Có Một Cương Thi Tuyệt Sắc Nói Yêu Tôi

Chương 275: Minh Hôn Của Ông Hồ Tiên


Đọc truyện Có Một Cương Thi Tuyệt Sắc Nói Yêu Tôi – Chương 275: Minh Hôn Của Ông Hồ Tiên


“Không, tôi vẫn còn phải ôn tập nữa, anh cứ đi ngủ trước đi.” Tôi thật sự đã ở trong trạng thái học vào rồi, hai mắt dán vào tranh vẽ hình dáng và phân bố mạch máu của cơ thể người.

Những thứ này tôi bắt buộc phải nhanh chóng ghi nhớ và nắm chắc các vị trí một cách thành thạo.

Ác Nguyệt hình như cũng cảm thấy được việc tôi đang chăm chỉ nỗ lực ôn tập, không hề phát ra bất cứ tiếng động nào một hồi lâu.

Tôi quay đầu lại nhìn mới phát hiện ra xung quanh mình đã không còn ai cả.

Lúc này tôi mới dám thở ra nhẹ nhõm, từ bỏ tư thế ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh, tôi như một đám bùn nát bò ra trên mặt bàn nhìn vở ghi chép.

Nghĩ thầm trong lòng, những ngày tháng sau này phải sống thế nào đây, Ác Nguyệt ngày nào cũng đeo bám lấy tôi như thế này, không chịu rời đi.

Trong tay cầm quyển vở ghi chép, vốn là muốn làm mấy đề sau bài học để xem xem khả năng vận dụng của mình như thế nào.

Làm được vài chục câu xong thì muốn dừng lại nghỉ một lát.

Tôi chậm chạp viết xuống, hôm nay con chim Tú Nhãn Nhi bị con mèo ăn mất ấy bói ra hai câu nói trong quẻ là: “Thiên địa quyền quý có Trương phủ, âm dương hai giới có Đường phủ.

Du long mắc cạn ác nhân hại, ngày mai con cháu vết xe đổ…”
Khi tôi viết đến cái chữ cuối thì đầu bút cắm thẳng xuống.

Đầu bút chọc thủng mặt giấy, tôi mới vội vàng bỏ ra, lật tờ giấy nhìn xuống mặt bàn ở phía dưới.

trên mặt bàn quả nhiên xuất hiện một vết đầu bút bi cắm xuống, dựa theo thói quen quái dị của ba tôi thì sáng sớm ngày mai khi ông ấy phát hiện ra thì ngay sau đó sẽ chửi tôi té tát.

Câu thứ ba rốt cuộc sẽ là gì đây?
Nói cho tôi biết, ba mẹ tôi đang ở Vận Thành, bọn họ đều vẫn mạnh khỏe…
Những điều này chẳng qua là chí tưởng tượng đẹp đẽ của tôi mà thôi, lời nói trong quẻ đã rất rõ ràng rành mạch.

Có người độc ác đồng thời hãm hại hai nhà họ Trương và họ Đường, hơn nữa kẻ xấu xa này đến bây giờ vẫn còn sống mạnh khỏe, thậm chí sẽ còn hãm hại con cháu hậu duệ đời sau của hai nhà này nữa.

Kẻ xấu nếu như vẫn còn sống thì người cùng dòng tộc với ba mẹ tôi chưa chắc sẽ được sống những ngày tháng yên bình, cũng chưa chắc là đều còn sống nữa.

Kẻ xấu xa này cũng có thể là tiếp tục đến hãm hại tôi và một người con cháu khác của nhà họ Trương kia.

Trong lòng tôi, không biết là tại sao lại đã lên kế hoạch chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất có thể xảy ra.

Bởi vì hai câu của quẻ bói này tuy là rất mơ hồ, lại còn không phải là hai quẻ tốt, tất cả lời nói ám chỉ điều khiến cho người ta cảm thấy gia đình nhà họ Đường đã bị đẩy vào một vòng xoáy âm mưu hãm hại rất lớn.

Tôi ngẫm nghĩ, cây bút bi trong tay cũng quay vòng vòng, “Muốn điều tra ra chân tướng sự việc liệu có phải là đi tìm đến con cháu người nhà họ Trương không? Hay là… người nhà họ Trương và sự việc lần này không có quan hệ gì hết…”
Nghĩ không ra đáp án của vấn đề, tôi không nhịn được cắn vào đầu bút.


Tôi nghĩ đi nghĩ lại, rốt cuộc là ai muốn hãm hại người nhà của tôi, thậm chí đến Lăng Vũ Dương và mẹ của anh ấy, Tư Lan đại nhân cũng không có cách nào ngăn lại được.

