Đọc truyện Có Một Không Hai – Chương 9
Không biết tôi đã thật sự ngủ mất từ lúc nào.
Trong khi tôi mơ mơ màng màng ngủ mất hình như được một người ôm ra xe, bên ngoài có chút lạnh, tôi hơi giật giật, lập tức có một thứ gì đó khoác lên người, gió không thể lọt vào từ đầu tới cuối. Khi tôi tình lại lần nữa, cảnh tượng bên ngoài đã thay đổi.
Phía dưới người là chiếc ra giường mịn màng nhẵn nhụi, cạnh giường là chiếc đèn ngủ. Bên ngoài cửa sổ trăng đã treo trên ngọn cây, chợt có gió nhẹ, khiến ánh trăng chập chờn. Tôi nghĩ một lát, rốt cục cũng ý thức được đây là nhà họ Cố. Có người đang mặc bộ áo ngủ màu lam nằm nghiêng ở mép giường, dây lưng lỏng lẻo áp sát thắt lưng, đang nhắm mắt ngủ.
Nhiều nhất tôi ở nhà này mới ngây ngô chỉ một ngày, nhưng bởi vì lúc đó mới đến thành phố T, nên ấn tượng đặc biết sâu. Đêm hôm đó là đêm trước khi đi tụ hội gặp phải Đỗ Trình Sâm, tôi cũng tỉnh dậy như vậy, liền thấy bộ quần áo bày ra ở đầu giường, còn có cả tất, nội y và đồ trang sức. Cố Diễn Chi bảo tôi mặc quần áo xong, anh đẩy cửa đi vào, chải đầu cho tôi, cuối cùng kẹp một chiếc cặp tóc lên đầu tôi.
Trước đó, tôi chưa bao giờ mặc quần áo như vậy, mỗi một thứ đều rất đẹp đẽ. Tôi cảm thấy mọi chỗ đều không được tự nhiên, giống như đang trong một cái bao không thích hợp. Khi anh quan sát, tầm mắt như thiêu như đốt quan sát từ dưới lên trên, cho đến khi anh chậm rãi mở miệng: “Đỗ Oản, ngẩng đầu lên.”
Tôi ngẩng đầu lên, có chút mờ mịt. Ngón tay của anh đặt lên sợi dây chuyền trên cổ tôi, vuốt hai cánh hoa trên đó. Nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Rất tốt, Đỗ Oản. Chính là như vậy. Ngẩng đầu lên, em rất tốt, không thua kém bất luận kẻ nào cả.”
___
Tôi hơi giật giật, rất nhanh cảm thấy phía dưới chăn có một nơi nào đó có chút mất tự nhiên. Thời điểm đang muốn đưa tay ra sờ sờ, mí mắt Cố Diễn Chi hơi hé lên: “… Tỉnh?”
Tôi cúi đầu, cách chăn nhìn nơi đó, nói: “Cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm…”
Cố Diễn Chi bỏ qua lời của tôi, nói: “Tôi vừa mới gọi điện thoại cho Đỗ Trình Sâm, ngày mai về nhà họ Đỗ một chuyến, lấy đồ của em đến đây. Thuận tiện đi siêu thị luôn, mua thêm vài món đồ. Trước hết mấy ngày này em cứ ở đây.”
Tôi nghiêng đầu nhìn anh, nhưng anh vẫn là bộ dạng bình tĩnh. Chờ một lúc, tôi hỏi: “Anh nói mấy ngày này là bao nhiêu ngày?”
Giọng nói của anh vẫn nhàn nhạt: “Cho đến khi cậu ta chuyển quyền giám hộ cho tôi thì thôi.”
Lại qua mấy giây, rốt cục tôi mới nhận ra ý tứ của những lời này. Bỗng chốc ngẩng đầu lên, không chớp mắt nhìn anh.
