Bạn đang đọc Có Một Điều Em Không Biết: Anh Yêu Em! – Chương 10
Trong lúc đó, nó gần như muốn xỉu, tên kia ăn gì mà ác thế không biết, đánh cả con gái mà không nương tay.
– BỌN BÂY LÀM GÌ VẬY? – Một giọng nói lạnh lùng mà quen thuộc hét lên làm bọn kia ngừng tay lại. Nó khẽ cười vì nó biết thế nào “tên chồng hắc ám” của nó sẽ đến cứu nó mà!
– Liên quan gì đến mày? – Tên cầm đầu của hội FM nói bằng giọng ngang ngược.
Lâm Duy quay sang và nhìn thấy nó….nằm lăn lóc ở giữa sàn nhà, đầu tóc rối bù, cậu nổi giận chạy đến xách cổ áo của tên kia lên.
– Sao lại đánh con gái, mày không biết đánh vần chữ “hèn” à? – Cậu nhiến răng khen két.
– Sao lại làm tổn thương em gái tao? Mày không biết đánh vần chữ “nhục” à? – Hắn cười khẩy.
Lâm Duy ngạc nhiên tự hỏi mình đã làm gì và liệu có phải vì cậu mà nó ra nông nổi này không?
– Anh hai, anh…. – Thiên Kỳ lúc này mới chạy đến.
Thiên Kỳ nhìn thấy Lâm Duy đang xách cổ áo anh trai cô, thấy nó nằm giữa lớp như người sắp chết, thấy vẻ mặt hài lòng của anh trai và khuôn mặt hậm hực của Lâm Duy.
– Hai người sao vậy? – Cô hỏi.
– Cậu đừng nói với tớ là cậu không biết gì về chuyện này đấy nhé. – Lâm Duy nhìn Thiên Kỳ bằng một đôi mắt vô cảm.
– Tớ….
Không để Thiên Kỳ nói hết câu, Lâm Duy đã chạy về phía nó, nhấc bổng nó lên và bước đi trước ánh mắt sững sờ của nhiều người.
– Mày đứng lại, mày bỏ mặc em gái tao vậy sao? – Hắn tức giận khi thấy Lâm Duy dám bế người con gái khác.
– Mày lấy tư cách gì àm ra lệnh cho tao?
– Anh trai của bạn gái mày.
– Có là ba của bạn gái tao, tao còn không nghe nữa, huống hồ là mày, đồ hèn! – Cậu buông một câu **** rủa trước khi khuất bóng sau dãy hành lang.
“Cô có điên không vậy? Sao lại bị đánh ra nông nổi này chứ? Mà cũng tại tôi. Tôi xin lỗi….” – Lâm Duy thầm nghĩ rồi bế nó xuống phòng y tế.
Đặt nó xuống giường một cách nhẹ nhàng, cậu ân cần băng bó cho nó, dán băng cho nó trước những ánh mặt tò mò + ngạc nhiên của Hân Hân, Key, Jun và Nguyên Hoàng.
– Cậu cứ về đi, để tôi ở lại chăm sóc cậu ấy. – Hân Hân dịu dàng nói.
– Vậy thì phiền cậu!
Bốn chàng trai bước đi, trong phòng chỉ còn lại….hai người bạn.
– Xin lỗi nhé, Lam Bình. – Hân Hân thì thầm.
Nó tỉnh lại và thấy cả người ê ẩm.
– Bạn tỉnh rồi à? Bạn làm mình lo quá trời quá đất luôn đấy, biết không? – Hân Hân cười hiền.
– Ai đưa mình vào đây vậy? – Nó hỏi.
– BF đó, bạn quen họ hay sao vậy? – Hân Hân tỏ vẻ tò mò.
– Quen đâu, mà sao bạn không vào học, để mình ở lại đây là được rồi! – Nó đánh trống lãng.
– Bạn ổn không? – Hân Hân lo lắng.
– Mình ổn hơn cả ăn ổi nữa đó. – Nó cười.
– Vậy mình vào lớp trước nhé.
Hân Hân nói rồi bước đi, nó thở phào (suýt nữa thì bị cô bạn phát hiện)
Vừa định ngủ một giấc thì từ cửa phòng y tế có một dáng người cao cao bước vào, nhìn quen quen.
– Cô bé tỉnh rồi à?
– Ai là “cô bé” mà quen biết gì sao hỏi vô duyên vậy? – Nó chun mũi.
– Không phải “cô bé” thì là… “cậu bé” chắc? Mà có quen mới hỏi câu hỏi…có duyên đó chứ? – Chàng trai đáp rành rọt.
– Xí, lý sự cùn. – Nó giận dỗi.
– Hì!
– Tôi tên là Nguyên Hoàng, là bạn của Lâm Duy….
– Thì sao? – Nguyên Hoàng chưa kịp nói hết câu, nó đã nhảy vào làm…mất cả hứng.
– Thì chỉ là sơ khảo thôi, dù sao cũng có gặp một à không hai lần rồi thì cũng có thể gọi là có quen mà? – Nguyên Hoàng nhún vai.
– Vậy chứ “lũ kiến” cứ bu lấy mấy người ngày nào chẳng gặp, quen hết sao?
Nguyên Hoàng cười xòa, quả thật khi đứng trước nó, anh luôn là người…đuối lý (xạo quá, mới nói chuyện có một lần à!)
– Ra mua gì đó ăn đi! – Nó nói như ra lệnh làm Nguyên Hoàng ngớ người.
– Là sao? – Anh chàng trố mắt nhìn nó.
– Thì là ra canteen mua gì đó ăn đi, tôi đói.
Anh cười rồi cũng bước về phía canteen!!!
– Nguyên Hoàng, đi đâu vậy? – Jun vỗ vai khi thấy Nguyên Hoàng vừa đi vừa cười.
– Đi thực hiện nhiệm vụ. – Nguyên Hoàng nghiêm mặt.
– Nhiệm vụ á? Gì cơ? – Jun ngớ người y như Nguyên Hoàng lúc nãy.
– Đồ ngốc. Ăn nhiều vào cho nó bớt ngu đi! – Nguyên Hoàng bước đi, bỏ lại Jun với một cục tức trên đầu.