Có Một Tên Công Paylak Đã Trọng Sinh Rồi

Chương 10: Cậu Tin Tưởng Nhóm Rồng Trung Quốc Có Tồn Tại Sao


Đọc truyện Có Một Tên Công Paylak Đã Trọng Sinh Rồi – Chương 10: Cậu Tin Tưởng Nhóm Rồng Trung Quốc Có Tồn Tại Sao


Tạ Trọng Tinh chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng lại trên người Tần Chung Việt.
Tần Chung Việt thấy y rốt cuộc cũng để ý đến hắn, có chút cao hứng, tiếp tục nỗ lực tìm đề tài chung với Tạ Trọng Tinh, “Có 5 hiểm 1 kim không? Có phúc lợi trong tổ chức không? Vậy có tiền hưu không? Rồi mấy người dưỡng lão thì sao?”
(*) 5 hiểm 1 kim – 五险一金 ( danh từ bảo hiểm): Năm bảo hiểm xã hội và một quỹ nhà ở đề cập đến thuật ngữ tập hợp của một số loại quyền lợi bồi thường mà người sử dụng lao động dành cho người lao động, bao gồm bảo hiểm trợ cấp, bảo hiểm y tế, bảo hiểm thất nghiệp, bảo hiểm thương tật và thai sản, quỹ hỗ trợ nhà ở.
Tạ Trọng Tinh chớp đôi mắt một chút, hỏi: “Cậu thật sự tin hả?”
Y vừa hỏi, Tần Chung Việt ngừng một chút, hỏi ngược lại: “Ủa tại sao lại không tin?”
Tạ Trọng Tinh: “……”
Tần Chung Việt vỗ vỗ đầu vai Tạ Trọng Tinh, chân thành nói: “Nếu như là người khác nói, tôi khẳng định không tin, nhưng nếu cậu nói, tôi tin!”
“……” Tạ Trọng Tinh hỏi: “Tại sao tôi nói thì cậu tin?”
Tần Chung Việt không chút do dự trả lời: “Cậu sẽ không nói dối.”
Tạ Trọng Tinh nhìn mặt Tần Chung Việt, dừng lại, “Có phải cậu tin nhóm Rồng Trung Quốc có tồn tại phải không?”
(*)中国龙组: “Nhóm Rồng Trung Hoa” là một tiểu thuyết có siêu năng lực được đăng nhiều kỳ trên trang web xuất phát điểm của Trung Quốc tác giả là Phong Hoa Tước Sĩ.

Bắt đầu viết vào ngày 1 tháng 7 năm 2006 và đã hoàn thành.
Tần Chung Việt kinh hỉ hỏi: “Nhóm Rồng Trung Quốc có thật sao?! Đây là tin tức trong tổ chức của cậu hả? Lúc ấy tôi đọc sách đã cảm thấy là có thật mà, xem ra trực giác tôi vẫn chính xác.”
Nói đến câu sau, vậy mà giọng điệu bắt đầu đắc chí rồi.
Tạ Trọng Tinh: “……”
Nếu hắn không phải giả ngu thì Tạ Trọng Tinh cơ bản có thể xác định, vị trước mắt này, là một tên ngu ngốc——
Tên ngu ngốc hàng thật giá thật, không lừa già dối trẻ!
Tạ Trọng Tinh không muốn lãng phí thời gian trên người Tần Chung Việt nữa, tiếp tục cúi đầu viết bài thi.
Tần Chung Việt đã quen với việc Tạ Trọng Tinh dùng vẻ mặt an tĩnh làm chuyện của mình, cũng không thấy bị vắng vẻ, hắn tiếp tục không kiêng nể gì mà nhìn chằm chú hình dáng khuôn mặt của Tạ Trọng Tinh.
Tạ Trọng Tinh bị tầm mắt nhìn đắm đuối của hắn làm cho chịu không nổi, nhịn không được hỏi: “Có thể đừng nhìn tôi nữa được không?”
Tần Chung Việt hỏi: “Tại sao?”

