Cổ Mộ Có Một Ổ Xà Yêu

Chương 1


Đọc truyện Cổ Mộ Có Một Ổ Xà Yêu – Chương 1

CHƯƠNG 1

Lúc Lục Hạo mơ mơ màng màng tỉnh lại, bốn phía một mảnh hắc ám.

Đen coi như xong, thế nhưng cảm giác dinh dính nhơn nhớt này là thế nào! Lục Hạo khó chịu muốn nôn, đưa tay che miệng…

A? Tay đâu?

Lục Hạo choáng váng.

Đáng tiếc Lục Hạo mới vừa tỉnh lại không có bao nhiêu tinh thần, mỏi mệt tăng lên, lại ngủ.

Lục Hạo mơ thấy mình bị xe đạp đụng phải, đến bệnh viện kiểm tra không ngờ là gãy xương rất nhỏ, phải tiến đến bệnh viện Y Sinh nằm dưỡng thương, đáng thương cho mình một đứa cô nhi, trung học cơ sở chưa học xong đã phải bỏ học làm công, ở bệnh viện cũng không ai chăm sóc mình, chỉ quen biết một người bạn thuê cùng phòng, quan hệ cũng không tệ. Cháo cậu ta mang tới cho mình rất dễ uống, Lục Hạo hạnh phúc nhắm hai mắt lại há to miệng cắn về phía trước…

Đau quá!


Lục Hạo cảm giác đau đến mức nước mắt suýt chảy xuống, mở to mắt muốn tìm bạn cùng phòng tính sổ, đút cháo còn đút không xong! Mở to mắt lại ngẩn ra, một mảnh hắc ám? Vì thế trí nhớ lần trước tỉnh lại lại quay về, đúng rồi, mình bị nhốt ở một nơi tối đen.

Như vậy, vừa rồi mình đụng phải cái gì?

Lục Hạo nghi hoặc thật cẩn thận vươn tay… Í, không tay, chìa chân… Í, không chân, Lục Hạo theo bản năng xem nhẹ sự thật mình không tay không chân, an ủi tay chân mình chỉ tạm thời mất đi tri giác, ám chỉ như vậy một chút cảm giác tốt hơn nhiều, vì thế Lục Hạo chìa đầu thật cẩn thận tìm kiếm về phía trước, ừm, đầu còn có thể hoạt động, xem ra tình huống cũng không tệ lắm…

Cứng rắn…

Lục Hạo ngây ngốc một chút, cứng rắn ?

Lục Hạo bắt đầu lấy đầu đâm tới mọi phương hướng, cứng rắn, cứng rắn, đều là cứng rắn, mình ở trong một không gian phong bế? Chẳng lẽ… Ở trong quan tài?

Lục Hạo bị ý nghĩ của mình dọa ngất đi.

Lục Hạo đang nằm mơ thấy mình húp cháo, kết quả thanh âm đánh vào vật cứng đã làm kinh động đến Hoa Tiểu Hoa đang cuộn mình ấp trứng, Hoa Tiểu Hoa kinh ngạc ngó ngó quả trứng rắn màu bạc, lại ngẩng đầu rắn nhìn mặt trời.

Lúc này trứng lại động, bên trong giống như có cái gì đó đang đụng nơi này, lại đụng đụng nơi đó, Hoa Tiểu Hoa xem mà kích động, đưa đầu rắn tới gần trứng, nhìn chằm chằm quả trứng này. Vừa khéo Ngân Đại Bạch bò đi ra, nghi hoặc nhìn chằm chằm hành vi kỳ quái của người yêu, vừa muốn nói gì đó đã bị người yêu “ba” một đuôi bắn trúng đầu rắn, Ngân Đại Bạch liền cảm thấy đầu óc choáng váng, một lúc sau cũng tiến lên nhìn chằm chằm quả trứng Hoa Tiểu Hoa đang nhìn chằm chằm.

Qua đã lâu, trứng… Vẫn không có động tĩnh.

Ngân Đại Bạch nhịn không được: “Tiểu Hoa, ngươi nhìn chằm chằm quả trứng này làm gì?”

Hoa Tiểu Hoa liếc xéo Ngân Đại Bạch: “Không phải chuyện của ngươi!” Sau đó đầu rắn ghé vào quả trứng màu bạc vừa nãy, tìm vị trí thoải mái tiếp tục phơi nắng.

Ngân Đại Bạch cảm thấy được từ khi có cục cưng ( chính là đẻ trứng đó), Tiểu Hoa đối xử với mình càng ngày càng kém, duỗi đuôi lè xà tín, uất uất ức ức vẽ hình chữ “S” đi rồi, ai, quên đi, ta đi bắt con chuột về cho Tiểu Hoa một bữa ăn ngon.

Hoa Tiểu Hoa thực buồn bực, rất buồn bực, quả trứng vừa rồi rõ ràng động, vì cái gì sẽ không có động tĩnh nữa! Mình còn tưởng rằng quả trứng này sinh ra đầu tiên đó! Hại mình vui mừng hụt ! Ghê tởm nhất chính là lại bị Ngân Đại Bạch tên kia cười!


Được rồi, kỳ thật nguyên nhân quan trọng nhất là câu cuối cùng đi.

Hoa Tiểu Hoa một tấc không rời coi chừng ổ trứng hơn mười ngày, vào một ngày mặt trời còn chưa dâng lên, gió nhẹ thổi từng trận, một quả trứng động.

