Đọc truyện Có Một Không Hai – Chương 11
Chín giờ sáng ngày hôm sau, tôi đi theo Cố Diễn Chi, cùng bước công ty của Cố thị.
Mặc dù là chủ nhật, trong công ty vẫn có người. Người đầu tiên tôi nhìn thấy chính là nhân viên tiếp tân. Chị ta vốn đang chuyên tâm dồn trí kẻ lông mi, sau khi nhìn thấy Cố Diễn Chi, chiếc bút kẻ mi trong tay ba một tiếng rơi xuống. Thân thể chị ta thẳng đứng nói chào tổng giám đốc, Cố Diễn Chi ừ một tiếng, nói với tôi: “Chào cô ấy là chị.”
Tôi liền chào một tiếng chị.
Cô nhân viên tiếp tân đáp một tiếng: “Tổng giám đốc, đây là con nhà ai ạ? Xinh quá.”
Cố Diễn Chi dắt tay tôi, một tay khác cầm túi xách của tôi, nụ cười phảng phất trên mặt: “Nhà tôi. Không giống sao?”
Cô ta từ từ hé miệng, bộ dạng như muốn hỏi nhưng không không dám. Tôi được Cố Diễn Chi dắt tới chỗ thang máy, thời điểm quay đầu lại nhìn, cô ta vẫn đứng tại chỗ, sau một lúc lâu, dường như đột nhiên phục hồi tinh thần lại, chợt cầm điện thoại di động lên bấm bấm một trận điên cuồng.
Cửa thang máy chậm rãi khép lại, tôi quay sang hỏi Cố Diễn Chi: “Chị ấy làm gì vậy?”
Anh nói: “Không cần để ý đến cô ta.”
“… Sao điểm này của anh lại đáng ghét như vậy.” Tôi ngửa đầu nhìn anh, “Tối hôm qua anh bảo tôi không cần để ý bọn Diệp Tầm Tầm và Yên Ngọc, hôm nay anh lại bảo tôi không cần để ý người kia, cứ theo lời anh, tôi không cần để ý mọi người, vậy tôi phải để ý đến ai bây giờ?”
Tôi nói có chút lớn tiếng, nụ cười trên mặt Cố Diễn Chi nửa phần cũng không thay đổi. Mãi cho đến khi tôi nói xong, đột nhiên có hai ngón tay dài đi tới trước mặt, không chút khách khí nắm chóp mũi tôi. Tầm nhìn trước mắt bị anh làm loạn, tôi nghe được một tiếng cười khẽ: “Em chỉ cần để ý đến tôi thôi.”
Tôi chưa kịp nói gì, thang máy đinh một tiếng, từ từ mở ra. Một cô gái trung niên đang đứng ở bên ngoài, chào một tiếng tổng giám đốc sớm, sau đó tầm mắt hướng tới tôi: “Đây là…”
Cố Diễn Chi nói: “Đỗ Oản, em chào cô đi.”
Tôi rõ ràng thấy trong mắt đối phương lóe lóe: “Đây chính là Đỗ Oản sao?”
Tôi nói: “Cháu chào cô ạ.”
“…Ai, ai, tốt, tốt.” Bà ấy thất thần trong chốc lát, quay đầu hỏi Cố Diễn Chi: “Này, hôm nay cô Đỗ ở đây sao, tôi xuống tầng mang một ít đồ ăn vặt lên đây nhé?”
“Không cần. Trong cặp con bé có bánh ngọt rồi.”
Tôi vừa nghe thấy, lập tức cầm lấy cặp sách, mở khóa cặp ra, quả nhiên thấy một chiếc bánh ngọt vị trái cây. Lập tức ngẩng đầu trừng anh: “Không phải anh nói là không thể mang theo sao?”
Cố Diễn Chi chậm rãi nói: “Trêu em một chút cho vui thôi.”
“…..”
Những lời này của Cố Diễn Chi dẫn đến việc cả một buổi sáng tôi không thèm để ý đến anh. Cho tới bây giờ tôi chưa từng quá chuyên tâm làm bài tập như bây giờ, mặc dù bên tai thỉnh thoảng vẫn có mấy câu nói giữa Cố Diễn Chi với thư ký. Chuyên tâm như vậy kết quả chính là tốc độ làm bài tập rất nhanh, chưa tới hai giờ đã xong, sau đó tôi vừa ngồi ăn bánh ngọt vừa nghe cuộc bàn bạc giữa hai người họ.
Nội dung cuộc thảo luận ban đầu rất nghiêm trang, phần lớn đều có liên quan đến công ty. Vậy mà không lâu đã bắt đầu lạc đề, dần dần lạc đến những chuyện loạn thất bát tao. Tỷ như thư ký của Cố Diễn Chi nói với Cố Diễn Chi: “Đứa trẻ ở độ tuổi này đặc biết rất khó dụ dỗ, hơn nữa rất nhanh sẽ đi vào thời kỳ phản nghịch của tuổi trẻ. Đứa trẻ nhà tôi lúc đó cũng khiến tôi rất nhức đầu, động một chút là trốn nhà ra đi, khiến tôi sứt đầu mẻ trán cảm giác ngày nào cũng như phải đi đánh giặc vậy.”