Tạ Trọng Tinh nói: “Không thoải mái.”
Tần Chung Việt “À” một tiếng, tay chống trên mặt bàn, đầu duỗi qua, ánh mắt dừng lại trên bài thi môn Toán của y.
Tạ Trọng Tinh không bị nhìn đăm đăm nữa, thân thể lập tức thả lỏng xuống.
Tần Chung Việt nhìn một hồi, đột nhiên trong lòng lộp bộp một cái, ủa tại sao cái bài thi môn Toán này, hắn đọc không hiểu lắm……!
Tuy lực học tập của Tần Chung Việt không phải rất giỏi, nhưng ba hắn Tần Hướng Tiền cũng nỗ lực đưa hắn ra nước ngoài đào tạo sâu.

Trọng sinh lúc 17 tuổi, ở trường học quý tộc kia có người làm bài tập giúp hắn, cũng không chú ý độ tuổi này của hắn học cái gì, mấy ngày nay giáo viên môn Toán ra tỉnh ngoài học tập, hắn tạm thời không bị tàn phá, nhưng hiện tại vừa nhìn vào bài thi này của Tạ Trọng Tinh, hắn cảm thấy có chút xa lạ.
Xong rồi, hắn cũng không thể ở trước mặt Tạ Trọng Tinh biểu hiện ra kiểu không có tri thức này được, hắn rất sĩ diện à nha.
Tần Chung Việt mắt sắc chú ý tới hướng đáp án trên đề mà ngòi bút Tạ Trọng Tinh lựa chọn, nhẹ giọng thả khí nói: “Đề này chọn C.”
Ngòi bút Tạ Trọng Tinh dừng một chút rồi hạ bút mượt mà xuống một câu, thật sự chọn C.
Tinh thần Tần Chung Việt rung lên, lần nữa bắt đầu tập trung lực chú ý mỗi khi Tạ Trọng Tinh hạ bút, cả hướng đi của cánh tay cùng ngón tay.
Tạ Trọng Tinh tính nhẩm rất nhanh, chỉ tính toán vài bước mấu chốt trên giấy nháp thôi là đã có thể giải ra đề bài, nhưng lúc y đang định điền đáp án thì nghe thấy giọng nói như chuông đồng của Tần Chung Việt vang lên: “Đề này chọn A!”
Tạ Trọng Tinh: “……”
Trong lòng y tức khắc đổi mới ấn tượng về Tần Chung Việt ——cậu ta ngay cả bước tính toán cuối cùng cũng không cần, xem ra khả năng tư duy và năng lực giải toán còn vượt xa hơn mình!
Tạ Trọng Tinh làm thêm mấy đề lựa chọn, tất cả các bài Tần Chung Việt đều không cần tính toán, cơ bản là hô lên đáp án nhanh hơn Tạ Trọng Tinh một bước mà thôi.
Biểu tình Tạ Trọng Tinh nhanh chóng nhu hòa hơn vài phần, quay đầu nhìn về phía Tần Chung Việt, nghiêm túc nói: “Cậu rất lợi hại.”
Tần Chung Việt giả bộ* đến đầy mặt toàn là đỏ rực, xem nhẹ một chút chột dạ trong lòng, trên mặt vân đạm phong khinh*, trấn định tự nhiên, “Cảm ơn đã khích lệ, con người của tôi không có ưu điểm gì, cũng may còn có cái đầu dưa dùng tốt.”
Tạ Trọng Tinh: “……”
(*)Vân đạm phong khinh (yún dàn fēng qīng – 云淡风轻): 1.

thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác; 2.

mây nhạt gió nhẹ, đại loại là gió thổi phất phơ, mây trôi lững lờ, chỉ thời tiết đẹp.

