Đọc truyện Có Mèo Trong Tay Muốn Gì Được Nấy FULL – Chương 44: Hy Vọng Từ Nay Về Sau Em Sẽ Luôn Suôn Sẻ Và Bình An
Editor: SusanNgoại trừ tìm được kẻ đã xuống tay tàn nhẫn với Trần Tiểu An vào lúc đó ra thì đoạn ký ức này thật ra cũng không có chỗ nào quan trọng cả, các nội dung khác đều chỉ đơn giản là một vài chuyện vụn vặt hằng ngày.
Trần Tiểu An không xem kỹ, dù sao cũng có gần một trăm năm ký ức, xem hết toàn bộ cũng không thực tế cho lắm, nên cậu vội vội vàng vàng tua nhanh qua một lần rồi trả gương lại cho Đồng Tinh.
Khi đưa tấm gương về lại trên tay Đồng Tinh, Trần Tiểu An hỏi: “Lần sau muốn xem phải đợi thêm một tháng nữa đúng không… Một lần chỉ có thể xem một trăm năm ư?”
Đồng Tinh dè dặt quan sát sắc mặt của Trần Tiểu An.
Cảnh tượng trong gương vừa nãy ngay cả cô là quần chúng xem ké cũng không đành lòng nhìn, thật sự không biết Trần Tiểu An với tư cách là đương sự thì làm sao có thể xem được chứ.
Có điều bây giờ ngoại trừ sắc mặt hơi tái ra thì trông Trần Tiểu An vẫn ổn… Thấy sau một hồi lâu mà Đồng Tinh không trả lời nên Trần Tiểu An lại hỏi lại lần nữa, lúc này Đồng Tinh mới hoàn hồn lại rồi cho cậu một câu trả lời khẳng định.
Trần Tiểu An lại hỏi: “Nếu em muốn xem sự việc xảy ra vào năm trăm năm trước vậy phải xem luôn khoảng thời gian ở giữa sao?”
Đồng Tinh nói: “Có thể tua qua.”
Trần Tiểu An: “Vậy lần sau trực tiếp tua qua đoạn giữa đi.”
Trần Tiểu An nói xong liền yếu ớt dựa vào người Dư Hoán, cậu cảm thấy thật sự mệt mỏi.
Ban nãy nhìn thấy những hình ảnh đó khiến cho cậu vô cùng khó chịu, nhưng lúc này đây cậu vẫn miễn cưỡng lên tinh thần.
Dư Hoán đặt một tay ở sau lưng Trần Tiểu An rồi nhẹ nhàng vỗ lên lưng cậu từng chút một, anh ghé vào tai cậu nhỏ giọng nói: “Không sao đâu.”
Khi Dư Hoán nói chuyện vói Trần Tiểu An giọng nói rất nhẹ nhàng, giống như đang đối xử với một món đồ dễ vỡ vậy.
Tuy nhiên, trên thực tế nội tâm của anh sớm đã phun trào lửa giận đến mức cơn bão cấp mười cũng không có cách nào thổi tắt được.
Anh chỉ hận bản thân mình không có năng lực, bằng không thì anh nhất định sẽ xông đến bầm thây Trần Tư Vũ thành vạn khúc ngay lập tức.
Bé mèo của anh.
Nhóc mèo của anh.
Dư Hoán chỉ lướt qua cảnh tượng vừa thấy ở trong đầu là đã cảm thấy lòng đau như bị ai đâm vào.
Lúc ấy bé mèo của anh làm sao mà kiên trì được?
“…Vậy tên Trần Tư Vũ này tính sao đây?”
Một câu của Quý Nhất Nhiên đã kéo lại suy nghĩ của mấy người ở đây đang mang những vẻ mặt khác nhau.
Bằng chứng đã có rồi nhưng xét cho cùng đấy cũng là những thứ quái lực loạn thần [1], vì vậy không thể tuân theo quy tắc chung của xã hội loài người mà đưa mấy thứ này ra để pháp luật trừng trị.
Ngược lại, phương pháp lấy bạo chế bạo khiến cho đối phương bị ăn miếng trả miếng lại càng thích hợp hơn.
[1]
Dư Hoán mặt mày âm u, lại nói: “Gã có thể để cho chúng ta bình yên vô sự mà xem hết đoạn ký ức này thì chắc chắn gã cũng đã dự đoán được sau khi chúng ta xem xong biết là do gã làm nên sẽ đi tìm gã làm rõ… Chỉ sợ bây giờ gã đã chạy trốn rồi.”
Quả nhiên y như lời anh nói.
Lúc Trần Tiểu An liên lạc với Trần Trạch Sâm, hắn nói mấy ngày nay Trần Tư Vũ không có ở nhà.
Biểu hiện của Trần Trạch Sâm cho thấy hắn cũng rất quan tâm đến trí nhớ của Trần Tiểu An, trước đó hắn vẫn luôn muốn tìm Trần Tiểu An.
Thế nhưng lúc ấy Dư Hoán cho rằng mấy anh em Trần gia đó, người nào người nấy đều không đáng tin cậy.