Cố Diễn Chi nói: “Tôi biết có một đứa trẻ cũng từng rời nhà trốn đi một lần.”
Tôi nói: “…..”
Thư ký của Cố Diễn Chi suy nghĩ một chút, lại nói: “Tôi nhớ có lần nghe một chuyên gia về trẻ em nói, có lúc đánh đứa trẻ một trận cũng không phải là xấu. Lúc dạy dỗ con cái, đánh một trận cũng là một lần trị tận gốc. Nhất là thời điểm đặc biệt không nghe lời, càng phải nghiêm nghị.”
“Cái gì gọi là thời điểm đặc biệt không nghe lời?”
“Nói ví dụ như, nói chuyện với người lớn hay nói lớn hay thích va chạm, hoặc động một chút là rời nhà trốn đi.”
Diễn.đàn,lê.quý.đôn
Tôi nói: “…..”
Sau đó thư ký suy nghĩ một chút, lại bổ sung: “Còn có lười học nữa, ăn mì ăn liền không ăn cơm, quá nhiều.”
Tôi nói: “…..”
Cố Diễn Chi khẽ cười một tiếng, hỏi: “Vậy lúc nào thì phải đánh?”
Thư ký nói: “Mỗi lần như thế tôi đều đánh.”
Tôi nói: “…..”
Rốt cục tôi không nhịn được nữa, nặng nề ho khan một tiếng. Cố Diễn Chi quay mặt sang, mặt tôi không chút thay đổi nói: “Tôi mệt rồi, muốn ngủ một giấc.”
Nói xoay tôi xoay người đi đến phòng có chữ phòng nghỉ ngơi bên cạnh. Điện thoại sau lưng Cố Diễn Chi vang lên, sau khi nhận máy giọng nói của Diệp Tầm Tầm lập tức truyền đến: “Anh Diễn Chi, cô nhân viên tiếp tân của anh không chịu cho em lên lầu. Phiền toái anh xuống dưới đón em với.”
Cố Diễn Chi nói: “Sao em lại tới đây?”
“Em tuyệt giao với Yên Ngọc, bố mẹ em biết liền hung hăng phê bình em, sau đó em bỏ tới nhà anh tìm Đỗ Oản, nhưng quản gia nói cho em biết mọi người ở đây, cho nên em liền tới đây. Nghe nói anh định kèm Đỗ Oản học bổ túc? Anh bận rộn như vậy, để em giúp anh.”
Cố Diễn Chi nói: “Anh nghĩ là so với việc để em lên lầu, anh nên gọi điện thoại cho bố em thì hơn, để bọn họ đưa em trở về.”
“Anh cứ thử làm như vậy đi.” Diệp Tầm Tầm vô cùng bình tĩnh nói, “Làm như vậy thì chờ xem ngày mai em sẽ dẫn theo Đỗ Oản rời nhà trốn đi. Anh cũng biết khả năng rời nhà trốn đi của em rồi, anh Diễn Chi., em bảo đảm trong vòng ba ngày anh sẽ không tìm ra được đến một sợi tóc của bọn em đâu.”
“…..” Cố Diễn Chi giương mắt nhìn thư ký, “Để con bé vào đi.”
Hai phút sau, Diệp Tầm Tầm lên lầu. Sau lưng còn có một rương hành lý nhỏ. Sau khi bước vào phòng làm việc câu đầu tiên nói là: “Anh Diễn Chi, em ở nhà anh hai ngày, có được không?”
Cố Diễn Chi chậm rãi nói: “Không được.”
Diệp Tầm Tầm nói: “Em mang Đỗ Oản rời nhà trốn đi.”
Cố Diễn Chi chụp lấy tay cô ấy, bình tĩnh nhìn cô ấy: “Em có thể thử xem.”
Diệp Tầm Tầm nói: “Em nói thật đấy.”
Cố Diễn Chi nói: “Anh cũng nói thật. Anh nghe nói em có câu danh ngôn nói là nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, em có hai nơi bí mật, một ở phía đông thành phố T, một cái ở trung tâm thành phố. Em còn có ba chỗ khác có thể dựa vào, một vốn là — còn cần anh nói ra sao?”
Diệp Tầm Tầm nhìn anh một lúc, nói: “Anh sao lại như vậy hả?”
Cố Diễn Chi cười nói: “Đỗ Oản đang mệt, từ sáng sớm em đã lăn qua lăn lại lâu như vậy, khẳng định cũng mệt rồi. Hai người bọn em có thể đến phòng nghỉ ngơi ngủ một giấc, khi nào ăn cơm anh sẽ gọi.”