Ngân Đại Bạch cùng Hoa Tiểu Hoa nhìn chằm chằm quả trứng màu bạc động lên, lúc đầu trứng hơi hơi rung động, lay trái lay phải, lúc sau đỉnh trứng nứt ra vài vệt đen, Hoa Tiểu Hoa tới gần hơn, hoàn toàn gạt Ngân Đại Bạch ra, Ngân Đại Bạch đành phải bò qua một mặt khác tiếp tục chú ý tình huống của trứng.

Rốt cục, vài vết nứt càng lúc càng lớn, ở đỉnh hoàn toàn nứt ra một lỗ hổng, một ấu xà màu bạc lộ ra nửa người trên, Hoa Tiểu Hoa hưng phấn, chìa xà tín liếm lấy ấu xà một ngụm, vì thế bộ vảy màu bạc của Ngân Đại Bạch cũng bắt đầu phiếm đen ( cái này gọi là ghen tuôn nát vụn), Hoa Tiểu Hoa vốn không để ý tới Ngân Đại Bạch, chỉ lo nhìn con rắn nhỏ màu bạc làm thịt vỏ trứng màu bạc ( trong hiện thực rắn chắc hẳn sẽ không ăn vỏ trứng).

Con rắn nhỏ thứ nhất nở, ngoài nó ra mấy cái trứng khác cũng lục tục có động tĩnh, con thứ hai con thứ ba đều là hoa xà, con thứ tư là ngân xà, thứ năm là hoa xà.

Hoa Tiểu Hoa ở bò qua bò lại giữa năm con rắn: “Ừ, tính từ lão đại, theo thứ tự là Ngân Tiểu Nhất, Hoa Tiểu Nhị, Hoa Tiểu Tam, Ngân Tiểu Tứ, Hoa Tiểu Ngũ. Hửm? Sao hình như có chỗ không thích hợp?”

Ngân Đại Bạch yên lặng quay đầu lại: “Còn có một quả không nở.”

Hoa Tiểu Hoa uốn éo đầu rắn, phát hiện một quả trứng bạc nằm cô đơn, Hoa Tiểu Hoa đi qua, đây không phải là quả trứng động đầu tiên sao? Sao giờ lại không có động tĩnh gì?

Hoa Tiểu Hoa Ngân Đại Bạch tính cả năm ấu xà vừa mới sinh ra, vây quanh quả trứng bạc này, kết quả mặt trời lên cao, quả trứng bạc này vẫn không có động tĩnh, chờ a đợi, chờ a đợi, trời đã tối rồi, trứng vẫn không có động tĩnh.

Ngân Đại Bạch dễ kích động, mạo hiểm bị người yêu cắn một ngụm mở miệng nói: “Trứng này… Sợ là một quả trứng chết đi.” Nói xong còn trộm lui về phía sau từng bước.


“… Không phải.”

Ngân Đại Bạch thực kinh ngạc Hoa Tiểu Hoa chỉ nói một câu “Không phải” lại không có đoạn dưới, không giống tính cách Tiểu Hoa a, không phải là thương tâm quá độ chứ, như vậy không thể được, sẽ làm thân mình bị thương, huống chi mặc dù chúng nó đẻ trứng rất ít gặp trứng chết, nhưng cũng không phải không có, nhớ rõ nhà hàng xóm cách vách năm trước còn phát hiện một quả chết trứng đâu.

Ngân Đại Bạch bò đến bên người Hoa Tiểu Hoa, đẩy đẩy Hoa Tiểu Hoa: “Tiểu Hoa, ngươi đừng thương tâm, ít nhất chúng ta còn có năm…”

“Ngươi có phiền không?” ngay cả nhìn Hoa Tiểu Hoa cũng chưa từng nhìn Ngân Đại Bạch một cái, “Nếu ngươi không muốn chờ thì mang bọn nhỏ trở về.”

Vì thế Ngân Đại Bạch đành phải bò lại vị trí vừa rồi, mặc dù mình hoài nghi đó là quả trứng chết, nhưng dù sao vẫn là con của mình, không đau lòng là không thể nào, từ từ cũng tốt.

Ban đêm buông xuống, năm con rắn nhỏ mới nở có một ngày ngủ nghiêng ngả lảo đảo, Ngân Đại Bạch nhìn như thanh tỉnh kì thực cũng ngủ, chỉ có Hoa Tiểu Hoa vẫn nhìn chằm chằm quả trứng như trước.

Lục Hạo là bị đói tỉnh, mở to mắt vẫn là một mảnh tối đen như vũ, vì thế Lục Hạo triệt triệt để để hiểu được tình cảnh của mình kỳ quái bao nhiêu, trí nhớ hôn mê lần trước cũng kéo đến, thứ thô sáp mình đụng phải không giống bức tường mà càng giống trứng hơn, hơn nữa cứ cảm thấy cổ mình là lạ, như là có thể vươn tới vô cùng dài? Lục Hạo lắc đầu quyết định không thèm nghĩ nữa, có nghĩ cũng vô dụng, giờ phải điền đầy bụng mới là quan trọng nhất. Có lẽ ta phải dùng đầu phá thứ thô sáp kia? Í, thật sự là một lý luận kỳ quái, tóm lại người đói khát không có lý trí, bằng không nạn dân thời cổ đại cũng sẽ không ăn thịt người bán đứa con. Lục Hạo nhất đói như vậy, nhất thời cảm thấy mọi thứ đều là mây bay, ăn mới là quan trọng nhất, vì thế Lục Hạo dùng hết toàn thân toàn bộ khí lực đâm lên trên.

Sau đó, sau đó nhìn thấy ánh mặt trời , tiếp tục sau đó, ừ, tiếp tục sau đó, Lục Hạo lại hôn mê.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.