(*) nghĩa gốc “trang bức”: là một thuật ngữ Hán Việt chỉ một hành động, một loại phong cách giả dạng nghèo khó, giả dạng không có gì để phơi bày ra.
Đầu dưa dùng tốt hay không thì y không rõ, nhưng thiên phú môn Toán là không thể nghi ngờ.
Tạ Trọng Tinh lấy ra một chồng bài thi môn Toán thật dày, mặt trên dán rất nhiều giấy ghi chú, “Mấy cái đề này tôi có chỗ chưa rõ, chúng ta có thể cùng nhau tham khảo một chút.”
Tần Chung Việt: “……”
Tần Chung Việt lập tức đứng lên, trấn định nói với Tạ Trọng Tinh: “Thật ngại quá, tôi muốn đi chơi bóng rồi, hẹn lần sau vậy.”
Tạ Trọng Tinh ngừng một lát, hơi gật đầu, “Ừ, vậy lần sau đi.”
Tần Chung Việt xoay người, thong dong nện bước ra ngoài phòng học, đến khi thoát khỏi tầm mắt của Tạ Trọng Tinh, hắn hoàn toàn vô lực mà duỗi tay đỡ tường.
Móa, chân mềm rồi.
Hắn dừng một chút, chạy như bay đến WC, gọi một cú điện thoại cho lão quản gia riêng đi theo hắn tới thành phố A, “Alo, chú Lý, tìm giúp con gia sư tốt nhất cả nước đi! Con muốn học tập lại!”
Hắn còn muốn làm bộ trước mặt Tạ Trọng Tinh!
Sau khi tan học, Tạ Trọng Tinh dọn dẹp cặp sách một chút, liếc mắt nhìn Tần Chung Việt một cái, “Nhường đường một chút.”
Tần Chung Việt thuận theo đứng lên, dường như nhớ tới cái gì, hỏi: “Cậu quen ở ký túc xá rồi sao?”
Tạ Trọng Tinh còn chưa trả lời, một nam sinh đã đi tới, âm thanh trong sáng gọi: “Tạ Trọng Tinh, cùng đi nhà ăn ăn cơm đi.”
Tạ Trọng Tinh “Ừ” một tiếng, lướt qua Tần Chung Việt ra khỏi chỗ ngồi, lại nghĩ đến còn chưa trả lời Tần Chung Việt, vì vậy mắt mới nhìn Tần Chung Việt, đáp: “Quen rồi.”
Tần Chung Việt lại không có để ý y trả lời cái gì, ánh mắt hắn dừng lại trên người Chung Nhất Minh, nhớ tới vị này chính là đại diện khóa môn Toán trong lớp đây mà, trông cũng không tồi.
Trong nháy mắt hắn có một cảm xúc nói không rõ, thật ra đối với mấy loại cảm xúc, tình cảm này hắn khá là trì độn, tất cả cảm xúc mặt trái ở chỗ hắn đều có thể bị hắn vừa đơn giản vừa thô bạo mà khái quát thành “Không vui vẻ”, đúng vậy, hắn nhìn thấy tên Chung Nhất Minh này nói chuyện với Tạ Trọng Tinh, trong lòng rất không vui vẻ.
Nhưng hướng ánh mắt lên trên, rơi xuống đỉnh đầu Chung Nhất Minh, trong lòng lại trở nên vi diệu đắc ý ——Chung Nhất Minh này, lùn hơn hắn nửa cái đầu, chỉ cao hơn một chút so với Tạ Trọng Tinh, đại khái cũng chỉ 178 thôi.
Căm thù nhờ vậy mà giảm bớt một phần mười.
Vẻ mặt Tần Chung Việt nỗ lực ôn hoà đặt câu hỏi: “Các cậu đều ở ký túc xá hả?”
Chung Nhất Minh lãnh đạm đáp lại: “Chúng tôi là bạn cùng phòng.”
Tần Chung Việt lập tức suy sụp, khuôn mặt chù ụ xuống(*), “Bạn cùng phòng??”

