Có Một Cương Thi Tuyệt Sắc Nói Yêu Tôi

Chương 5: Không Được Bắt Nạt Mẹ Ta


Đọc truyện Có Một Cương Thi Tuyệt Sắc Nói Yêu Tôi – Chương 5: Không Được Bắt Nạt Mẹ Ta


Giọng nói của cô ấy càng ngày càng mỏng manh. Tôi còn chưa kịp tiến lên thì Cố Lan đã mềm nhũn ngã sóng soài xuống vũng máu trên bàn. Máu chảy lênh láng trên bàn từ vết thương của Cố Lan, nhuộm đỏ giấy trắng, còn chảy tí tách xuống mặt đất.

Thấy cảnh này, đầu óc tôi như ù đi, suýt nữa ngất xỉu. Nhưng tôi thấy thứ đó còn muốn làm tổn thương bạn thân Tống Tâm của tôi. Không biết tôi lấy dũng khí ở đâu mà lại cái khó ló cái khôn, tát mạnh lên mặt Tống Tâm: “Tống Tâm, mau tỉnh lại!”

Bình thường ma nhập vào người thì cách đánh thức nào là kẹp đũa vào ngón giữa, dội nước lã vân vân… bây giờ đã muộn rồi, chỉ có thể trông cậy vào cái tát này.

Tống Tâm thoáng chốc tỉnh lại. Cô ấy bị tôi kéo sang một bên, cố gắng lùi về sau. Sau lưng chúng tôi là ban công, bên dưới là độ cao bốn tầng, tôi với Tống Tâm gần như đã không còn đường lui.

“Tô Mộng, cậu ấy… cậu ấy còn ở đó!” Tống Tâm tựa vào cửa ban công, run rầy chỉ vào Âu Vỹ còn ngồi trước bàn mời điệp tiên: “Âu Vỹ làm sao đây…”

Ánh mắt Âu Vỹ đờ đẫn, không hề nhúc nhích. Chúng tôi trơ mắt nhìn con quái vật kia há miệng đầy răng nanh cắn lên cổ Âu Vỹ. Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, trong đầu tôi hiện lên cảnh tượng chung sống vui vẻ của bốn cô gái. Đầu óc tôi trống rỗng, buột miệng thốt ra: “Cứu cậu ấy!”


Chúng tôi đã thấy Cố Lan ngã xuống đất, chắc cũng dữ nhiều lành ít, nhưng không thể nhìn Âu Vỹ xảy ra chuyện trước mắt chúng tôi.

Tôi với Tống Tâm đồng thời cầm ghế dựa bằng gỗ bên cạnh, nện lên đầu con quái vật kia. Tôi dùng hết sức mạnh, nhưng lại như đập vào một đống sắt đen, phản lực khiến hai tay tôi run lên. Cổ tay bị rung lên vì cảm giác tê dại này. Tôi đặt tay lên bụng, giảm bớt tần suất run rẩy. Mồ hôi chảy xuống trán, tôi với Tống Tâm đều nhìn chằm chằm thứ đó.

Bị chúng tôi đập trúng, khiến nó tạm dừng một lát, cứng đờ giữa chừng như người máy quên nạp điện. Nó há miệng, không tiếp tục cắn lên cổ Âu Vỹ. Chất lỏng màu xanh lục tràn ngập mùi tanh chảy ra từ chỗ bị đập trên đầu nó.

“Tô Mộng… tớ sợ!” Bàn tay lạnh lẽo của Tống Tâm nắm chặt bàn tay run rẩy của tôi, giọng nói sợ hãi của cô ấy khiến bầu không khí chung quanh càng đáng sợ. Lúc giải phẫu thi thể, Tống Tâm còn to gan hơn tôi, cũng thích thăm dò những thứ kỳ lạ. Tuy nhiên tôi nghe nói cô ấy mắc chứng giãn đồng tử hiếm thấy. Trời sinh bị tản quang, bất kể thấy ánh sáng gì cũng sẽ hiện lên theo kiểu phóng xạ ra bên ngoài, mặc dù không phải là cận thị, nhưng cũng cần đeo kính mới thấy rõ trước mắt. Nhưng ánh mắt cô ấy lại thường xuyên nhìn thấy những thứ dơ bẩn như mắt mèo. Cho nên từ nhỏ cô ấy đã nhìn quen rồi, sợ hãi những thứ dơ bẩn tà ác còn hơn cả người thường.

Tôi cũng sợ, nhưng tôi và Tống Tâm phải có một người giữ bình tĩnh. Tôi cố kìm nén sợ hãi, vượt qua cảm giác tay run lên, nắm tay Tống Tâm: “Chạy, mang theo Âu Vỹ cùng nhau chạy, chúng ta… chúng ta mỗi người một bên.”

