Có Một Điều Em Không Biết: Anh Yêu Em!

Chương 29


Bạn đang đọc Có Một Điều Em Không Biết: Anh Yêu Em! – Chương 29


Nó có cảm giác như bị bỏ rơi, dùng hết sức đẩy tên kia ra khỏi nó nhưng hắn mạnh quá, tay nó bị hắn cầm chặt và hơi men cứ phả vào mặt nó. Nó ghét, ghét tất cả… Nó giãy dụa trong vòng tay của tên kia, nó hối hận vì đã theo Thiên Bảo đến đây, hối hận khi đã tin một người như cậu…..
Vớ được ly nước, nó tạt mạnh vào mặt tên kia khiến hắn buông nó ra. Vì bị bất ngờ, hắn cầm lấy ly nước ném mạnh xuống sàn. Những mảnh vỡ thủy tinh cứa vào bàn chân nó…máu loang ướt cả đôi bít tất….
– Đồ khốn! – Hắn nghiến răng rồi cầm lấy tay nó, xiết chặt cổ tay và bất ngờ xô nó ngã. Ngã ở đâu không ngã lại cứ ngã vào chỗ đầy những mảnh chai. Nó chống tay xuống đất, những mảnh chai găm vào tay nó.
Hắn dơ tay lên định đánh thì bất ngờ bị Thiên Bảo chặn lại.
– Để cô ta yên! – Cậu ra lệnh.
Hắn nhếch mép cười rồi kéo cả đám đi.
– Cô…. – Thiên Bảo ngồi xuống đỡ nó dậy hỏi han nhưng nó gạt phăng không để cậu nói hết, nó chạy, vừa chạy vừa khóc.
– Này, tay chân cô vậy, cô định đi đâu? – Cậu níu nó lại.
– Đi đến nơi không có cậu. – Nó tuyệt tình.
Phải, nó phải đi, nó không muốn ở gần cậu, không muốn biết tất cả những gì liên quan đến cậu….
Máu từ tay nó nhỏ giọt xuống đường. Đôi tất trắng giờ cũng dần chuyển sang màu đỏ…
“Kít” – Chiếc xe dừng lại cạnh nó nhưng nó không quan tâm.
– Lên xe! – Nói rồi, Thiên Bảo đưa tay kéo nó vào.
Nó ngồi im, chỉ khóc, khóc hoài…. mặc cho Thiên Bảo muốn làm gì thì làm.
Cậu cầm hộp ý tế, băng bó chó nó.
– Để tôi băng bó cho cô.
-…………
Nó không muốn nhìn mặt Thiên Bảo, chỉ cảm thấy ai nó nâng bàn tay nó lên, rồi cởi giày giúp nó. Thuốc sát trùng làm nó rát nhưng một lát sau là hết đau ngay. Liệu thuốc sát trùng có thể làm dịu vết thương trong lòng nó???

Thiên Bảo vừa hoàn thành công việc của một vị bác sĩ xong, quay sang thì đã thấy nó ngủ từ bao giờ. Trên khóe mắt vẫn còn đọng lại cái gì đó ươn ướt…
Sáng hôm sau, mặt trời làm nó chói mắt…
Vừa mở mắt, nó đã phải há hốc mồm, tối hôm qua, nó….ngủ….. trên xe. Quay sang bên, nó nhận ra khuôn mặt quen thuộc của Thiên Bảo.
– Cô dậy rồi sao? – Thiên Bảo nói mà mắt vẫn nhắm nghiền.
– Umk…. – Nó quay mặt đi, không muốn cho cậu biết là nó vừa nhìn cậu… mê đắm. – Tay chân tôi…. – Nó ngập ngừng.
– Cô định chê tôi không có tài băng bó hả? Thôi khỏi chê, tôi biết rồi! – Cậu vươn vai.
– Ý tôi không phải vậy. Cậu là vị bác sĩ tuyệt nhất trên đời! – Dường như thuốc sát trùng không những làm dịu cơn đau hình thể mà trái tim rát bỏng của nó cũng đã dịu đi phần nào.
Nó cười tươi rói trong ánh bình minh….
==========================
Quay trở lại với Lam Bình, cô nhóc vừa hát vừa nhảy cà chơng trên hành lang thì nhìn thấy một tên không rõ tên nào đang trầm tư suy nghĩ ở một góc khuất của dãy hành lang. Không hiểu sao, nó lại bước đến đó vì cho rằng cảnh này ngàn năm mới có một, phải hỏi tên và đăng tên cậu ta lên bảng vàng. Hiếm có tên con trai nào lại… lãng xẹt, ý nhầm lãng mạn như vậy! Hì!
Nó bước tới, ngắm nghía cái gương mặt suy tư kia và bất ngờ nhận ra người quen.
– Cô nhìn gì? – Tên con trai bực mình hỏi khi thấy người ta đang nhìn mình chằm chặp.
– Nhìn anh! – Nó thản nhiên.
– Là cô sao? – Anh chàng nhíu mày.
– Thế không phải là tôi thì là ai? – Lần này đến lượt nó…nhíu mày.
– Khùng! – Không hiểu sao hôm nay Thiên Minh lại trở về với cái vẻ lạnh lùng vốn sẵn và tàn ác có thừa.
– Uk, anh nói chuyện với đồ khùng, bộ anh cũng…khùng luôn hả? – Nó nhìn Thiên Min vẻ thăm dò.
“If you wander off too far, my love will get you home. If you follow the wrong star, my love will get you home….”
Điện thoại nó rung lên…

