Bạn đang đọc Có Một Điều Em Không Biết: Anh Yêu Em! – Chương 52
– Cô thích tôi phải không?
Nó đứng hình ngay sau câu hỏi đó. Mắt nó dán chặt vào Lâm Duy, toàn thân đóng băng bởi ánh nhìn của cậu.
Mọi người xung quanh nhìn chằm chặp vào nó đầy soi mói. Dĩ nhiên vì hai nhân vật đang đứng trước mắt nó có thể coi là quá nổi. Thiên Kỳ nhìn nó, đôi mắt ánh lên niềm thương hại, sự ghen tức, và một chút ít hài lòng. Nhưng trong mắt nó, những hình ảnh đó, Thiên Kỳ và cả mọi người vây quanh dường như mờ nhạt hẳn. Chỉ có Lâm Duy, chỉ có đôi mắt lạnh và cương quyết của cậu là rõ hơn tất, sáng hơn tất và tất nhiên là nó sợ hơn tất.
Nó vẫn đứng yên bất động.
“Không phải vậy! Tôi không thích anh!” – Đó là một câu nói với tất cả sự nổ lực, gượng ép và có thể xem là câu trả lời đầy hợp lý trong hoàn cảnh này. Nhưng câu nói đó đã bị nó kìm nén, ứ đọng trong cổ họng và không thể thoát ra được. Tại sao nó không thể nói? Chỉ một câu nói đơn giản thôi mà? Nhưng câu nói đó lại không dễ với nó. Bởi đó là cả sự lừa dối, còn nó…nó không thể lừa dối chính con tim mình. Phải, nó thích Lâm Duy
Mọi người nhìn nó, nó chẳng thèm để ý. Thiên Kỳ nhìn nó, nó coi như không. Còn Lâm Duy nhìn nó, nó lại thấy ngộp thở và hơi đau. Ít nhất đây không phải là tình huống mà nó mong muốn sẽ xảy đến.
Không gian im lặng dường như để chờ đợi câu trả lời từ nó. Nhưng nó không thể đáp ứng nhu cầu ấy được.
Chợt, tay nó bị kéo đi thật mạnh trong khi tay kia vẫn nằm gọn trong tay Lâm Duy vẫn còn vương hơi ấm. Nó ngoảnh mặt nhìn lại mà không chỉ một mình nó, tất cả thảy các con mắt đều nhìn vào “kẻ xen ngang kia”.
– Thiên Minh? – Nó thốt lên kinh ngạc.
– Đi thôi! – Ánh mắt cậu hiện lên nỗi giận dữ và cậu kéo nó đi.
Sự bất ngờ đó khiến Lâm Duy cũng buông tay nó ra và cảm giác hụt hẫng dâng lên trong lòng một à không hai con người….
“Rắc” tiếng động nhỏ vang lên và ngay lập tức là giọng nói nhỏ của nó chỉ kịp Á lên một tiếng ngăn ngủi rồi ngã quỵ.
Đơn giản, nó đang mang giày cao gót và với những bước chân dài của Thiên Minh khiến nó không theo kịp mà ngã xuống một cách bất ngờ.
Đã có một người đứng sau định chạy đến đỡ nó dậy nhưng…. “kẻ xen ngang” lúc nãy đã nhanh chóng bế thốc nó lên rồi rời khỏi hội trường, mang theo hàng ngàn ánh mắt trầm trồ, ngạc nhiên, và tức giận.
Em đi rồi sao anh còn đứng đó?
Sao người cạnh em không phải là anh?
Lâm Duy nhìn thấy Thiên Minh bế nó – vợ của cậu – khuất lẩn vào đám đông. Có phải chăng, cậu đã sai? Lúc nãy khi hỏi nó, cậu đâu suy nghĩ nhiều, chỉ muốn biết sự thật. Nhưng đôi mắt nó tròn xoe nhìn cậu… Ôi cái đôi mắt đó…. Nếu cậu không hỏi nó thì có lẽ nó vẫn còn cười đùa vui vẻ. Nếu lúc Thiên Minh kéo nó đi, cậu giữ lại thì có lẽ cảm giác có lỗi nãy không lan chiếm trái tim cậu như vậy. Nếu lúc nó ngã, cậu chạy lại nhanh hơn thì có phải…có phải chăng bây giờ, bên cạnh cậu là nó và bên cạnh nó chỉ có cậu mà thôi! Nhưng nghĩ lại mà xem, tất cả đều là “nếu” và “nếu” nhưng “nếu” thời gian có quay trờ lại đi chăng nữa thì chưa chắc cậu đã đủ can đảm để làm những điều đó bởi trong mắt cậu, ko chỉ lo cho nó mà còn cả Thiên Kỳ – người con gái cậu đã hứa rằng sẽ yêu suốt đời….
