Có Một Không Hai

Chương 2: Thời gian là độc dược tốt nhất (2)


Đọc truyện Có Một Không Hai – Chương 2: Thời gian là độc dược tốt nhất (2)

Tôi lập tức buông tay.

Tôi vội vàng nhảy vọt ra đằng sau hai bước lớn, lúc đứng lại gương mặt nóng bừng như thiêu như đốt. Tôn Bàn Tử sau lưng cố tình phát ra tiếng cười trêu chọc tôi, tôi nhất thời thẹn quá hóa giận, quay đầu lại hung ác trợn mắt nhìn cậu ta một cái.

Tôn Bàn Tử lập tức chỉ tay vào người tôi mà nói: “Trưởng trấn xem kìa, chị ấy trừng con kìa!”

Trưởng trấn giận đến mức môi run run, lần lượt chỉ tay vào chúng tôi, cuối cùng đầu ngón tay dừng lại trên người tôi, dựng râu trợn mắt: “Còn không mau nói xin lỗi!”

Tôi không thể làm gì khác hơn là nhỏ giọng nói: “Thật xin lỗi.”

Vốn tiếng phổ thông của trưởng trấn không tốt bởi vì tức giận mà càng thêm khó nghe: “Nhìn ta xin lỗi cái gì! Nhìn vị này mà nói xin lỗi! Nói to lên! Cúi đầu xin lỗi! Nhanh lên một chút!”

“…..” Nhất thời tôi không tình nguyện, đối mắt cùng ông ấy không tiếng động thương lượng, “Tại sao phải cúi đầu xin lỗi? Không cúi đầu chỉ nói xin lỗi chẳng lẽ không được sao?”

—– Ý nghĩ trong lòng tôi lúc đó là, nếu nơi này chỉ có một mình tôi bắt tôi cúi đầu xin lỗi thì không sao, nhưng lúc này sau lưng tôi còn có sáu đứa bé khác, ông bắt tôi cúi đầu xin lỗi, vậy sau này mặt mũi của tôi đặt ở đâu bây giờ?

Vậy mà vị trưởng trấn to lớn này lại hiển nhiên không có ý định dàn xếp. Con mắt ông ấy bởi vì đã già mà trở lên vẩn đục, vậy mà tính khí lúc này lại phá lệ hoạt linh hoạt hiện*, khiến tôi không thể nắm bắt được hoàn toàn lời nói của ông ấy: “Thể diện của toàn trấn vì con mà vứt sạch, giờ còn tự ái cái gì? Người con đụng phải là khách quý của trấn đấy! Toàn bộ sách giáo khoa, đồ dùng học tập, quần áo của tất cả đứa trẻ trên trấn đều do cậu ấy đưa tới! Lần này cậu ấy còn mang theo mười vạn tiền đấy! Còn chưa có cấp đâu! Nếu bởi vì con mà làm vị thần tài này bỏ đi, ta đây sẽ không để yên cho con đâu!”

*hoạt linh hoạt hiện: rất sống động, thần tình

Tôi nói: “…..”

Giằng co mười giây, mũi chân của tôi lặng lẽ xoay ba mươi độ, trước mặt cậu thanh niên đang ung dung cười mà không nói gì trước mắt, không tình nguyện mà khom người xuống. Liếc mắt nhìn sang bên cạnh, lại không tình nguyện cúi đầu lần thứ hai. Nhìn trưởng trấn một cái, thật sự không muốn tiếp tục nữa, vậy mà trưởng trấn vẫn tức giận với tôi: “Con nhìn ta một cái lại cúi đầu một cái là có ý gì! Con cho là ta đang ăn cơm với dưa muối sao! Cúi đầu ba lần nói xin lỗi cho ta nhanh lên!”

Tôi bất đắc dĩ đến đỉnh điểm, đang chuẩn bị thực hiện, người trước mặt chợt thởi phù một tiếng bật cười.


Anh thong thả ung dung mở miệng, tiếng phổ thông rất ấm áp, giọng nói trầm thấp, lời nói lại có chút trêu chọc: “Tốt lắm, chỉ có vợ chồng mới cúi đầu lạy ba cái, cô bé mới chỉ làm dơ quần áo một chút, liền định lấy thân báo đáp sao?”

Trong nháy mắt cả trường tĩnh lặng, phía sau lũ trẻ bật cười xôn xao.

Mặt tôi trong nháy mắt cũng đỏ bừng.