Mang theo Âu Vỹ cùng chạy ư? Nói dễ hơn làm. Chúng ta vừa đi đến bên cạnh Âu Vỹ, chuẩn bị khiêng Âu Vỹ lên chạy ra ra ngoài, tạm thời rời khỏi căn phòng đáng sợ này, thứ đó lại đột nhiên thẹn quá thành giận, quay sang nhìn tôi bằng đôi mắt đỏ ngầu, cổ phát ra tiếng “Rắc rắc”.

Bị đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm, ai cũng sẽ thấy sợ hãi.

Cùng lúc đó, ngọn nến màu trắng ở góc phải trong phòng cũng vụt tắt, tầm nhìn trong phòng ngủ giảm xuống thấp nhất. Trong bóng đêm chỉ còn lại đôi mắt đỏ rực lạnh lẽo chỉ cách tôi chưa đầy ba tấc.

Tôi run lẩy bẩy, lòng bàn tay đầy mồ hôi, chỉ muốn một mình chạy trốn. Nhưng vào thời khắc mấu chốt, tay tôi lại không chịu buông Âu Vỹ, vẫn kiên trì cùng Tống Tâm khiêng Âu Vỹ chạy đi.

Hành lang bên ngoài vừa dài vừa yên tĩnh, hơn nữa ánh đèn huỳnh quang trên trần nhà chiếu rọi cũng trở nên u ám hơn, vẫn là màu sắc lạnh lẽo đó. Sau lưng chúng tôi là tiếng giày đạp trên mặt đất, không dồn dập mà rất thong thả. Tôi quay đầu, vừa liếc nhìn đằng sau vừa chạy, trái tim như muốn nhảy vọt ra khỏi cổ họng.


Thể lực của tôi với Tống Tâm đều có hạn, hai người còn mang theo một người không có ý thức chạy trốn, nhanh chóng bị đuổi theo. Chưa đầy mười mấy giây, còn quái vật mặc quân phục Nhật Bản đã đuổi kịp. Nó rút dao bên hông, chém về phía tôi và Tống Tâm.

Mục tiêu của lưỡi dao đó là Tống Tâm. Tống Tâm đã ướt đẫm mồ hôi, thể lực cạn kiệt, cô ấy còn phải bảo vệ Âu Vỹ, nếu không buông ra trói buộc này thì cô ấy chết chắc rồi.

“Buông Âu Vỹ ra! Mau buông cậu ấy ra! Tớ bảo vệ cậu ấy!” Tôi túm tay Âu Vỹ, kéo cô ấy từ trên tay Tống Tâm vào lòng mình.

Tống Tâm có cơ hội thở dốc, luống cuống trốn tránh nhất đao kia. Mặc dù thoát khỏi nguy hiểm rơi đầu, nhưng cô ấy vẫn bị thương, ngã lăn quay trên mặt đất, ôm bên má đổ máu, hoảng sợ nhìn thứ kia.

Thứ đó không giống như lệ quỷ. Lệ quỷ đều là linh hồn, nó… nó lại có thể giết người bằng đao!

Tôi run rẩy ôm Âu Vỹ, muốn kéo Tống Tâm lên, nhưng thể lực của nữ sinh vốn không bằng nam sinh, khả năng ứng biến và phản ứng cũng không đủ. Ba người chúng tôi nhất thời ngã nhào vào nhau, mặc cho kẻ khác xâm lược.

Nhìn lưỡi dao tỏa sáng sắc bén trong bóng tối, tôi cảm thấy mình chết chắc rồi, đành phải miễn cưỡng kéo tay Tống Tâm: “Thứ này không phải là ma, sao tớ cảm thấy nó càng như cương thi.


Xem ra chúng ta chết chắc rồi.”

“Là thi yêu, là thi yêu… Nó không phải ma, ma không thể cầm vũ khí gây thương tích cho người khác, ma đều sợ hãi hung khí. Trong ký túc xá trường học có kẻ khốn nạn nuôi thi yêu! Tô Mộng, chúng ta sắp chết rồi! Tớ không muốn bị đưa vào phòng thí nghiệm phẫu thuật đâu!” Tống Tâm hoảng sợ ôm tôi khóc lớn.

Tôi bất đắc dĩ vỗ lên bờ vai run rẩy của cô ấy. Chúng tôi đều không chạy được, còn bị liên lụy bởi Âu Vỹ không có ý thức, chỉ còn nước chờ chết.

Một tiếng xé gió ập đến, lưỡi dao sắc bén chém về phía chúng tôi, một giọng nói non nớt nhỏ bé vang lên trong bóng đêm: “Không cho mày bắt nạt mẹ ta! Đồ quái vật! Cút đi!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.