“Nếu em không thích Đỗ Trình Sâm, vậy cũng không cần để ý đến cậu ta nữa. Sau này em cứ ở đây, ăn, mặc, ở, đi lại, học tập chơi đùa, tất cả mọi chuyện cứ để tôi lo. Cho đến khi nào em chân chính độc lập được thì thôi.” Anh nâng mí mắt lên, ánh mắt đen nhánh, nhìn tôi, “Tôi nói như vậy, em có đồng ý không?”
Thật lâu về sau, tôi vẫn có thể nhớ lại giọng nói của anh lúc đó. Không nhanh không chậm, mặt mày mang một ý vị thờ ơ. Giống như đang giảng đạo lý về một chuyện nào đó. Dường như tôi đã trở lại ban đêm trên núi ngày đó, trên một dốc núi, cũng là người này, đem áo khoác khoác lên người tôi, dùng một giọng nói rất chi là bình thường hỏi tôi: “Đỗ Oản, có muốn theo tôi rời núi không?”
Tôi không thể hiểu rõ anh, mỗi một câu nói của anh đều hời hợt, luôn có thể dễ dàng kích thích cả thế giới của tôi.
Sau khi ở nơi này trong một thời gian rất dài, tôi cảm thấy Cố Diễn Chi không gì không thể làm được.
Dường như dần dần đã tạo thành thói quen, chỉ cần đem chuyện khó khăn nói với Cố Diễn Chi, anh đều có thể nhẹ nhàng giải quyết. Ở trong mắt tôi là chuyện lớn, thì ở trong mắt anh chỉ là chuyện nhỏ. Anh luôn dùng thái độ không hề bận tâm, ôn hòa mà đem các vấn đề khó khăn đó, theo ý nguyện, thong dong định đoạt, giống như vị thần vậy.
Dưới ánh mắt anh tôi trầm mặc thật lâu, nhỏ giọng nói: “Nhưng tôi rất nhớ Yến Yến.”
Anh xử lý trở ngại này rất bình thản: “Cuối tháng này tôi sẽ dành thời gian, cùng em trở về núi một chuyến. Hơn nữa không phải em còn đi tảo mộ cha mẹ sao?”
“…Anh xác định Đỗ Trình Sâm sẽ đồng ý sao?”
“Có thể.”
“Nhưng là hai người các anh quen nhau, còn có quan hệ thân thích.”
Anh hơi nhíu mi, nhìn tôi nói: “Cho nên?”
“… Cho nên,” tôi lấy hết dũng khí, ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói, “Tôi với anh thật ra thì cũng không được coi là rất quen. Nếu như quan hệ giữa anh và Đỗ Trình Sâm vì chuyện của tôi mà thay đổi, đến lúc đó không khéo anh lại chọn Đỗ Trình Sâm không biết chừng. Tôi cảm thấy khả năng này rất lớn. Anh nên suy nghĩ lại một chút.”
Anh ừ một tiếng, hỏi: “Vì sao em nghĩ khả năng như thế rất lớn? Tại sao tôi phải chọn Đỗ Trình Sâm? Mặc dù cậu ta cũng tính là anh họ tôi, nhưng từ đâu mà em thấy tôi cùng cậu ta rất quen?”
“…..”
“Huống chi,” Cố Diễn Chi nhìn tôi một cái, có điều chỉ liếc khoảng cách giữa hai chúng tôi, chậm rãi nói tiếp, “Tôi và Đỗ Trình Sâm chưa từng chung chăn chung gối.”
“…..”
Mặt tôi trong chốc lát đỏ bừng, lập tức ôm chăn thối lui thật xa, lớn tiếng nói: “Này, người nào, người nào chung chăn chung gối với anh chứ!”
“Đúng rồi,” anh cũng không nhúc nhích một cái, “Có người thời điểm vừa rồi ngủ trong xe, nước miếng còn chảy cả ra quần áo của tôi đấy.”
“…..” Hồi lâu, tôi mới nói được một câu, “Tôi không muốn ở với anh!”
Nói xong tôi liền bò xuống giường, thời điểm lướt qua Cố Diễn Chi tôi bị một cánh tay kéo trở về giường. Giãy giụa thật lâu cũng không thể thoát khỏi tay anh, Cố Diễn Chi cười nói: “Tối thứ bảy ngày mai có một buổi dạ tiệc, em muốn đi không?”