Chỉ có thể biến đổi mệnh cách của tôi mới có thể cứu được mạng sống của tôi sao?
Nhưng mà hiện nay điều duy nhất rõ ràng thấy được chính là.

Hai gia tộc lớn là nhà họ Đường và nhà họ Trương có địa vị và danh vọng đều rất lớn, hai nhà này đều là hai gia tộc tương đối gai mắt.

Nghĩ đi, càng gai mắt thì lại càng khiến người ta oán hận, cái gọi là cây to gọi gió chính là cái lý như thế đấy.

Tờ giấy viết hai câu văn của quẻ bói bị tôi vò thành viên rồi vứt đi.

“Meo.” Chỉ nghe thấy có một tiếng mèo kêu vang lên, một con mèo đen đang ngồi trên bục cửa sổ chỗ tôi.

Mắt nó sáng lấp lánh trong bóng tối, đôi mắt màu vàng lóe sáng cứ như là kim loại vậy.

Nó nhìn vào bên trong xuyên qua lớp cửa lưới, vẻ mặt cầu xin, miệng vẫn còn ngậm một con cá khô.

Hình như là lại làm chuyện xấu gì đó, cầu xin tôi mở lớp cửa lưới ra.

Vừa rồi nó con ăn mất con Tú Nhãn Nhi của nhà ông cụ, sao tôi có thể lại cứu nó, tôi cũng có phải là đức mẹ Maria đâu.

Con mèo Nguyệt Linh Kim Đồng này chẳng phải là thứ rất linh sao?
Thế thì cứ để nó tự mình cầu phúc đi.

Từ đằng xa vọng đến tiếng chửi bới của thím Béo, “Cái con mèo ăn vụng nhà mày, con đĩ này, mẹ nhà mày chứ lại đến ăn trộm cá khô nhà bà phơi, hôm nay không đánh gãy chân mày, tên bà đảo ngược lại viết.”
Đột nhiên liền có một đôi dép lê bay đến.

Đôi dép lê ấy quả thật là vừa vững vừa chuẩn, nện thẳng vào người con mèo Nguyệt Linh Kim Đồng.

Nó “meo” lên một tiếng kêu thảm thiết, nhả luôn con cá khô trong mồm ra.

Thân hình có chút chần chừ nhưng vẫn chuồn mất trước thân hình múp míp của thím Béo.

Thím Béo nhặt con cá khô ở trên đất lên, nhìn thấy tôi với vẻ mặt tươi cười, “Tô Mộng quay về rồi à, lúc nãy không làm ồn ảnh hưởng đến việc cháu làm bài tập về nhà chứ hả?”
Trên mặt bàn của tôi quả thật là có đặt một chồng bài tập, nhìn có vẻ như rất là cần cù học tập vậy.

Nhưng mà bản thân tôi biết là tôi chỉ đang vì chuẩn bị cho kỳ thi lại mà cuống quýt đối phó mà thôi.

Cái thím Béo này tên thật không phải là thím Béo mà là Vu Quế Mộc.


Lúc ban đầu cũng là một người phụ nữ mảnh dẻ, ở Nam thành này cũng là một người đẹp với phong thái thướt tha.

Sau này bởi vì trong nhà xảy ra một chút chuyện, rồi dần dần béo lên.

Là bà ta tự để người khác gọi mình là thím Béo, nói gọi như thế thì mới có thể khiến con gái của bà khỏe mạnh được.

Nói ra thì thím Béo cũng là một người đáng thương.

Lúc đấy tôi mới học lên cấp hai, thím Béo lúc đó cũng chưa hề béo.

Bà ta vì ham của rẻ, từ trên núi nhặt được một cái túi thơm rất đẹp và tinh xảo, không hiểu ra sao cả thì đã bị kết minh hôn với một con yêu ma tinh quái.

Lúc đó, con gái của thím Béo cũng đã học lên đến cấp ba, thím Béo cũng vẫn còn vóc dáng như con gái tuổi đôi mươi.

Lúc mới đầu, thím Béo cũng không hề biết là mình đã bị kết minh hôn cùng yêu ma tinh quái.

Buổi tối khi đi nằm ngủ thì bà đều cảm thấy có một bàn tay không nhìn thấy được sờ mó khắp người mình.

Lúc mới đầu bà còn tưởng đấy là lão chồng mình nửa đêm làm thế, nên bình thường bà cũng không phản kháng gì.

Cho đến sau này có một lần mở đèn lên nhìn, thì mới phát hiện ra lúc bà bị sờ mó thì lão chồng bà vẫn còn đang nằm ngủ khò khò.

Từ đó, mỗi ngày đều có một bàn tay vô hình như thế năm lần bảy lượt giày vò thím Béo.

