Đọc truyện Có Một Cương Thi Tuyệt Sắc Nói Yêu Tôi – Chương 47: U Đô
Nghe âm thanh nhất thời tôi không thể nhận ra ai đang gõ cửa, nhưng giọng nói này rất quen thuộc, hẳn là nữ sinh thuộc chuyên ngành của chúng tôi.
Tôi vừa định xuống giường đi mở cửa thì thấy một cái bóng đen đang đi tới đi lui trên mặt đất trong phòng.
Bóng đen này vô thanh vô tức xuất hiện, dài khoảng một thước sáu, là một cái bóng đơn lẻ. Đôi giày bóng đen này mang hơi cứng, đi trên mặt đất cứ liên tục phát ra những âm thanh đều đều.
“Cộc… Cộc… Cộc…” Loại âm thanh như này vang vọng trong căn phòng trống trải, kèm theo tiếng vang vọng nhẹ nhàng, cứ quanh quẩn không dứt trong đầu người ta.
Bả vai bằng phẳng, có cổ. Nhưng… Nhưng hình như không có đầu!
Ban đầu tôi còn nghĩ là có người đi vào phòng ngủ của chúng tôi, nhưng ngay lúc phát hiện ra cái bóng đen không có đầu kia cả người đều toát mồ hôi lạnh. Đã là không có đầu, tuyệt đối không phải người sống.
Trước kia tôi từng nghe nói qua có loại quỷ đầu bay và tay bay, ý chỉ là quỷ chỉ có đầu hoặc tay gì đó, bay ở khắp nơi, quấy rầy vật sống ở dương gian. Chấp niệm như vậy là bình thường, nhưng so sánh nặng nhẹ, không có khả năng có thể ngưng tụ thành thi thể oán linh.
Loại quỷ không đầu này so với quỷ đầu bay lợi hại hơn rất nhiều. Sở dĩ nó không có đầu là bởi trước khi chết đi không tìm được đầu của mình, oán khí quá nặng mới lưu lại nhân gian. Giống như những người cổ đại, cho dù phải chết cũng muốn chết toàn thây, là bởi vì đối với vong hồn thì việc thân thể bị phân tách cực kỳ thống khổ.
Trước kia tôi từng xem qua một bộ phim ma, có cô gái bị xe đâm chết, hai chân bị nghiền dập nát. Bởi vì trạng thái lúc chết quá mức thê thảm nên sau khi cô ấy biến thành quỷ hồn thì lệ khí và oán khí cũng cực kì nặng, chỉ muốn ra ngoài hại người. Lúc không có việc gì thì bay loạn khắp nơi, sau đó gặp ai cũng hỏi: “Bạn có chân không?”
Nếu trả lời sai, người đó sẽ phải trải qua nỗi đau mất chân như cô ấy rồi chết, dù không trả lời cũng sẽ bị oán khí từ quỷ hồn của cô ấy giết chết. Quỷ không đầu muốn lấy mạng người chỉ cần tìm đại một cái lý do, căn bản không quan tâm người khác nói cái gì.
Tôi nhìn cái bóng đen đang đi tới đi lui trong phòng ngủ kia, hình như nó chưa phát hiện ra có ba cặp mắt đang yên lặng nhìn nó, chỉ đi qua lại không mục đích như trước. Mà nó chính xác là cái gì, chắc chỉ có mình Tống Tâm hoặc ông nội cô ấy mới biết được.
Phòng ngủ im ắng tới mức một cây kim rớt xuống cũng có thể nghe thấy, lạnh thấu xương, khiến người ta có cảm giác đang ở trong hầm băng. Tôi căng thẳng đến mức không dám cử động, Tống Tâm cũng không nhúc nhích, trong bóng tối cố gắng mở to mắt nhìn tôi, tiếng hít thở ngày càng nặng nề.
Tôi biết rõ lá gan của Tống Tâm cũng không lớn, nhất định cô ấy cũng giống với tôi, hoảng sợ đến cực độ rồi.
