Có Một Loại Yêu Quái Gọi Là Nhân Yêu

Chương 25: Quan vu lâm vi (chuyện về anh chàng lâm vi)


Đọc truyện Có Một Loại Yêu Quái Gọi Là Nhân Yêu – Chương 25: Quan vu lâm vi (chuyện về anh chàng lâm vi)

Hoa Tử Kinh nở rộ khắp khuôn viên trường đại học T.

Gió nhẹ nhàng thổi, mấy chòm râu đa khẽ lay động hoà cùng với cái lắt lư của hoa Tử Kinh tạo nên một cảnh tượng đẹp mắt.

Chỉ có điều sân trường khá vắng vẻ, con đường dài dằng dặc có thể dùng làm sân thi đấu chạy tiếp sức tám người kia lại chỉ lác đác mấy chiếc xe chạy qua chạy lại như ma đuổi.

Có lẽ bởi vì bây giờ đang là giờ lên lớp, vả lại mới vừa nghỉ Quốc Khánh xong, nếu không trên giảng đường thì cũng chui mình trong ký túc xá.

Mà có khi đi du lịch chưa về cũng nên.

Ông mặt trời chiếu rọi ánh nắng chói chang xuống mặt đất, đẹp thì đẹp thật nhưng cũng chả ai dại gì đi tắm nắng vào thời điểm này để cho cháy da cả — chỉ có đám minh tinh nhàm chán mới làm cái loại việc xa xỉ này mà thôi.

La Băng nhìn trái nhìn phải khắp sân trường như một tên thám tử đang rình mò còn Hắc Sâm Lâm vẻ mặt điềm tĩnh sống lưng thẳng tắp y chang một ông thủ trưởng đi thị sát dân tình.

Hai người đi tới toà nhà dạy học, quanh co lòng vòng mới bò lên được tầng 7.

La Băng mệt tới mức thở hồng hộc, vừa đấm chân vừa nói,

“Ai da, nhớ năm đó cho dù học trên tầng mười chỉ cần một phút mình cũng bay tới ngay, giờ già cả rồi, lưng đau thắt lưng đau xương sống đau, chân thì chuột rút, leo lên lầu cũng không xong.”

Ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đầy mồ hôi của Hắc Sâm Lâm, La Băng lấy chiếc khăn tay từ trong túi quần đưa cho cậu ta.

Hắc Sâm Lâm kinh ngạc nhìn La Băng, “Cậu vẫn mang khăn tay?”

“Đương nhiên, một trong những yêu cầu của đàn ông chuẩn của chuẩn đấy, ra khỏi cửa phải mang theo khăn tay, tuỳ thời dâng lên cho bạn gái.” La Băng cười ngây thơ vô tội, Hắc Sâm Lâm lại lẩm bẩm hai chữ bạn gái, khoé miệng nhếch nhếch không thèm đáp trả.

“À đúng rồi, Sâm Lâm cậu nói coi Lâm Vi gặp chúng ta làm gì?”

“Chỉ cần không lấy chúng ta làm vật thí nghiệm là được rồi, ai biết trong bụng anh ta có ý tưởng xấu xa gì.” Hắc Sâm Lâm nhìn Lâm Vi đang diễn thuyết vô cùng nhiệt huyết trên bục giảng qua khung cửa kính.

“Chẳng lẽ mang chúng ta làm thành thức ăn cho vi khuẩn? Đùa.” La Băng run rẩy, “Chúng ta chờ ở đây à?”

Hắc Sâm Lâm cười hắc hắc, “Vào chứ, mình cũng muốn trở về thời sinh viên lên lớp nghe giảng như ngày xưa.”

La Băng cau mày, bày tỏ ý không muốn rõ ràng. Hồi còn học thì không ngoan ngoãn nghe giảng đến lúc ra trường rồi còn muốn nghe cái nỗi gì, đã thế môn học này chả liên quan gì đến nghề nghiệp của cậu ta cả.

“Phải rồi Băng Băng, hồi đấy mình còn chạy qua học viện cậu học ké còn gì, cậu hình như chưa nghe giảng của trường mình đúng không?”

“Ừa.” Nghe người ta đồn là biến thái…

“Hắc hắc, không biết anh ta lên lớp trông thế nào nhỉ, chúng ta vào dự thính coi.”