Nó không nói gì cả mặc dù chân nó đau nhói. Nó tin rằng nỗi đau thể xác có thể phần nào giúp nó xóa đi được nỗi đau trong tim. Rồi nó rục đầu vào Thiên Minh mà khóc. Nước mắt thấm qua áo cậu và cậu cảm nhận được nó, những giọt nước mắt nóng hổi.
“Cô đúng là ngốc thật!”
– Tôi xin lỗi! – Thiên Minh thì thầm.
Nó lau vội nước mắt đang chảy dài rồi mỉm cười:
– Xin lỗi? Vì cái gì?
– Lúc nãy vì tôi mà cô bị ngã rồi ra nông nổi này đây. – Thiên Minh thở dài.
– Hơ, tôi phải cảm ơn anh mới đúng, nhờ anh mà tôi không phải đi bộ, mỏi chân lắm rồi! – Nó lại cười mặc dù chân đau gần chết.
Thiên Minh bế nó đi dưới ánh trăng huyền hoặc. Trăng không đủ sáng để soi rọi khuôn mặt đau khổ của nó và vẻ đăm chiêu chau mày giận dữ vậy mà lại vô vùng bình yên của Thiên Minh nhưng cái không gian tĩnh lặng này càng làm hai con người cảm nhận rõ ràng diễn biến tâm trạng của đối phương…
“Kít” Chiếc xe dừng lại bên cạnh nó và Thiên Minh. Người cầm lái ló đầu ra và cười:
– Lên xe đi, đừng làm người ta tưởng hai người là diễn viên phim Hàn! – Thiên Bảo.
Thiên Minh nhếch mép rồi đỡ nó vào xe.
– Giờ đi đâu thưa quý ông, quý bà! – Thiên Bảo đùa.
– Cậu… ưmk có thể đưa tôi đến nhà Hân Hân được không? – Nó đề nghị. Có hai nguyên do để dẫn đến lời đề nghị này. Một là nó không muốn về nhà trong tình trạng này. Và hai là vì cô bạn của nó, Hân Hân.
Thiên Bảo thoáng giật mình nhưng rồi cũng mỉm cười chấp thuận. Chiếc xe đến nhà Hân Hân thẳng tiến.
“Tính…tinh” Chuông cửa vang lên một hồi lâu mới thấy Hân Hân chạy ra. Cô bạn vừa nhìn thấy nó trên tay Thiên Minh đã thoảng thốt kêu lên:
– Lam Bình, bạn sao vậy?
– Không sao. Chỉ một sự cố nhỏ thôi mà! – Nó trấn an rồi quay lại nhìn chàng trai vừa bước ra từ cửa xe.
– Chào! – Thiên Bảo bước đến trước mặt Hân Hân.
Cô bạn đưa đôi mắt ngạc nhiên nhìn con người vừa cất ra câu nói đó và lắc đầu để tin chắc mình không lầm tưởng.
– Ch…chào! – Hân Hân sau một hồi cũng chịu đáp rồi quay sang nó – Vào nhà đi!
Nó được đặt xuống chiếc ghế sofa ở phòng khách.
– Bạn bị trặc chân rồi. – Hân Hân nhìn nó phán đoán.
– Chắc vậy! – Nó nhăn mặt.
Thiên Minh khẽ nâng bàn chân đau của nó lên cân nhắc một hồi rồi dùng sức…bẻ để hai khớp xương khớp vào nhau.
“Rắc”
– Ahhhhhhhhh! – Tiếng hét kinh thiên động địa của nó vang lên làm ai nấy đều bịt tai lại.
– Hàng xóm thức hết bây giờ! Híc! – Hân Hân hét lên để lấn át cái volume của nó.
– Thế nào rồi? – Thiên Minh nhìn nó lo lắng.
– Bẻ chân người ta xong rồi hỏi sao rồi à? – Mắt nó rơm rớm nước.
Thiên Minh bật cười trước bộ dạng của nó. Còn nó, sau một màn nước mắt sắp rơi, nó lại tiếp tục quan sát cử chỉ của Hân Hân và Thiên Bảo.
