Đọc truyện Có Một Cương Thi Tuyệt Sắc Nói Yêu Tôi – Chương 31: Nạp Thanh Phù
Ba tôi là một giáo viên, chắc chắn không hề có chút hứng thú với những thứ mê tín dị đoan. Về việc Giản Dương nói rằng trong trường chúng tôi có những thứ không sạch sẽ, ba tôi hoàn toàn không chút bận tâm, sắc mặt ông không hề có lấy một chút căng thẳng.
Đầu ngón tay ba tôi kẹp một điều thuốc lá, đưa điếu thuốc lên gần mũi, ngửi một chút, dường như ông lại lên cơn nghiện thuốc lá, nhưng vì đang ở nhà họ Giản nên ông có chút kiêng dè.
Trên dưới nhà họ Giản đều được quét dọn vô cùng sạch sẽ, thậm chí trước kia khi tôi thường xuyên đến đây cũng không dám động tay động chân.
Bởi vì tôi sợ lỡ bản thân không cẩn thận gây ra chuyện gì đó thì sẽ trở thành trò cười.
“Vậy thì cung kính không bằng tuân lệnh.” Sau khi ba tôi trầm mặc một lúc, với tư cách là trụ cột gia đình tôi, liền vui vẻ đồng ý chuyện này.
Sau khi ba tôi đồng ý xong, mẹ tôi liền vội vàng hỏi xin mẹ Giản Dương một ít thuốc, xử lý vết thương cho tôi.
Mẹ gắp những mảnh thủy tinh găm trên miệng vết thương ra, bôi thuốc, rồi mới cần thận băng bó cho tôi.
Lúc bôi thuốc lên miệng vết thương khá xót, nhưng tôi cố gắng chịu đựng, chỉ có điều trên trán tôi lấm tấm mồ hôi.
Giản Dương lấy một chiếc khăn tay ở trong túi áo ra, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt tôi, lấy khăn tay nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên trán tôi: “Tô Mộng, sao em ngốc thế? Sau này không được làm những việc tổn thương đến cơ thể nữa, anh hứa với em nhất định sẽ chăm sóc cho em cả đời.”
Những lời này, nếu đổi lại là trước kia, tôi chắc chắn sẽ cảm động đến rơi nước mắt.
Nhưng bây giờ nghe thấy anh ấy nói vậy, lại khiến tôi càng ngày càng không nhìn thấu Giản Dương. Dáng vẻ anh vô cùng nghiêm túc, vô cùng chân thành, giống như anh đang nói thật vậy.
Nhưng từ khi Giản Dương uy hiếp tôi, tôi liền biết rằng anh ấy không hề có chút tình cảm nào với tôi.
Tôi không thể diễn kịch được như Giản Dương. Nếu có thể diễn xuất, tôi nên thi vào Đại học Sân khấu – Điện ảnh, sau này sẽ làm diễn viên, chứ không cùng Giản Dương học pháp y.
Tôi cố ý tránh ánh mắt của Giản Dương, cúi đầu nói: “Chuyện đó… em… em ra ngoài trước, Tống Tâm vẫn còn ở bên ngoài đợi em. Giản Dương, em đi xem cậu ấy thế nào, cũng đi trò chuyện với cậu chút.”
Tống Tâm cũng đi cùng tôi đến nhà họ Giản, cô ấy không yên tâm để tôi đi một mình, vì vậy mới đi cùng tôi.
Lúc này đã nhá nhem tối, gió không ngừng thổi, Tống Tâm ngồi trong vườn hoa nhà họ Giản nghịch điện thoại.
Tôi mặc chiếc váy cưới màu trắng sẽ mặc trong đám cưới, tôi nhấc tà váy lên, chạy đến vườn hoa, vừa hay đúng lúc Tống Tâm ngẩng đầu lên. Cô ấy nhìn tôi chằm chằm, sau đó vươn tay nắm lấy tay tôi: “Tô Mộng, cậu mặc váy cưới đẹp quá. Ha ha, không ngờ trong phòng chúng ta người lấy chồng sớm nhất lại là cậu đó.”