“Vào từ cửa sau đi.”

Và thế là hai bạn trẻ Hắc Sâm Lâm và La Băng dấm dúi như hai tên trộm chui từ cửa sau vào lớp, khom lưng uốn gối trốn trốn tránh tránh một hồi mới tới được vị trí góc lớp.

Trông qua số lượng người trong giảng đường có thể nhận ra bộ môn Vi Sinh Vật vẫn còn rất được hoan nghênh, ai cũng biết là sinh viên đại học thường hay bỏ môn học bắt buộc để theo môn tự chọn, có điều nhìn sĩ số trong phòng học này phải công nhận là tình trạng này tương đối — hiếm thấy.

Lâm Vi đứng trên bục giảng cầm chai nước khoáng uống hai ngụm, “Các bạn sinh viên, thầy nói đến khô cả cổ rồi, các bạn cũng phải phát biểu chút gì đi chứ.”

Phía dưới bắt đầu nhao nhao phản ánh

“Thầy ơi thầy giảng hay quá! Đây quả thực là… sách trời! Ấy lộn, ý em là thanh âm của thầy như tiếng trời vậy ạ!” Một nữ sinh đáng yêu đỏ mặt nói.

“Thầy ơi, em hiểu rồi ạ! Chưa bao giờ em hiểu đến như vậy ạ!” Một nam sinh cũng nói với theo.

“Thế à? Vậy em đứng lên phân tích ca bệnh 6 cho thầy xem nào.”


“Nhưng mà thầy ơi ca bệnh đấy em lại chưa hiểu lắm…”

“Không sao, không hiểu mới cần phân tích chứ hiểu rồi còn phân tích làm gì.”

“Người… người bệnh kia, 30 tuổi, buồn nôn, nôn mửa, chứng minh cô ấy bị nhiễm virus…”

“Sao không phải là mang thai?” Lâm Vi cười ôn hoà.

Sinh viên phía dưới cười lớn dần.

“… Em, em xin hỏi trước, nàng đã kết hôn chưa…”

“Chưa kết hôn thì không thể mang thai à?”

“Cái đó…”

Người ngồi bên cười trộm, “Đi kiểm tra phụ khoa, ha ha ha…” “Năm nay người chưa kết hôn mang thai nhiều lắm ha ha ha…” “Thầy thật thú vị ha ha ha…”

Nam sinh đỏ mặt, “Còn, còn có những bệnh trạng khác nữa mà, nào là hai tay cứng ngắc, bụng trên đau đớn rồi gì gì đó nữa… Cho nên đó là biểu hiện của nhiễm virus viêm gan B, chỉ cần đi xét nghiệm viêm gan B 50/50 là xong, với lại bài học hôm nay của chúng ta là về virus viêm gan B vậy chắc chắn các ca bệnh sau bài giảng đều là nhiễm virus viêm gan B…”

Sinh viên trong giảng đường cười ngả cười nghiêng, Lâm Vi từ trên bục giảng bước xuống trước mặt nam sinh nọ.

“Em là sinh viên học viện nào? Sao thầy chưa thấy em bao giờ.”

“Dạ, là sinh viên học viện Khoa học đời sống ạ…” (= College of Life Science)

“Sao em lại tới nghe bài giảng của thầy?”

“Bởi vì thầy đẹp trai ạ ha ha ha” “Bởi vì thanh âm của thầy rất dễ nghe ạ!” “Bởi vì thầy giảng hay ạ!” Phía dưới lại bắt đầu khe khẽ nói nhỏ.

“Em… Em đi nhầm phòng học.” Nam sinh đỏ bừng tới tận cổ.

“Vậy à, vậy em về được rồi.” Lâm Vi khẽ mỉm cười ra hiệu cho nam sinh kia, cậu chàng thu dọn cặp sách rồi cắp đít chạy ra khỏi lớp.

Ánh mắt Lâm Vi đảo qua góc lớp thấy hai bạn trẻ lén lút Hắc Sâm Lâm và La Băng.