(*)垮起个批脸: biểu hiện của khuôn mặt xấu, là một phương ngữ Tứ Xuyên, meme bên dưới nha các bạn.
Tạ Trọng Tinh thấy được hết, thầm nghĩ, giỏi cho một tay lật mặt như bánh tráng này.(*)
(*) ở đây nghĩa gốc là 川剧变脸 – thay đổi khuôn mặt trong kinh kịch Tứ Xuyên: Kinh kịch Tứ Xuyên là một trong những loại hình kinh kịch truyền thống, phổ biến ở miền đông và trung tâm Tứ Xuyên, Trùng Khánh và các vùng của Quý Châu và Vân Nam.

Sự thay đổi khuôn mặt trong kinh kịch Tứ Xuyên là một trong những hiệu ứng đặc biệt của kinh kịch Tứ Xuyên.

Nó được sử dụng để bộc lộ những thay đổi trong trái tim, suy nghĩ và cảm xúc của nhân vật trong vở tuồng, tức là biến những cảm xúc và trạng thái tâm lý trừu tượng vô hình và không thể nhìn thấy được, hình ảnh được cụ thể hóa hợp lý thông qua trang điểm trên khuôn mặt.

Thay đổi khuôn mặt trong kinh kịch Tứ Xuyên là một kỹ năng đặc biệt được sử dụng trong nghệ thuật kinh kịch Tứ Xuyên để tạo hình nhân vật.

Đó là một kỹ thuật lãng mạn để bộc lộ những suy nghĩ và cảm xúc bên trong của các nhân vật trong vở kịch.

Tác giả đã thay đổi thành 变脸绝活 – biến kiểm tuyệt hoạt: ý châm biếm kỹ năng trở mặt.
Chung Nhất Minh bình tĩnh nhìn Tần Chung Việt trở sắc mặt, nói: “Đúng vậy, bạn cùng phòng.”
Lại bổ sung một câu, “Chúng ta dù ăn cơm hay ngủ cũng đều cùng nhau hết.”
Trong mắt Tần Chung Việt lập tức như nảy ra lửa, đột nhiên nhìn về phía Tạ Trọng Tinh.
Tạ Trọng Tinh: “?”
Tuy cảm thấy Chung Nhất Minh nói vậy dường như có chút vấn đề, nhưng đúng là thời gian ăn cơm hay đi ngủ cũng đều đồng bộ cùng nhau nên không nói gì thêm.
Chung Nhất Minh quan sát được, ánh mắt cũng trở nên càng thêm ý vị thâm trường.
(*) “Ý vị thâm trường” (Ý vị, sâu xa) – Chương “Luận Ngữ tự thuyết (論語序說)”: “Độc chi dũ cửu, đãn giác ý vị thâm trường = Đọc ấy cực lâu, nhưng thấy ý vị sâu xa (讀之愈久、但覺意味深長)”.
Tần Chung Việt suy sụp xụ mặt, nhưng khí thế vẫn có lực chấn nhiếp(*), hắn lạnh lùng nhìn thoáng qua Chung Nhất Minh, lại nhìn sang Tạ Trọng Tinh, duỗi tay xách cặp lên, quay đầu đi.
(*)震慑力: Thường dùng để chỉ lực lượng dùng vũ lực hoặc sức mạnh để khiến đối phương cảm thấy sợ hãi.
Chung Nhất Minh nói với Tạ Trọng Tinh: “Chúng ta cũng đi ăn cơm đi.”
Tạ Trọng Tinh hơi nhíu mày, nhìn lướt qua bóng dáng Tần Chung Việt bước nhanh rời đi, nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Chỉ là hai người một trước một sau ra khỏi phòng học, lần nữa thấy Tần Chung Việt vẫn ở chỗ cũ.
Thấy bọn họ đi ra rồi, Tần Chung Việt nhịn lại, hỏi: “Thật sự là ăn cơm hay ngủ cũng ở cùng nhau sao?”