“Bớt nói nhảm đi, hiện tại anh ta lấy ba mẹ mình ra ép mình, mình mới không thể không mặc chiếc váy cưới này. Nếu không, mình cũng sẽ không…” Tôi cúi đầu nhìn dáng vẻ của mình, không hề cảm thấy có chỗ nào đặc biệt, chỉ là sự hào hứng của một thời thiếu nữ đã không còn nồng nhiệt nữa.
Hồi tôi còn nhỏ, tôi luôn cho rằng váy cưới là một điều gì đó rất thiêng liêng, suốt ngày tôi luôn mơ mộng được mặc váy cưới.
Tất nhiên, tôi tưởng tượng sẽ mặc váy cưới và cùng Giản Dương tổ chức đám cưới. Nhưng nhìn thấy hai vết máu trên váy cưới, trong lòng tôi ngược lại cảm thấy lạnh lẽo và bất an.
Tống Tâm nắm lấy tay tôi, ánh mắt cô ấy xa xăm nói: “Đừng nói nữa, tai vách mạch rừng.”
“Hả?”
Tôi sửng sốt, nhìn về phía tầm mắt của Tống Tâm, quả nhiên là có một đạo sĩ Mã Nam Quân mặc áo màu vàng đứng ở đó. Làn da anh ta có màu lúa mì, dưới ánh mặt trời, toàn thân anh ta toát ra vẻ đẹp năng động độc nhất vô nhị.
Dường như anh ta phát hiện ra tôi đang nhìn về phía anh ta, khi bốn mắt chạm nhau, anh ta nở một nụ cười với tôi.
Anh ta đang theo dõi tôi?
Anh ta đứng xa như vậy, cho dù đang theo dõi chúng tôi cũng chưa chắc đã nghe thấy chúng tôi nói gì chứ nhỉ?
Nhìn thấy nụ cười đầy ẩn ý của anh ta, tôi có chút hoảng sợ, tôi nuốt nước bọt nhìn Tống Tâm, hy vọng sẽ tìm được câu trả lời từ Tống Tâm.
Chỉ thấy Tống Tâm đang hung hăng trợn mắt nhìn đạo sĩ Mã Nam Quân, chỉ vào chiếc vòng tay làm bằng lá bùa trên cổ tay tôi.
Tống Tâm chỉ vào lá bùa trên cổ tay tôi là có ý gì?
Tôi cảm thấy mình không đủ thông minh nên chỉ có thể vắt óc suy nghĩ, sau đó chậm rãi nói một câu: “Lẽ nào bên trong có đồ nghe lén?”
“Tớ có nghe ông tớ nói, trong âm dương thuật số, có một bùa chú tên là Nạp Thanh Phù. Cho dù cách xa ngàn dặm, người thi triển thuật pháp cũng có thể nghe thấy chúng ta đang nói gì.”
Tống Tâm nhìn chăm chăm người đạo sĩ Mã Nam Quân đó, trong ngữ khí của cô ấy lộ rõ vẻ châm biếm: “Có điều, ông của tớ đã nói rồi, nghe trộm người khác nói chuyện là hành động của bọn khốn nạn. Vì vậy, cả đời này ông tớ cũng không thèm động đến nó.”
Tôi biết ông nội của Tống Tâm, ông ấy là một ông già có chút ngốc nghếch, bình thường suy nghĩ rất chậm chạp, cũng có chút ngờ nghệch, nhưng không ngờ ông ấy lại biết những kiến thức này.
Trên thế giới này có phù nghe lén sao?
Điều này quả đáng ngạc nhiên. Những món đồ mà đạo sĩ dùng có thể đem ra so sánh với những sản phẩm công nghệ cao sao?
Ngay khi những ý nghĩ này xuất hiện trong đầu tôi, Mã Nam Quân ở xa liền giơ ngón tay cái lên với chúng tôi, dường như đang khen ngợi sự cơ trí của Tống Tâm.
Ngay sau đó, Mã Nam Quân liền quay lưng bỏ đi.
“Bây giờ, có thể nói chuyện bình thường rồi.”
Lúc này Tống Tâm mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó nắm lấy hai tay bị thương của tôi, cau mày hỏi: “Sao lại bị thương rồi?”
Sao lại bị thương?
Tôi do dự hồi lâu, mới chậm rãi nói: “Tống Tâm, tớ… lúc tớ ở trong phòng thay đồ lại gặp anh ta. Anh ta ở trong gương.”