“Hai em cũng đi nhầm phòng học à?” Lâm Vi đi tới trước mặt Hắc Sâm Lâm, cười hiền từ như Phật Tổ Như Lai phổ độ chúng sinh, thiện lương lại từ bi, La Băng nhìn thấy mà nổi hết cả da gà…

“Dạ không, bọn em là đặc biệt tới nghe thầy giảng bài ạ.” Hắc Sâm Lâm đứng lên, nhìn thẳng Lâm Vi.

Ánh mắt hai người giao nhau, sấm chớp bùm bùm, ánh lửa loé loé một hồi, Lâm Vi cười thâm thuý “Vậy em phân tích một chút thầy xem.”

Hắc Sâm Lâm bình tĩnh, giật lấy quyển sách từ trong tay của một nữ sinh ngồi bàn trên, giở soạt soạt tới ca bệnh 6

“Vàng mắt, vàng da,khắp bụng đều đau, đau vùng dưới xương sườn phải, căn cứ theo bệnh sử của người bệnh kết hợp với kết quả kiểm tra máu thường xuyên, chỉ tiêu sinh hoá, X-quang, chẩn đoán sơ bộ là bị viêm gan siêu vi điển hình, có rất nhiều loại siêu vi gây bệnh viêm gan, muốn chẩn đoán chính xác, có thể làm xét nghiệm huyết thanh học. Dựa theo kết quả xét nghiệm huyết thanh học trên sách có nêu ra, có thể chẩn đoán chính xác là bị nhiễm siêu vi viêm gan B HBV, hơn nữa còn có tính lây truyền. Nếu kết quả xét nghiệm là bệnh nhân mang thai, thì cần phải chú ý bảo hộ thai nhi để tránh bị lây truyền từ mẹ sang con.”

“Cách bảo hộ là gì?” Lâm Vi tiếp tục truy hỏi.

“Vấn đề này không thuộc vào phạm trù Vi Sinh Vật học.” Hắc Sâm Lâm mỉm cười.

Lâm Vi gật gật đầu, “Việc cậu làm không phải là phân tích ca bệnh, mà là đọc sách giáo khoa.” Không để ý đến cậu ta, Lâm Vi xoay người bước lên bục giảng.

Hắc Sâm Lâm le lưỡi, lầm bầm, tôi đọc vẹt đấy thì sao nào, dù sao kết quả vẫn đúng.

“Đây là ai thế, sao chưa thấy qua vạy…”


“Đẹp trai quá đi, thế ngoại cao nhân từ đâu tới vậy… Thâm tàng bất lộ quá nha…”

“Mày coi anh chàng ngồi bên cạnh anh ta kìa, hai người đẹp đôi quá “

“Đúng thế, lúc người kia đang trả lời, anh chàng bên cạnh biểu hiện cực sùng bái nha, đáng yêu quá đi…”

“Sau khi ngồi xuống rồi còn cười với anh chàng kia ế, a a a, cười ôn nhu cưng chiều nữa nhá…”

Một đám sinh viên bắt đầu họp chợ.

Lâm Vi xua tay, ra hiệu cho cả lớp yên lặng.

“Đây chính là đàn anh Hắc Sâm Lâm huyền thoại của trường ta. Các em chắc đều nghe qua tên tuổi cậu ấy rồi.”

Vừa dứt lời, phòng học lại một lần nữa nổ tung, “A a a không phải chứ hắn chính là Hắc Sâm Lâm… còn đẹp trai hơn cả trong ảnh!” “Ai, quả nhiên là nhân vật huyền thoại, cúi chào cúi chào.” “Chị em ơi, máy ảnh đâu, mau chụp mau chụp, phải chụp cả hai đấy, toàn thân toàn thân đấy!”

Lâm Vi nở nụ cười sáng lạn, “Này, mấy cô bên kia, không cần phải trốn trốn tránh tránh, cứ lấy máy ảnh ra nữa đi, còn vài cô cậu đang dấm dúi kia nữa, không cần phải giấu di động làm gì.”

Hắc Sâm Lâm đứng lên hướng mọi người cúi chào, “Xin chào các sư đệ sư muội, tôi là Hắc Sâm Lâm, thầy Lâm Vi là thần tượng của tôi, hôm nay đặc biệt tới dự thính tiết dạy của thầy.”

Lâm Vi tiếp tục cười, “Vậy thật sự là tam sinh hữu hạnh quá.”