“Không muốn!”
Anh nhàn nhàn nói: “Em mà không đi thì tối nay sẽ không có cơm ăn!”
“Ở còn không muốn ở, ai mà muốn ăn cơm với anh!” Tôi nhìn anh chằm chằm, “Anh sao lại đáng ghét như vậy, tôi muốn trở về núi, anh buông tôi ra!”
Một mặt nói một mặt tôi giãy giụa càng thêm lợi hại, rốt cục dần dần Cố Diễn Chi không áp chế nổi tôi nữa, bỗng chốc một câu nói khiến mọi động tác của tôi dừng lại: “Cúc áo em mở ra rồi kìa!”
Tôi cứng đờ, lập tức cúi đầu, lại thấy cúc áo đều rất tốt. Không khỏi giận dữ, giơ chân đá qua, bị Cố Diễn Chi nhẹ nhàng tránh được. Anh tiện tay ném chiếc gối lên người tôi, trên mặt là nụ cười: “Giằng co một đêm em vẫn chưa thấy đói sao? Dì giúp việc đã sớm nấu cháo, nhanh đi rửa tay, sau đó xuống lầu.”
—
Buổi tối ngày tiếp theo, tôi và Cố Diễn Chi vẫn giằng co về vấn đề dạ tiệc.
Tôi nói: “Tôi không đi.”
Một mặt Cố Diễn Chi đem trái táo gọt xong, một mặt hỏi: “Tại sao?”
“…..” Tôi không muốn trả lời vấn đề này.
Tôi và Diệp Tầm Tầm đã từng thảo luận qua về chuyện rụt rè. Diệp Tầm Tầm nói, dĩ nhiên người mà nhút nhát, rụt rè cũng là một biểu hiện ngây thơ. Cậu thấy có người lớn nào sẽ chân chính đem chuyện nhút nhát để lộ ra không? Cường giả chân chính cũng giống như con ếch ở Nam Phi, khi gặp kẻ địch nó sẽ dùng toàn thân lao tới, làm bộ mạnh hơn so với bình thường. Như vậy mới có thể thắng lợi.”
Tôi nói: “Vậy ngày mốt thể dục thi nhảy xa, cậu có sợ không?”
Cô ấy nói: “Sợ chứ. Thì sao?”
“Cậu sợ nhảy xa, lúc này cậu giả vờ cường đại hơn so với bình thường, cậu sẽ thật sự cường đại sao?”
“…..” Diệp Tầm Tầm nheo mắt lại, nhìn tôi thật sâu, lâu sau mới khạc ra một hơi, “Tớ ghét nhất người nào bác bỏ lời của tớ.”
Mặc dù tôi chưa từng đi dạ tiệc, nhưng cũng biết chút ít. Chính vì bởi vì biết, mới phát giác ở nơi đó, tôi không có cảnh giới như Diệp Tầm Tầm. Nơi dạ tiệc linh tinh đó, đó là thế giới của người lớn, Cố Diễn Chi đã quen ở nơi đó, về phần tôi, tôi không quen, không có quan hệ.
Thời điểm tôi còn ở nhà họ Đỗ, một lần tài xế cam kết đưa tôi về nhà, thời gian tan học so với bình thường sớm hơn hai tiếng. Tôi lạnh tới cứng cả người, không thể chờ đợi mà trèo luôn lên xe, đúng lúc Đỗ Trình Sâm cũng đang ngồi trên xe. Anh ta mặc một bộ dạ phục màu đen, mỗi một chỗ trên người đều được chuẩn bị cẩn thận tỉ mỉ. Tôi hỏi anh ta đi đâu, anh ta chỉ đơn giản nói: “Dạ tiệc.”
Bởi vì không có thời gian về nhà, tài xế trực tiếp đi đến nơi tổ chức dạ tiệc. Xa xa liền có thể thấy được cả ngàn người trong đại sảnh. Đỗ Trình Sâm bước xuống xe, rất nhanh có một cô gái trang phục lộng lẫy đi lên khoác cánh tay anh ta, cười nói: “Ai nha, anh đi đâu mà giờ mới đến?”