Quả thật tôi chán ghét người này đến chết. Nếu không có anh, tôi là người có quyền uy nhất. Tôi vẫn là người định đoạt. Chưa bao giờ tôi phải vứt bỏ khí thế trước lũ trẻ. Lúc này lại cứng lưỡi đến nửa ngày không nói được gì, cuối cùng chỉ biết khí thế ngất trời rống một tiếng: “… Tôi mới không muốn gả cho anh!”

Sau khi kết hôn, những lời này đã từng bị người khác không chút lưu tình cười nhạo rất nhiều lần. Ngay lúc đó, sau khi tôi nói xong câu đó lại dẫn đến một ánh mắt hung hăng trừng mình. Lần này tôi cự tuyệt nhận sai, hung hăng quay đầu đi. Trưởng trấn hung hăng trừng tôi một cái, quay đầu nhìn đương sự cầu xin tha thứ: “Ai! Cố tiên sinh, ngài không cần chấp nhặt với đứa trẻ này.”

Cố Diễn Chi chỉ thuận miệng “Ừ” một tiếng, cười như không cười nhìn tôi. Trưởng trấn còn nói: “Đứa nhỏ này tên là Đỗ Oản, động đất năm ngoái nó mới mười tuổi, cha mẹ lại mất hết. Lúc trước cha nó là thầy thuốc ở trấn chúng tôi, chúng tôi nếu muốn xem bệnh, trước kia phải vượt qua hai ngọn núi lớn, ít nhất hai ngày hai đêm mới đến được bệnh viện. Có ít bệnh cha nó có thể xem được. Đỗ Tư Thành, cũng chính là cha nó, trước kia cũng chính là thầy giáo của trường tiểu học ở đây, trường học của chúng tôi ở nơi này vừa rách, lại nghèo, cả trấn trên chỉ có mỗi một thầy giáo, ở chỗ này ngây người vài chục năm không đi, trấn trên có rất nhiều đứa bé đi học, ngay cả tôi cũng là ông ấy dạy chữ, ông ấy thật sự là một người tốt. Động đất năm ngoái ông ấy không phải vì cứu mấy người học sinh, vẫn có thể còn sống, là do cứu đứa bé của nhà lão Hùng, cuối cùng phòng học sụp xuống… Đứa bé cứ như vậy một năm ăn cơm của biết bao nhiêu nhà, quần áo trên người cũng là do bà nhà tôi vá cho…”

Thời điểm ông ấy nói những lời này, tôi đừng thẳng tắp, trong mắt không nhịn được những giọt nước mắt, khóc không lên tiếng.

Sau trận động đất năm ngoái, trưởng trấn tự mình lập bia cho cha tôi. Ngày giỗ năm nay, ông ấy mang tôi đến trước mộ, nói với tôi, tôi có thể tự hào về cha tôi lúc sinh tiền mà nói với bất cứ kẻ nào, “Đỗ Tư Thành là cha tôi”, sau khi cha qua đời tôi vẫn luôn tự hào về ông. Đây là vinh dự mà cha tôi để lại cho tôi cả đời này. Cho nên mặc kệ là đau lòng hay cao hứng, tôi đều thẳng tắp lưng, không thể khóc, càng không thể quên.

Trưởng trấn vừa nói, vừa nháy mắt để tôi đi. Tôi nghẹn một hơi trong lòng rồi rời đi, đi ra thật xa, Yến Yến vẫn còn quay lại nhìn.

Tôi nói: “Cậu đang nhìn cái gì thế?”

Yến Yến thở ra một hơi, nhỏ giọng nói: “Trời ạ.”

Bên cạnh một cô gái khác cũng gật đầu một cái, nói: “Đúng vậy.”


Rất nhanh Tôn Bàn Tử mắt cao hơn đầu cũng bắt đầu cảm khái: “Đúng không?”

Mặt tôi nhất thời u ám: “Mỗi người các ngươi đang cảm thán cái gì!”

Yến Yến nói: “Cậu không cảm thấy vóc người của người vừa nãy đặc biệt tốt sao?”

Tôi nói: “Không cảm thấy.”

Tôn Bàn Tử ở một bên đáp lời: “Hơn nữa vừa nhìn đã thấy đặc biệt tốt rồi, tôi cũng được cho là tạm được, nhưng so với người kia, chúng ta đơn giản chính là trái bí đao lùn.”

Tôi hung hăng trừng cậu ta: “Cậu mới là trái bí đao lùn! Cậu cũng không nhìn chính mặt mình một chút! Cậu không biết trái bí đao có hình dạng ra sao à ngốc tử!”