Liền đó, tập thể máy ảnh di động đột ngột đổi hướng, bắt đầu điên cuồng chụp Lâm Vi. “Thầy giáo của chúng ta thật đẹp trai, trước đây chụp bao nhiêu rồi thế mà mỗi lần xem vẫn thấy đẹp ra chứ lị.” Chuẩn không cần chỉnh, lần này phải chụp toàn thân rồi mang về phóng đại!”

Đột nhiên, Lâm Vi hướng Hắc Sâm Lâm chớp chớp mắt phải, sau đó ho khan một tiếng “Các bạn, tiết học hôm nay dừng ở đây thôi, tan học rồi!”

Nói xong, bay ra khỏi lớp.

Hắc Sâm Lâm hiểu ý, lôi kéo La Băng vẫn còn đang sững sờ lướt như bay khỏi phòng học.

Chờ sau khi mọi người đã kịp phản ứng, ba người đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Dọc theo đường, Hắc Sâm Lâm liên tục trợn mắt

“Đàn anh, sao anh lại kêu tôi trả lời câu hỏi chứ? Anh hết việc để làm rồi à.”

“Tôi muốn coi lực ảnh hưởng của cậu lớn mức độ nào, không ngờ vượt xa cả tưởng tượng của tôi, tiện thể giúp mấy bà cô kia xồ ra biến cậu thành bánh gatô ăn luôn.”

La Băng buồn cười, đúng là bánh gatô Hắc Sâm Lâm ăn ngon thiệt.

“À, tôi kêu cậu 6 giờ qua đây cơ mà, sao đến sớm thế?”

“Tới xem anh giảng bài ra sao, xem ra anh làm giáo viên cũng dễ chịu đấy chứ?”

“Cũng có thể coi là vậy, trừ việc thỉnh thoảng lại phát hiện ảnh chụp mình ở trên diễn đàn đam mỹ bị người ta bình tới bình lui, nào thì là tiểu thụ này thật xinh đẹp nha, nào là, vừa thấy đã biết là công, cái này gọi là vừa công vừa thụ… Tôi đây cũng chịu hết nổi rồi.”

Hắc Sâm Lâm cười ha ha, ghé lại bên tai Lâm Vi nói thầm, “Vậy còn anh? Cảm giác mình là công hay là thụ?”

Lâm Vi bứt tóc Hắc Sâm Lâm, “Chó má!”

Hắc Sâm Lâm cười đểu


“Ế, anh là chó má chứ.”

Trên đường, hai người cãi nhau ầm ĩ cho tới tận lúc đến quán cà phê gần trường, La Băng vẫn không lên tiếng, tên Lâm Vi này, nhìn thế nào cũng thấy ngứa mắt, hệt như con muỗi lúc ẩn lúc hiện.

Hắc Sâm Lâm kéo La Băng ngồi xuống bên cạnh, Lâm Vi ngồi đối diện bọn họ mỉm cười.

“Để tôi giới thiệu một chút.” Hắc Sâm Lâm trừng mắt nhìn Lâm Vi đang cười đểu, “Đây là bạn thanh mai trúc mã của tôi, La Băng.”

“Còn đay là đàn anh biến thái trong huyền thoại trường y, Lâm Vi.”

Sau đó, hai người liếc mắt nhìn nhau một cái tạm coi là quen biết.

“Đàn anh Lâm Vi? Thật sự là kính đã lâu, nhân vật phong vân học viện y.” La Băng lạnh nhạt nói.

“Hà hà, tiếng xấu đồn xa.” Lâm Vi khuấy khuấy ly cà phê, “La Băng, thật ra hôm nay tôi gọi Hắc Sâm Lâm đến đây, là muốn được làm quen với cậu.”

“Là sao?”

“Tại nghe người nào đó vẫn nhắc tới cậu hoài thành thử muốn gặp coi xem sao, quả nhiên…”

“Quả nhiên gì?”

“Quả nhiên rất… đẹp…” Lâm Vi hướng La Băng chớp chớp mắt một cách thâm thuý khiến cho đầu cậu quay mòng mòng ngồi ngây ra chả hiểu mô tê chi sất.

