao!!! Bảo nó trông lớp để tao sang lớp bên cạnh dự giờ mà nó cũng lon ton chạy theo!!


Đi WC cũng không tha!

“Lớp mở vở ghi bài nào.”

Kiến thức toán học hôm nay cũng rất nhẹ nhàng, thế nhưng không hiểu sao lớp phó lại không hiểu.

“Thầy, em không hiểu chỗ này.”

“Em chỉ cần đưa số 2 ra ngoài làm nhân tử chung rồi cộng các số còn lại là xong mà?”

“Còn một chỗ nữa, em không hiểu.”

Tao thấy lạ lùng, thế là khom người tới gần thằng nhỏ hơn.

“Em không hiểu trái tim thầy.”

“…?”

Định nhìn nó và hỏi xem ý nó là sao thì mắt nó như thế nào đã thành vô hồn cmnr. Nó cầm bút máy mà như cầm dao chọc tiết lợn, đầu bút máy nhọn hoắt cắm lên trang giấy trắng tinh.

“Thầy hiểu ý em không?”

“Ờm.”

Thầy éo hiểu.

Đoạn, nó bật cười khanh khách.

“Em đùa thôi, em hiểu rồi.”

“Ờm… Nếu em cứ cắm bút như vậy bút sẽ tõe ngòi đó.”

“Kể cả nó có tõe ngòi em vẫn sẽ dùng nó. Càng không bao giờ vứt bỏ nó.”


“….”

Hình như tao nên chạy ngay đi.

Bọn Thư Tâm vẫn cứ nhăng nhít ồn ào.

“Thầy!! Bạn Thư gõ đầu con!!”

“Ai bảo cậu ngu.”

Tao nghĩ vấn đề ở đây là do cái mồm nói câu nào câu đó sặc mùi độc hại của thằng Thư.

Có lẽ trong lớp này, có thằng Ngọc là bình thường nhất r–

“Dăm ba con toán vớ vẩn! Hây, e ve ry ba đii! (Hey everybody!) Pút do hen sắp!! (Put your hands up).”

À đéo.

Tao muốn nghỉ việc.

___________ ___________

Sơ: Các tình iu ngủ ngoan nhé, nếu rảnh Sơ sẽ viết thêm NT về sê ri nhà trẻ này:v

Vẫn nhịp nói chuyện chậm rãi mà trầm ổn, vẫn nụ cười ngọt ngào rạng thêm vẻ điển trai sát gái. Thế nhưng, cốt lõi của những thứ đó, đã không còn nét riêng biệt nào dành riêng cho cậu.

Giờ đây đối với hắn, có lẽ cậu cũng chỉ như bao người khác thôi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.