Nếu là bình thường, câu nói khiêu khích này vừa ra khỏi miệng, Tôn Bàn Tử nhất định sẽ nhảy lên chỉ tay vào mũi tôi mà mắng trả lại. Nhà Tôn Bàn Tử ở trấn trên cũng được coi là gia đình giàu có, kết quả chính là tất cả người nhà cậu ta ra khỏi cửa đều thích gây khó dễ cho người khác. Tôi có thể trở thành người đứng đầu lũ trẻ, cũng là bởi vì trước mặt những đứa trẻ khác tôi cố tình biến Tôn Bàn Tử trở thành kẻ địch chung, sau đó đó coi đây là trung tâm, sau đó lôi kéo xúi giục dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, cuối cùng mới có địa vị như hôm nay.

Vậy mà hôm nay Tôn Bàn Tử căn bản không để ý đến tôi, vẫn đứng đó dương dương tự đắc khoe khoang: “Hơn nữa các cậu có nhìn thấy chiếc ô tô đang đỗ ở trước mặt đấy không? Người kia còn dẫn theo tài xế tới, hơn nữa nghe nói gì chưa, anh ta vừa ra tay là mười vạn, 10 vạn khối đó, khẳng định anh ta đặc biệt có tiền!”

Sau bữa cơm tối, ánh đèn trong làng từ từ sáng lên. Nguồn điện nơi này rất không ổn định, giống như khe suối trong núi vào mùa đông, lúc có lúc không, vả lại thời điểm không có nhiều hơn nhiều so với thời điểm có. Vậy mà bây giờ vẫn so với một năm trước, đã tốt hơn không biết bao nhiêu lần. Sau động đất từng có người nói, những người sống sót sau động đất, đều là giẫm lên sống lưng của những người đã chết. Lúc nói lời này mang theo kính sợ. Khi đó tôi không hiểu những lời này, nhiều năm sau rốt cục mới hiểu.

Khi đó tôi chưa từng lưu ý qua, thôn lang tôi sau động đất, tổng thể so với trước kia giàu có hơn nhiều. Giống như vấn đề về điện, giống như khu núi sâu này, thời gian dẫn điện bị chậm mất bốn năm. Nhưng một năm sau động đất liền hoàn thành. Thậm chí lúc ấy bởi vì quá mới mẻ, tôi và Yến Yến còn cùng nhau làm một chuyện ngu xuẩn. Len lén cầm một que diêm đi thắp bóng đèn, kết quả bị Tôn Bàn Tử đứng ở ngoài cửa sổ nhìn thấy, hung hăng cười nhạo một trận.

Sau khi ăn tối xong, cũng không có chuyện gì để làm. Hôm nay vốn nên ở trong nhà, nhưng anh tới làm khách quý, tôi liền tự biết rõ chỉ ở ngoài dạo chơi. Đêm đó trăng sáng, rất mỏng rất nhỏ, giống một bông hoa lê. Có hai ba con đom đóm trong bụi cỏ. Ban đêm gió rét, trong núi lại càng thêm lạnh thấu sống lưng. Tôi không biết lang thang được bao nhiêu lâu, liền ôm vai ngồi xuống một chỗ trên sườn núi. Một lúc sau nghe thấy có người gọi tên tôi, là tiếng phổ thông rất ấm áp:


“Đỗ Oản.”

Tôi sợ hết hồn, đột nhiên quay đầu lại. Cố Diễn Chi đứng cách đó không xa, mới vừa rồi anh đã mặc áo khoac lên người, bên trong vẫn là áo sơ mi màu sáng. Tôi cẩn thận híp híp mắt, hiểu rằng anh vừa thay quần áo, bởi vì vạt áo sơ mi rõ ràng rất sạch sẽ, cẩn thận, tỉ mỉ.

Anh nhìn lên bầu trời, mặt trời còn chưa hoàn toàn hạ xuống. Sau đó liền cười ngoắc ngoắc tay với tôi: “Lại phát ngốc cái gì vậy? Tới đây.”

Tôi ngửa đầu nhìn anh. Anh vốn rất cao, lúc đó tôi chỉ cao tới ngực anh. Lúc này vẫn còn một tia nắng cuối cùng, càng làm anh thêm cao lớn.

Mà tôi vẫn có chút ghét anh, vì vậy nói: “Tôi mới không đi qua đấy.”

Cố Diễn Chi chợt hơi nhíu mày, hơi cười một chút, sau đó sải chân, bước tới. Ngồi bên cạnh tôi.

Sau đó anh bắt đầu cởi nút áo khoác ra, động tác không nhanh không chậm. Tôi lùi sang bên cạnh một bước, rất cảnh giác: “Anh muốn làm gì?”