Ba người uống cà phê trong bầu không khí quái đản, Hắc Sâm Lâm với Lâm Vi tiếp tục công cuộc mắt chớp chớp mồm đớp đớp, La Băng thì đần ra không hiểu cái ngôn ngữ hai người kia đang dùng, lúc thì nháy mắt trái, lúc lại chớp chớp một hồi lại chuyển qua nói lầm rầm không thôi.

Rốt cục La Băng không thể chịu thêm nữa mà chuồn đi vệ sinh.

Sau khi thân ảnh La Băng đã khuất bóng hẳn, Hắc Sâm Lâm rốt cục bùng nổ

“Anh cứ nháy mắt hoài là có ý gì hả!” Thì ra Hắc Sâm Lâm cũng không hiểu mà chỉ có mình Lâm Vi tự biên tự diễn.

“Hề hề.”

“Không phải anh muốn La Băng đi để nói chuyện với tôi sao, nói đi chứ?”

“Ừm. Sao bao nhiêu năm rồi mà hai đứa chả khá hơn được tẹo nào thế?” Lâm Vi nhàn nhã uống cà phê, ngón tay gõ gõ trên mặt bàn.

“Theo anh mày thấy, chắc cậu chưa nói cho cậu ta phỏng? Còn định chờ tới lúc nào?”

“Không biết nữa.” Hắc Sâm Lâm nghiêng đầu, “Cậu ấy không phải đồng tính luyến ái.”

“Vậy bẻ cong đi.”

Hắc Sâm Lâm thở dài, “Nói thì dễ làm mới khó, tính cậu ấy không muốn làm bằng hữu chỉ coi tôi là anh em mà thôi.”

“Có gì đâu, tình huống nghiêm trọng nhất xảy ra là cậu ta cho cậu một cái tát sau đó nói, đồ biến thái chết tiệt, đồ đồng tính luyến ái, cút đi, chết luôn cho rảnh nợ.”

“Làm gì tới mức ấy.” Hắc Sâm Lâm cười buồn, khuấy nhẹ cà phê, “Quá lắm thì cậu ấy bảo chúng ta làm sao có thể, chúng ta chỉ là bạn tốt là anh em tốt thôi.”

“Haiz, tôi nhớ cậu đâu có sợ đầu sợ đuôi thế này đâu nhỉ. Ngày xưa cậu một dao thẳng tay không ngần ngại giải phẫu người ta ra cơ mà.” Lâm Vi thở dài.

“Hề, nhớ năm đó bị chửi là đồ nhát gan, kỳ thật ngẫm lại tôi cũng là kẻ hèn nhát thật.”

“Bởi vì rất để ý đến cảm thụ của cậu ấy.” Lâm Vi nghiêng đầu, nhìn ngoài cửa sổ.”Có đôi khi để ý đến cảm thụ của một người, thì bản thân lại phải chịu ủy khuất, lúc nào cũng sợ này sợ nọ, liệu nói ra cậu ta có chán ghét mình không, liệu có gây rắc rối cho cậu ta không…”

“Cũng đúng, không nghĩ anh cũng sâu kín quá nha. Không phải đang diễn trò đấy chứ?” Hắc Sâm Lâm cười lưu manh.

Lâm Vi trừng mắt, “Anh mày đây là nhà lý luận thuần tuý, còn đưa vào thực tiễn xin kính nhờ cậu.”

“Phải rồi, tiểu Sâm Lâm đang làm nghiên cứu sinh phải không, ai là thầy hướng dẫn thế?”

Hắc Sâm Lâm khó chịu với cái tên Lâm Vi đặt ra, cau mày trả lời, “Hà Thục Mẫn.”

“À, Hà Thị Diệt Tuyệt sư thái, thế thì tôi với cậu là đồng môn rồi.”


“Hồi cô dạy tôi thì anh đã xuất ngoại còn sư huynh Diệp Kính Văn cũng tốt nghiệp rồi.”

“Ừm… lâu rồi không có tin tức của… sư huynh Kính Văn.” Hắc Sâm Lâm cẩn thận nói.

Bàn tay Lâm Vi đang khuấy cà phê dừng lại một chút rồi tiếp tục quấy nhẹ như cũ.”Nghe nói là xuất ngoại.”