“Anh vừa đón cô em họ tan học.”
“Em họ? Em họ nào cơ, sao anh phải đón?”
“Nói ra rất dài dòng.”
Cô gái kia liếc mắt vào trong xe một cái, rất nhanh liền dời tầm mắt đi, cười với Đỗ Trình Sâm nói: “Anh xem anh một chút đi nha, mình ăn mặc đẹp như vậy, cư nhiên em họ lại mặc thành bộ dạng như vậy, nhà họ Đỗ các anh cũng phân biệt giàu nghèo sao?”
Đỗ Trình Sâm vén ống tay áo lên, không quay đầu lại: “Vào đi thôi.”
—
Tôi suy nghĩ một chút, cuối cùng nói với Cố Diễn Chi: “Bụng tôi có chút đau.”
Anh nói: “Tôi không tin.” Một mặt đưa quả táo tới, “Em thử tìm một lý do đặc biệt hơn đi.”
“…..” Tôi chỉ còn cách buông tha cho lý do thứ hai là “Nhức đầu”, mà đổi lại thành, “Trong buổi dạ tiệc có những ai?”
Anh đưa quả táo thứ hai tới: “Yên Ngọc, Sở Dục, Giang Yến Nam. Cũng có cả những người khác nữa, nhưng em cũng không cần để ý.”
Tôi nhỏ giọng nói: “Có cả Diệp Căng sao?”
Cố Diễn Chi hơi giương mi: “Cô ấy đi làm gì?”
Anh nói như vậy, thời điểm đến bữa dạ tiệc, thật sự không có Diệp Căng. Trang phục của tôi là chiếc váy liền áo màu đỏ, trên cổ tay phải đeo một chiếc vòng, hoa văn cánh hoa uyển chuyển xòe ra. Trên đầu chỉ buộc một sợi dây buộc tóc, tóc dài buông xuống trước ngực. Tôi ngồi trên xe, trơ mắt nhìn đại sảnh dạ tiệc cách ngày càng gần, ngón tay không tự chủ được cuộn lại ở trước người, đầu cúi thấp, không đứng lên.
Nhịp tim càng lúc càng nhanh, bên tai đột nhiên vang lên giọng nói của Cố Diễn Chi: “Oản Oản.”
Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh. Anh mặc bộ lễ phục màu thẫm, ngồi trong xe, vẫn là dáng dấp tùy ý. Dưới ánh đèn mờ mờ, ánh mắt anh thâm thúy, hòa hảo nghiêng mặt nhìn tới.
Anh hơi cúi đầu, giọng nói bình tĩnh mà ôn hòa: “Chính là giơ cằm lên như vậy. Một lúc sau khi đi vào, ôm cánh tay tôi. Trừ việc đó ra, hiện tại bộ dạng em thế nào, thì chính là dạng đó.”
Tôi nói: “….. Tôi cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy.”
“Ví dụ?”
“Ví dụ, đến lúc đó tôi cần nói gì?”
“Cái này phải xem chính em. Nếu có người hỏi đến vấn đề liên quan đến em. Em thích nói, có thể trả lời. Không muốn nói cũng không sao.”
“Tôi không cần nhất thiết phải nói chuyện sao?”
“Không cần.” Anh trả lời rất chắc chắn, “Nếu người ta hỏi mà em không muốn nói, như vậy cứ nhìn sang một cái, nghiêng đầu qua một bên không để ý tới là được rồi.”
“…..” Tôi nhìn anh, im lặng một lúc, “Như vậy hình như không tốt lắm?”
“Không có gì không tốt cả.” Cố Diễn Chi đưa tay tới, chỉnh lại dây lưng trên váy tôi, vẫn là giọng nói bình thản, “Đỗ Oản, em chỉ cần nhớ một chuyện – em là một nàng công chúa thứ thiệt. Đứng bên cạnh tôi, em đều có thể ngạo mạn với người khác.”