Chung Nhất Minh giành trả lời trước: “Không sai!”
Tần Chung Việt lạnh lẽo nói: “Không nói chuyện với cậu, tôi đang hỏi cậu ấy!”
Tạ Trọng Tinh mơ hồ hiểu được hắn hình như hiểu lầm cái gì, lại nghĩ tới mưu kế lúc trước Phó Đông Lâm bày ra, trong lòng y giật mình nhẹ, nhịn không được mở miệng giải thích: “Chỉ là thời gian làm việc và nghỉ ngơi giống nhau mà thôi.”
Tần Chung Việt nghe xong, trong nháy mắt sắc mặt sáng ngời lại, hắn đã nói mà, đời trước lúc kết hôn với hắn, hắn từng hỏi Tạ Trọng Tinh rằng có phải hắn là mối tình đầu của y hay không, Tạ Trọng Tinh nói phải.
Tạ Trọng Tinh sẽ không nói dối hắn đâu.
Cho nên trước khi Tạ Trọng Tinh gặp được hắn thì tuyệt đối không có bạn trai gì sất!!
Trong lòng Tần Chung Việt bắt đầu trở nên ngọt ngào, nhưng hắn lại gom loại tâm tình này quy thành vui vẻ, tóm lại là Tạ Trọng Tinh không có lừa hắn!
Hắn duỗi chân đá mặt tường một chút, đột nhiên phát ngôn, “Tôi cũng muốn ở ký túc xá.”
Vừa dứt lời, bỗng nhiên nhớ tới kế hoạch làm bộ làm tịch học tập của mình, lập tức sửa miệng nói: “Thôi, ở nhà càng thoải mái hơn.”
Lúc này, có một nữ sinh diện mạo rất xinh đẹp bất ngờ từ chạy ra sau lưng hắn, nhìn thấy Tạ Trọng Tinh thì ánh mắt sáng lên, lớn tiếng nói: “Học trưởng! Cuối cùng cũng tìm được anh!”
Trong mắt Tạ Trọng Tinh hiện ra một tia nghi hoặc, “Có việc gì không?”
Nữ sinh tự giới thiệu nói: “Là vầy, em tên là Kim Quỳ, học khối mười một lớp 9, em có việc muốn nói với anh, có thể dành một xíu thời gian cho em được không?”
Tạ Trọng Tinh gật đầu, “Qua bên kia đi.”
Y với Kim Quỳ tới một hành lang trống trải, để lại Tần Chung Việt và Chung Nhất Minh hai người hai mặt nhìn nhau.
Vẫn là Chung Nhất Minh dẫn đầu mở miệng, “Thật ra Trọng Tinh rất được nữ sinh hâm mộ, tuy nam sinh không thích cậu ấy mấy, nhưng dù cậu ấy đối xử ra sao, vẫn khiến cho rất nhiều thiếu nữ mang lòng trìu mến.”
Tần Chung Việt lại bắt đầu trưng cái mặt chù ụ ra.
Chung Nhất Minh nhìn thoáng qua nữ sinh nói gì đó mà có chút kích động cùng với bộ dáng Tạ Trọng Tinh yên lặng lắng nghe, quay đầu đưa mắt sang Tần Chung Việt, nhàn nhạt nói: “Thêm một người tỏ tình nữa.”
Bình dấm mang tên Tần Chung Việt như muốn bao phủ toàn bộ Đại Tây Dương, rồi lại hồn nhiên không tự biết, còn mở giọng điệu chua lòm đến nhịn không được, “Thêm nhiều hơn nữa cũng vô dụng thôi, tôi không cho phép cậu ấy đáp ứng!”
Chung Nhất Minh: “……Tại sao phải cần cậu cho phép?”
Tần Chung Việt nghĩ nghĩ, cuối cùng nổi giận đùng đùng nói: “Bởi vì cấp 3 không cho yêu sớm!!”
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Tần: Nói có sách mách có chứng, khiến mấy người phải phục!!!!
Tuyệt đối không phải là hắn giả dối
Tiểu Tần thật sự rất ngốc, nếu không ngu thì không phải ngủ với Tinh Tinh 5 năm rồi còn không biết mình thích Tinh Tinh.
Tôi cảm thấy ngokngek vậy vẫn rất hợp lý, trong cuộc sống thực sự vẫn có loại người này.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.