“Tôi chỉ biết là sau khi tốt nghiệp, anh ta tới ngoại khoa…”

“Hình như là lỡ tay gây chết người sau đó vụ ấy bị kiện lên toà nên anh trai hắn tống hắn ra nước ngoài rồi.”

“Vậy các anh còn liên lạc không?”

“Năm tôi xuất ngoại đồng thời cũng cắt đứt luôn rồi.” Thanh âm Lâm Vi bình thản.

Hắc Sâm Lâm Tâm thầm nghĩ, tuy là chặt đứt liên hệ nhưng mà chuyện gì của hắn anh cũng đều rõ như lòng bàn tay…

“Sao năm đó anh lại đột nhiên đi thế? Sau khi chúng ta thắng cuộc thi luận văn, anh là đội trưởng mà lễ trao giải cũng không thèm có mặt, anh cứ thế biến mất tiêu làm bọn tôi điên cả đầu…” Hắc Sâm Lâm giả bộ đỡ đầu kêu ca. Thật là, nói cũng không nói một tiếng cứ thế bốc hơi mất tăm mất tích.

Lâm Vi im lặng, không nói gì thêm.

“Cô vẫn khỏe chứ?”

“Vẫn thế, bệnh cũ ho khan vẫn không trị hết được.”

“Năm đó tạm nghỉ học, chắc cô phải giận lắm.”

“Chứ còn gì nữa, cô suốt ngày nhắc đi nhắc lại với bọn tôi, mấy thằng oắt con các cậu liệu liệu đấy chớ có mà học theo thằng nhóc Lâm Vi! Thằng ranh con đó, đúng là ngu ngốc.”

“Ha ha… Ngày xưa cô cũng suốt ngày mắng tôi là ngu ngốc.”

“Nhớ hồi đó không, cái hồi ba chúng ta làm thực nghiệm ấy, lão Diệp Kính Văn khinh thường mắng chúng ta là ấu trĩ đó. Không ngờ thời gian trôi nhanh quá.”

“Trận đấu cuối cùng đó chúng ta được giải nhất, trường định cử đi học xuất ngoại, anh biết chứ?”

“Các cậu không cần phải có trình độ. Sướng thế còn gì.”

“Anh thì sao? Hà Thục Mẫn không bắt anh xuất ngoại phỏng? Cô chẳng bảo là muốn chôm được kỹ thuật tiên tiến của tư bản chủ nghĩa thì chỉ còn cách về cống hiến cho dân tộc Trung Hoa mà thôi còn gì.”

“Hề hề, cô bức dữ quá, toàn trừ điểm luận văn của anh mày, thế nên mới phải cám ơn cái mặt dày này không nhờ nó thì không kháng nghị thành công được.”

“Sâm Lâm à.” Lâm Vi đột nhiên cười quỷ dị, “Hai ta đều không còn trẻ nữa, chi bằng, góp gạo thổi cơm chung đi.”

Hắc Sâm Lâm cười hắc hắc, “Anh khoá 97, em đây 01, khoảng cách thế hệ của chúng ta lớn quá, không vượt qua được đâu anh à.”

“Chê anh mày già?”

“Em nào dám.”

“Anh đây còn chê mày non đấy, cái thằng vắt mũi chưa sạch ạ.”

La Băng nhăn mặt soi gương trong nhà vệ sinh, đây chính là Vi Sinh Vật Lâm Vi của gia tộc rách nát?

Người thật với nhân vật ảo khác nhau một trời một vực quá xá.

Cơ mà anh ta rất thân với Hắc Sâm Lâm thì phải… Không biết hai tên này định âm mưu cái chi.

Đợi tới lúc La Băng ra thì cuộc đối thoại nhảm nhí giữa Hắc Sâm Lâm và Lâm Vi cũng đã kết thúc, sau đó Lâm Vi xin đi trước.

Nhìn Lâm Vi quay đầu lại cười thâm thuý, La Băng không định hình được anh ta có ý gì.

“La Băng, tới trường đi dạo đi.” Hắc Sâm Lâm thản nhiên mở miệng.

乙肝”两对半”: Hepatitis B two fifty-fifty, xét nghiệm dựa trên 5 chỉ số: HbsAg, anti- HBs, HbeAg, anti-Hbe, anti-HBc, bằng cách dùng dấu + (dương tính) và – (âm tính) để cho ra kết quả.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.