Thím Béo thì cũng không tìm đến ông nội của Tống Tâm giúp đỡ, mà lúc đầu tìm đến một ông thầy bói nhà vườn đi vân du đến.

Ông thầy bói nói bà ta là bị hồ tiên bám theo, bảo bà dùng một loại thảo dược bôi vào cái chỗ ấy, yêu ma tinh quái sẽ chán ghét bà thì minh hôn cũng sẽ bị hủy bỏ.

Sau khi dùng thuốc xong thì đúng là yêu ma tinh quái không còn đến nữa.

Cả nhà thím Béo tưởng như vậy là đã xong chuyện.

Lão chồng bà ta lại trở nên điên điên khùng khùng, không biết là có chuyện gì, người ở lân cận đều nói là bị trúng tà rồi.

Đi tìm cái ông Âm Dương sư nhà vườn kia thì người ta lại sớm đã đi vân du nơi khác rồi.

Đến lúc này mới tìm đến ông nội của Tống Tâm nhờ giúp đỡ.

Ông nội của Tống Tâm thì nói lão chồng của thím Béo là bị yêu ma tinh quái nhập rồi, phải từ từ thuyết phục yêu ma tinh quái tự bỏ đi thì mới có thể khôi phục lại cuộc sống bình thường được.


Nhưng mà bà mẹ chồng của thím Béo thì lại không quan tâm đến những thứ này, nghe người ta nói nếu bị nhập vào người thì chỉ cần dán người giấy lên đầu người bị nhập, rồi sau đó đâm kim vào người giấy là được rồi.

Bà lão đó đâm kim xuống liền đâm thẳng vào vùng tim của người giấy.

Đâm thẳng vào vị trí vùng tim của người giấy thì nhất định cũng là vùng tim của hồ tiên.

Lần này hồ tiên cho dù là đã rời đi rồi, nhưng mà trước khi đi thì đã thề rằng sẽ báo thù người của gia đình này.

Cái ngày hôm đó cũng rất là kỳ lạ, giống như ngày hôm qua vậy, cũng là một ngày âm u.

Thím Béo ngồi trên giường khâu vá quần áo, trong tay cầm kéo cắt vải.

Con gái bà ta đi học về đến nhà, đứng đầu trong kỳ thi lần này nên chạy một mạch về nhà, cầm giấy khen thưởng cho mẹ cô ta xem.

Không ai ngờ là chân cô ta đột nhiên có một bàn tay vô hình tóm lấy.

Một cô gái mới mười sáu, mười bảy tuổi, ngã bổ nhào về phía giường.

Cái kéo đâm thẳng vào vùng tim của cô ta, máu như không mất tiền mà phun ra vậy, cô gái lập tức được đưa đi đến bệnh viện.

Sau khi cấp cứu, cô gái thì vẫn ổn nhưng từ đó tim không còn được tốt nữa.

Càng khiến người ta cảm thấy đáng sợ hơn là, vị trí vùng tim mà cô gái ấy bị thương thì y hệt như vị trí người giấy bị đâm.

Ông nội của Tổng Tâm sau đó cũng có xử lý chuyện này, nói là cách làm của bọn họ rất là quá khích, chọc giận ông hồ tiên.

Ông hồ tiên chẳng qua là muốn kiếm một người vợ, vừa hay gặp được Vu Quế Mộc xinh đẹp, nên mới muốn lấy về làm vợ.

Chỉ cần bàn bạc đàng hoàng với nó, đại loại nói thím Béo là hoa đã có chủ rồi, sau đó đưa ra thêm vài lợi lộc khác.

Ông hồ tiên cũng sẽ không nhất định bám theo nữa, càng sẽ không có chuyện bị kịch như thể xảy ra.

Tôi nhìn thấy thím Béo, trong đầu thì vẫn đang nghĩ đến chuyện này, vội vàng rất khách sáo nói: “Không sao, không sao, cháu vừa rồi đọc sách cũng thấy mệt rồi, nên vừa hay đang nghỉ một lát, đã hai, ba giờ rồi, thím sao vẫn chưa đi ngủ?”
“Ôi chao, thim cũng muốn ngủ lắm.” Thim Béo than vãn một câu rồi nói, “Chẳng phải là vì cái con mèo ăn vụng này à, đến đây cũng được nửa tháng rồi đấy, đi ăn trộm đồ khắp nơi.

Chạy thi đến là nhanh, trong nhà có chuẩn bị nhiều thứ đối phó nó rất tốt mà vẫn để nó chạy mất.”
Tôi có chút kinh ngạc, “Nó thời gian gần đây đều ăn trộm ở gần đây ạ?”
“Đúng thế, cháu nhìn cái nhà ở đẳng trước kia kia, nhà lão Lâm, hôm đấy còn bị trộm mất nửa cân tôm đấy.