Có một điều rất chi là rõ ràng rằng hai người này đang cố tránh mặt nhau. Chợt Thiên Bảo nhìn thấy trên chiếc bàn nhỏ cạnh phòng khách một bức ảnh đã được lật úp xuống. Nỗi tò mò trỗi dậy, cậu bước đến và cầm nó lên xem.
Một cô gái và một chàng trai đang ngồi trên một cánh đồng hoa bạt ngàn và họ cười rất vui vẻ. Chàng trai đó là cậu, Hoàng Thiên Bảo và cô gái đó chính là cô chủ của căn nhà này, Hân Hân. Nhưng tại sao trong tiềm thức cậu chưa bao giờ nhớ rằng mình đã từng tới đó và nụ cười đó…. không phải của cậu bây giờ.
Cái khung ảnh màu bạc có trái tim lớn lấp lánh màu hồng và trong hình trái tim khắc một dòng chữ, một dòng chữ khó hiểu: “Dù có chuyện gì đi nữa cũng không được buông tay mình ra. Hứa nhé! Yêu bạn, cô bé ngốc của mình – Hoàng Thiên Bảo”
– Tấm ảnh đó mình định vất đi lâu rồi nhưng dạo này bận quá chưa vất được. – Hân Hân hốt hoảng chộp lấy khung ảnh trên tay Thiên Bảo rồi bước vào trong phòng và đóng cửa lại.
Phía sau cánh cửa, một cô gái đang khóc, những giọt nước mắt nhỏ dài xuống những góc cạnh và tấm kính của khung ảnh nỏ trong tay cô gái. Cô khóc vì một quá khứ đã qua, khóc vì một quá khứ không bao giờ trở lại….
Nhưng cô gái đó lại không hề biết rằng ở bên ngoài cánh cửa kia, một chàng trai lặng người tay toan gõ cửa nhưng lại thôi. Thiên Bảo quay mặt lại, ngồi xuống sàn, tựa lưng vào cánh cửa gỗ, đầu óc cậu trống rỗng và không hiểu tại sao tim cậu đau nhói.
Hai con người đó, chỉ cách nhau một cánh cửa thôi mà cứ như là cả một vòng trái đất…
– Sao cậu lại ở đây? – Hân Hân bước ra và ngạc nhiên khi nhìn thấy Thiên Bảo ở ngoài phóng mình. Khóe mắt cô đỏ hoe và hẳn ai cũng biết là vừa khóc xong.
– Không, đi ngang qua thấy mệt thì ngồi lại thôi! Phòng vệ sinh ở đâu vậy? – Một lời nói dối không thể vụng về hơn được nữa. Phòng Hân Hân ở trên gác mà cậu thì có việc gì phải đi lên đó cơ chứ.
– Xuống cầu thang, đi thẳng xuống bếp, nằm ở bên tay trái ý. – Hân Hân chỉ chỉ tay rồi bước đi xuống lầu.
Còn lại một mình, tên con trai bỗng đâm đầu vào tường, tay đấm mạnh vào cánh cửa
– Lam Bình, tối ngủ lại luôn chứ? – Hân Hân ngồi cạnh nó, hỏi han.
– Chắc để hôm khác, mình không về thể nào cả nhà cũng lo lắm! – Nó cười.
– Vậy để tôi đưa cô về. – Thiên Minh đỡ nó dậy rồi quay sang tìm Thiên Bảo, nhác thấy bóng cậu uể oải xuống lầu, Thiên Minh hỏi luôn – Thiên Bảo, cậu có về không hay ở lại đây? – Đây là một câu hỏi thực sự vì trước đây, trên một lần cậu bạn ở lại nhà Hân Hân.
– Tớ…. – Thiên Bảo giật bắn mình, ngạc nhiên vì câu hỏi quá sức vô duyên của Thiên Minh nhưng sao lại thấy câu hỏi đó…quen quen.
– Cậu ấy ở lại đây làm gì? Cậu ấy cũng có nhà mà! – Hân Hân cắt ngang.
– Bạn nói cũng phải! – Thiên Bảo chép miệng rồi bước thẳng ra cửa.
Khi cả ba đã leo lên xe đi khuất, Hân Hân thở phào rồi tựa luôn vào cửa, mắt ngắm nhìn bầu trời đêm mà tâm trí thì phiêu lạc nơi nào.