– Alo!
– – Vẫn cái giọng lạnh lùng mà ai cũng đoán được là ai ý.
– Uk! Tôi chỉ sợ anh bận chơi thôi!
– – Cậu cúp máy ngay tức khắc.
– Đồ bất lịch sự! – Nó lầm bầm.
Thiên Minh nãy giờ đứng nghe nó nói chẳng hiểu gì cả (làm sao hiểu được) nhưng có một điều cậu thắc mắc.
– Điện thoại này…của ai vậy? – Thiên Minh hỏi và hình như câu hỏi này cũng đã khiến cậu hiện hữu với một Thiên Minh hoàn toàn khác…. “tiêu xài” nhiều từ ngữ hơn.
– Chứ anh nghĩ tôi có thể cầm được điện thoại của ai ngoài mình? – Nó trố mắt nhìn Thiên Minh.
– Nhưng hình như nó không giống cái tôi mua cho cô.
– Ai bảo anh là nó là của anh mua cho tôi? – Lại hỏi ngược lại người khác, cái tật mãi không chừa.
– Chứ cái tôi mua đâu?
– Ban tặng cho đất rồi. – nó nói một câu khó hiểu mà đúng là Thiên Minh không hiểu thật.
– Là sao? – Mắt tròn xoe.
– Anh nghĩ cái điện thoại ném từ tầng 16 xuống thì nó sẽ như thế nào?
Thiên Minh có vẻ hơi giận vì ngỡ rằng nó xem thường cậu nhưng vẫn uk uk cho qua chuyện. Dù sao thì chuyện đó cũng chẳng liên quan gì đến cậu, cớ sao phải quan tâm.
– Lam Bình nè! Cô với Lâm duy ý….hai người có quan hệ gì vậy? – Thiên Minh tò mò.
Nó vừa định nói hớ điều gì đó nhưng nghĩ đến cái bản hợp đồng quái quỷ nên thôi. Ngó Thiên Minh một cái, nó trả lời dứt khoát:
– Ba mẹ anh ta là ba mẹ nuôi của tôi. – Không biết lấy đâu ra cái quan hệ hay ghê ta???