Cái con mèo tham ăn chết tiệt này, nếu mà để chúng ta bắt được, nhất định sẽ lột da nó ra cho mà xem.” Thím Béo từ khi hình dáng thay đổi thì đến tính tình cũng trở nên đanh đá hung hăng hơn, có vẻ như không còn gì để mất vậy.

Hóa ra cái con súc sinh đầy lông đáng chết ấy đã phạm án không hề ít.

Hàng xóm láng giềng đối với nó đều đã có rất nhiều ý kiến rồi.

Nó nhảy vào nhà, ăn mất Tủ Nhãn Nhi có lẽ cũng đúng là số trời rồi.

Ông cụ cũng nói rồi, kể cả là không có con mèo này, người nhà của tôi cũng không thể bói ra được tung tích.


Hơn nữa, nếu như không phải là Tú Nhãn Nhi chủ động đề nghị muốn xem bói cho tôi một què.

Tôi cũng sẽ không dễ dàng để cho bất cứ ai xem bởi cho mình.

Dân gian có một cách nói, có lúc mệnh của ai đó quá nặng sẽ khắc chết thầy coi bói.

Tôi thì không hề muốn chuyện như thế xảy ra, liên lụy đến người khác, có một số thứ, cứ thuận theo tự nhiên là tốt nhất.

Tôi lại ngẫm nghĩ, nói: “Mọi cũng nên đối xử với nó tốt một tý, chỉ là một con mèo thôi, ăn được là bao nhiều.

Nó là con mèo Nguyệt Linh Kim Đồng trong truyền thuyết đấy, là thứ rất linh.

Giết nó… có lẽ sẽ gặp báo ứng mất.”.

ngôn tình hoàn
“Cải con bé này lại nói bậy bạ dọa dẫm thím đấy à? Thim Béo bình thường đối xử với cháu không tốt sao? Lại dọa thim như thế…” Sắc mặt của thím Béo đã trở nên nhợt nhạt, hình như là đã thấy sợ rồi.

Tôi vội vàng nói: “Á, không phải vậy… cháu… Nhà cháu cũng bị nó ăn vụng.

lúc định nó thì bị ông nội của Tổng Tâm ngăn lại.

Là ông cụ nói như thế với cháu, thế nên cháu mới… mới nói lại nguyên văn như thế với thím.Thím đừng có giận cháu…”
Thím Béo từ trước đến này là nghe lời của ông nội Tổng Tâm nhất, lúc đó cũng là ông nội của Tổng Tâm giải quyết vụ đó.

Ông nội Tống Tâm ra mặt cúng bái con hồ tiên đó, đốt tiền vàng xong, gia đình nhà họ vẫn bình an vô sự từ đó đến giờ.

Hiện nay, cô con gái của họ cũng đã lớn, hiện đang học một trường đại học ở thành phố Ngọc Lan.

“Hóa ra là như vậy à, vậy cháu đi nghỉ sớm đi.

Thím đi nói với lão già nhà thim một tiếng, bảo ông ấy đừng làm khó cải con súc sinh đầy lông ấy.” Thim Béo nói xong liền quay người đi về nhà minh.

Tôi vẫn ngồi ở trước bàn, đối với hai câu của quẻ bởi đã không còn muốn nghĩ đến nữa.

Bây giờ có thời gian thì không bằng để đẩy đọc thêm sách, làm thêm vài cái đề.

Khoảng tầm bốn giờ sáng, tôi thật sự là đã buồn ngủ đến không còn cách nào khác rồi, bỏ tạm lên mặt bàn một lúc.

Tôi buồn ngủ quá nên ngủ quên mất, trong phòng thì hơi lạnh.

Tôi nửa tỉnh nửa mơ rùng mình một cái, chỉ nghe thấy bên tai vang lên một giọng nói ấm áp: “Lạnh thi dựa vào lòng anh, anh ô mem…”
Phản ứng đầu tiên trong đầu tôi đấy là Ác Nguyệt, lập tức nhảy dựng dậy, “Ác Nguyệt, con mẹ anh cút đi cho tôi.”
Nhưng ngay trước mặt tôi lại là ánh mắt không chịu bị bỏ buộc nhưng cũng lạnh lùng mà dịu dàng của Lăng Vũ Dương, ánh mắt của anh ấy như tiêu cự của ánh trăng nhìn tôi vậy.

Lòng bàn tay của anh vuốt ve gương mặt tôi, nắm lấy ngón vô danh đeo chiếc nhẫn phỉ thúy của tôi, giọng nói lạnh lùng như lưỡi dao: “Sao thế, Ác Nguyệt bắt nạt em à?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.