Hình như anh cảm thấy buồn cười, dừng bước lại, hỏi ngược lại tôi: “Em cảm thấy tôi muốn làm gì?”

Tôi nói: “Tôi nói anh này, anh không cần tới đây.”

“Nếu không thì em định làm gì?”

Tôi hung tợn nói: “Vậy thì tối nay lúc anh ngủ tôi liền nhét con muỗi vào phòng anh!”

Anh phốc xuy một tiếng bật cười, áo khoác bị cởi xuống cầm trên tay. Tôi cảnh giác nhìn anh chằm chằm, không lâu sau thấy anh mở tay ra, trong chớp mắt khoác áo lên người tôi.

Bả vai nhất thời ấm áp hơn rất nhiều. Nghe anh ở một bên cười nói: “Còn muốn mang muỗi vào đốt tôi không?”

Lại một lần nữa tôi bị anh làm cho khuôn mặt đỏ bừng. Chỉ hy vọng trời tối, anh không thấy rõ. Không lâu sau nghe thấy anh hỏi: “Em học năm thứ mấy rồi?”


“… Năm thứ ba.” Tôi hung dữ nói, “Làm gì?”

“Thích đọc sách không?”

“… Thích. Làm gì?”

Anh vẫn bộ dạng không để ý: “Em thích học số học hay ngữ văn?”

Anh cứ như vậy không mặn không nhạt hỏi tôi nhiều vấn đề. Từ khi bắt đầu đi học, sau đó còn hỏi đến mẹ tôi, mẹ tôi là người nơi nào, cùng với cuộc sống của tôi mấy năm gần đây. Nếu đây là cuộc nói chuyện giữa một đôi nam nữ trưởng thành, cũng có thể hoài nghi đây là hiện trường xem mắt. Nhưng tình cảnh lúc này rõ ràng là nguyệt hắc phong cao*, ở một nơi núi cao hoang tàn vắng vẻ hai người không có quan hệ máu mủ thậm chí là xa lạ, đứa trẻ chưa đến tuổi trưởng thành gầy teo nho nhỏ, người đàn ông trưởng thành chủ động đến gần, còn rất kiên nhẫn ôn hòa, dần dần khiến tôi nhớ tới vụ án đứa bé gái bị bầm thây nhiều năm trước. Nhất thời run lên cầm cập, giọng nói cũng trở nên lạnh lẽo: “Anh hỏi nhiều như vậy là muốn làm gì?”

*nguyệt hắc phong cao: Vốn là “Đêm trăng mờ giết người, ngày gió cao phóng hoả.” Chỉ hoàn cảnh hiểm ác (thường là buổi tối).

Hình như Cố Diễn Chi sớm đã dự liệu về phản ứng của tôi. Sau khi nghe xong, anh cúi đầu, từ trong túi lấy ra mấy viên kẹo, sau đó để tay trước mặt tôi, ôn hòa hỏi: “Ăn kẹo không?”

Tôi: “…..”

Tôi nhìn kẹo trong tay anh, tính không khuất phục cùng tự ái đang giao chiến. Vấn đề mới vừa rồi sớm đã bỏ quên ở sau gáy. Nghẹn thật lâu, cuối cùng tầm mắt dời từ kẹo mà trở lại mặt anh, đang muốn dđlquyđon mặt không đổi nói một câu “Tôi mới không ăn đấy”, Cố Diễn Chi lại giống như nhớ ra cái gì, lại đưa tay cho vào một túi khác, sau đó lấy ra, vẫn để ở trước mặt tôi, “Hay em muốn ăn chocolate?”

Tôi: “…..”

Sau khi giằng co một phút đồng hồ, tôi mặt không đổi, dè dặt vươn tay, sau đó nhanh chóng cầm chocolate trên tay anh.

Tôi biết rõ vị ngon của nó. Hơn nữa nhớ mãi không quên. Trước đó, tôi mới được ăn nửa viên. Còn lại bị rơi vào tay Tôn Bàn Tử.

Sau khi bỏ giấy bạc ra tôi liền cho vào miệng, tư vị chocolate so với tưởng tượng còn nồng thuận ngọt ngào hơn. Sau khi ăn xong Cố Diễn Chi hỏi tôi mùi vị như thế nào, tôi hất cằm, giọng nói như miễn cưỡng tiếp nhận nói: “… Tạm được.”

Anh cười một tiếng. Sau đó, nhẹ nhàng, giống như người không đếm xỉa đến chuyện trước: “Đỗ Oản, có muốn theo tôi đi ra bên ngoài núi không?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.