– Vậy hả? – Thiên Minh hỏi lại như không tin vào tai mình.
– Có gì không? – Nó nhìn bộ dạng Thiên Minh, khó hiểu.
– Không, chỉ thắc mắc thôi! – Cậu cười.
“Sao mình lại cảm thấy vui khi cô ta nói vậy nhỉ? Thích con nhỏ đó sao? Nhưng sao lại là con nhỏ đó? Mới gặp nó có mấy ngày thôi mà, mình chúa ghét con gái. Không phải đâu, mình chỉ vui thay cho Thiên Kỳ vì người yêu không ngoại tình thôi mà. Đúng vậy, chỉ vui vì thế thôi!!!” Thiên Minh cố biện minh ngay cả trong suy nghĩ.
Buổi chiều đến nhanh chóng và nhẹ nhàng…
– Này, tên chồng hắc ám kia! – Nó gọi với khi vừa thấy bóng Lâm Duy thấp thoáng.
– Cô vừa gọi tôi là gì? – Lâm Duy quay lại hỏi.
– Tên chồng…..
– STOP! Ai là chồng cô? – Lâm Duy cắt ngang.
– Anh không phải là chồng tôi thì tôi là chồng anh chắc? – Nó chun mũi cãi bướng.
– Cô quên là ở trường xem như hai ta không quen biết rồi sao? – Lâm Duy nổi cáu.
– Tôi không quên, chỉ là không nhớ thôi! Hì! – Nó cười trừ.
– Cẩn thận đấy. Tôi không tha cho cô nếu Thiên Kỳ hiểu nhầm đâu! – Lâm Duy đe dọa.
– Anh làm gì? Eo ơi! Tôi sợ lắm, sợ lắm – Nó làm bộ sợ sệt.
– Cô… – Lâm Duy dơ nắm đấm.
– Sao? Muốn đánh nhau à? – Nó xăn tay áo lên, chuẩn bị sẵn sàng ra trận.
– Đừng trách tôi không nể tình cô là con…. à quên cô đâu phải là con gái nhỉ? Hahaha…. – Cậu phá lên cười.
– Tất nhiên tôi đâu phải là con gái. Vậy mới là chồng anh được chứ? Hahaha…. – Đến lượt nó nổi điên, lên cơn cười.
Hai đứa nó người tung kẻ hứng, chẳng ai chịu nhường ai. Đâu ngờ rằng một người đã “thấy” hết mọi chuyện. Thiên Minh đứng từ căn phòng cách âm bằng kính nhìn ra, chỉ thấy hai đứa nó xăn tay xăn chân như là sắp đánh nhau chứ chẳng nghe thấy bọn nó nói gì cả (thế mới khổ)
Lúc Lâm Duy đưa cánh tay lên dọa nó thì có một bàn tay ai đó cản lại:
– Lần trước vừa cứu cô ấy sao bây giờ lại quay sang đánh người ta? – Thiên Minh hỏi.
– Liên quan gì đến mày? – Lâm Duy dựt phăng cánh tay ra khỏi Thiên Minh.

– Thấy chuyện bất bình thì lên tiếng thôi! – Thiên Minh nhún vai.
– Oh! Thấy chuyện bất bình mày lên tiếng được, còn bọn tau lên tiếng thì….bị đánh nhỉ? – Lâm Duy ám chỉ cái vụ ở bãi trống bữa trước.
– Tau nể tình Lam Bình là con nuôi của ba ****** nên lần này tha nhưng lần sau không dễ đâu! – Quay sang kéo tay nó – Đi thôi!
– Đi đâu? – Nó dùng dằng.
– Chứ cô muốn ở lại để hắn đánh à? – Thiên Minh liếc nhìn Lâm Duy.
Nói rồi, Thiên Minh kéo nó đi nhưng lạ thay….anh chàng kéo mãi chẳng được. Quay lại nhìn nó, nó cười, nhìn Lâm Duy, cậu cũng cười.
Tình trạng bây giờ là Lâm Duy cũng đang kéo nó nhưng theo hướng ngược lại của Thiên Minh. Nó như một con búp bê bị hai đứa trẻ giành giật, chẳng ai chịu nhường ai (sao nhường được trời!)
– Lam Bình, đi theo tôi! – Thiên Minh ra lệnh.
– Cô muốn chết thì cứ đi theo hắn! – Lâm Duy kéo mạnh tay.
– Mấy người làm ơn cho tôi xin hai chữ BÌNH YÊN! – nó hét lên.
– CÔ ĐI THEO AI? – Cả hai đồng thanh hét lên.
– Phiền phức! – Nó phán một câu rồi thẳng tiến về hướng của nó.
– Này, cô đi đâu thế? Cô không về nhà cùng tôi, lát ông nội hỏi xem cô trả lời sao? – Lâm Duy gọi với theo.
Vừa nghe nhắc đến ông nội, nó đành thui thủi quay lại chỗ Lâm Duy, thì thầm:
– Đi tthôi! – Nó kéo Lâm Duy.
Chỉ chờ có vậy, Lâm Duy nháy mắt với Thiên Minh, tỏ vẻ ta đây là người giành được “con búp bê” làm ai kia đứng lại một mình, tức sùng sục mà không biết nói gì? “Họ là hai anh em mà!” Thiên Minh nghĩ thầm.
Trên đường đi, Lâm Duy bắt chuyện:
– Này, ba mẹ tôi trở thành ba mẹ nuôi của cô từ bao giờ vậy? – Anh chàng thắc mắc từ lúc nãy mà giờ mới dám hỏi..
– Từ lúc sáng! Hì! – Nó khẽ cười.
Lâm Duy ngẩn tò te không hiểu nó nói gì? Từ lúc sáng sao???? (từ cái lúc mà Thiên Minh hỏi nó và Lâm Duy có quan hệ gì ý!)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.