Cố Lan ngồi ở giường đối diện cũng sợ đến mức cả người run rẩy, tạo ra những tiếng lập cập không thể kiềm chế được. Tiếng răng của cô ấy va đập trong gian phòng im lặng như tờ cực kỳ rõ ràng.
Chúng tôi nhìn chăm chăm quỷ không đầu đang bay trên mặt đất, không dám hành động thiếu suy nghĩ, ít nhất phải mười lăm phút. Cổ của tôi vì phải giữ nguyên một trạng thái trong thời gian dài mà cứng ngắc.
Lúc này, giọng nói yếu ớt sau cánh cửa lại vang lên: “Sao lại không mở cửa vậy, hành lang rất lạnh, mở cửa cho tôi vào với.”
Đã trôi qua lâu như vậy rồi, cô gái trước cửa kia tại sao còn không rời đi?
Đừng bảo là ngoài cửa cũng là một thứ ô uế khác nhá.
Tôi không có thiên nhãn, không thể lúc nào cũng nhận thức được sự tồn tại của mấy vật ô uế đó. Trái tim nặng nề co rút, cả người tôi cũng bắt đầu không thể khống chế mà run rẩy giống Cố Lan. Tôi cảm giác các đốt ngón tay của mình bị đông cứng đến tận xương, động cũng không động được.
Tống Tâm nhào thẳng đến ôm tôi, nức nở òa khóc: “Đừng mở cửa, đừng mở cửa. Tô Mộng, hai cô ấy trở lại rồi, họ trở lại rồi. Tớ rất sợ, Quỷ Linh của cậu vẫn còn đang ngủ sao?”
Tôi mới là người sợ hãi. Sợ đến mức muốn tiểu ra, tôi chỉ là một cô gái bình thường, còn không phải là con cháu của thầy âm dương. Theo lý thuyết, đáng lí phải là tôi ôm Tống Tâm, tìm kiếm sự an ủi và bảo hộ từ cô ấy mới đúng. Tình huống của tôi còn tệ hơn cô ấy, ngay cả sức lực nói chuyện cũng không có.
“Nếu mọi người không mở cửa, tôi sẽ đi vào đấy.” Giọng nói của cô gái ngoài cửa mang theo chút vui sướng khi người gặp họa, nhưng vẫn mang lại cảm giác phiêu phiêu không chân thật.
Âm thanh truyền đến từ khe cửa, nháy mắt Cố Lan lớn tiếng òa khóc. Tiếng khóc khiến cho bầu không khí càng thêm lạnh lẽo, cô gái ngoài cửa nửa ngày sau cũng không có phản ứng gì, cũng không nói chuyện nữa. Chợt tiếng khóc của Cố Lan càng lúc càng lớn, cuối cùng khóc đến khàn cả cổ.
Đột nhiên tôi mới nhận ra có điều không thích hợp, mọi thứ quá im lặng. Một chút âm thanh từ bên ngoài cũng không nghe thấy, vừa rồi các cô gái đều sợ tới mất hồn mất vía, trên lầu cũng phát ra tiếng ồn. Bây giờ lại đột nhiên im bặt, Cố Lan khóc đến mức đó này cũng không có ai quấy rầy.
Tôi cảm giác chúng tôi đã bị quỷ vây nhất trong một cái không gian quỷ quái nào đó rồi.
Đang nghĩ như vậy thì có một thân ảnh màu trắng, trong tay cầm một ngọn nến từ từ bay ra ngoài cửa. Ngọn nến đang cháy đó chính là ngọn lửa xanh biếc, chiếu vào khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái đặc biệt lạnh lẽo.
Cô ta thực sự có thể xuyên cửa mà vào. Sau đó, nó nở nụ cười với chúng tôi: “Tôi mới lấy một ngọn nến từ U Đô, các cậu có muốn đến U Đô với tôi không? Bên dưới đó rất lạnh, tôi đi một mình rất sợ hãi.”