Cho nên lần nào Trần Trạch Sâm tìm đến, Dư Hoán cũng không lạnh không nóng mà ngăn lại.
Hôm nay là ngày trăng tròn, cũng là ngày mà Trần Tiểu An tìm về một phần ký ức.
Trần Trạch Sâm nhận được điện thoại của Trần Tiểu An vào hôm nay là hắn đã dự đoán được chuyện gì xảy ra, nhưng hắn vẫn chần chừ hồi lâu mới chầm chậm lên tiếng: “Là Tư Vũ sao?”
“Ừm.”
Lần này Trần Trạch Sâm im lặng rất lâu, lâu đến mức Trần Tiểu An gần như nghĩ rằng Trần Trạch Sâm đã cúp điện thoại rồi.
Sau khi dừng lại khoảng một thế kỷ đã qua, Trần Trạch Sâm mới nói: “Tôi xin lỗi, là do tôi không quản nó cho tốt… Trưởng lão trong tộc phụ trách việc này, họ sẽ hội thẩm rồi xét hỏi rõ ràng, cũng sẽ bắt nó chịu sự trừng phạt thích đáng.”
Trần Tiểu An cũng chẳng nói gì thêm, mà vẫn chỉ rầu rĩ đáp lại: “…Ừm.”
“Là nhà chúng tôi nợ cậu”, Trần Trạch Sâm dừng một chút rồi nói, “Với cả, bây giờ nói cái này có chút không đúng lúc… Nhưng tôi vẫn hy vọng sau này cậu có thể trở về thăm Trạch Ý.”
Trần Tiểu An hỏi: “Cậu ấy làm sao vậy?”
Trần Trạch Sâm nói: “Nó nói không muốn làm lỡ cậu bé kia quá lâu, nên đã chia hồn phách của mình ra để bổ sung cho đứa nhỏ đó, bây giờ cả người nó đều ngơ ngơ ngẩn ngẩn.”
Phản ứng đầu tiên của Trần Tiểu An là tức giận, nhưng lại không còn gì để nói: “…”
Trần Trạch Sâm lại nói: “Bỏ đi, không nói cái này nữa… Chúng tôi sẽ tìm Tư Vũ trở về, nhất định sẽ trả lại công đạo cho cậu.”
Trần Tiểu An: “Ừm.”
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện này, tâm trạng Trần Tiểu An vẫn đang sa sút, cho dù đã quên mất mọi chuyện thì khi tái hiện lại trước mắt cậu vẫn có thể cảm nhận được sự đau đớn và tuyệt vọng của bản thân vào khoảnh khắc ấy.
Có lẽ còn rất nhiều điều chưa giải thích được, nhưng vì sao chứ? Vì sao phải đối xử như vậy với cậu?
Cậu ngồi trên bậc thềm đá trong sân, hai tay ôm mặt nhìn ánh trăng trên bầu trời.
Thật ra trước đó cậu đã chuẩn bị tâm lý kỹ càng và cũng biết phần lớn là do người Trần gia làm hại cậu, nhưng khi chân chính nhìn thấy kẻ đã làm tổn thương mình thì cậu vẫn có chút không chịu đựng nổi.
Cậu chỉ ngắm ánh trăng thôi nhưng hốc mắt lại nóng lên, nước mắt thuận theo hai má lăn xuống.
Cậu chùi mặt, cười nói: “Ánh trăng cũng sẽ làm mắt bị thương sao?”
Dư Hoán ngồi bên cạnh Trần Tiểu An, anh vén tóc mai thấm đẫm nước mắt của Trần Tiểu An ra sau tai rồi khẽ hôn lên lỗ tai của cậu.
Trần Tiểu An đã bình tĩnh lại một chút, cậu nói: “Trạch Sâm nói sẽ giao cho trưởng lão trong tộc xử lý.”
Dư Hoán nhíu mày, sau một hồi lâu mới nói: “Chúng ta hãy tự mình đi tìm gã đi, thật ra anh… vẫn không quá tin tưởng người nhà bọn họ.” Lỡ như Trần Trạch Sâm muốn bao che cho Trần Tư Vũ thì sao? Lỡ như chẳng qua bọn họ chỉ nói thì hay mà làm thì dở?
Điều mà Dư Hoán muốn tuyệt đối không phải như thế.
Nhóc mèo đã chịu quá nhiều đau khổ, anh muốn đối phương phải trả lại gấp mười lần.
Đêm hôm đó Dư Hoán ôm Trần Tiểu An đã biến trở về thành nắm lông nhỏ mà ngủ, một người một mèo cũng không ngủ ngon giấc được.
Dư Hoán ngâm nga bên tai nắm lông nhỏ một ca khúc không nghe ra giai điệu, phải rất lâu sau mới dỗ Trần Tiểu An vào giấc được, còn mình thì lại mở mắt thao láo chẳng ngủ được.
Cũng không biết đã qua bao lâu, nơi chân trời đã nổi lên từng vòng màu trắng bạc, Dư Hoán mới mơ màng cảm thấy bản thân đã chìm vào giấc mộng.
Dư Hoán mơ thấy mình đang ở trong một khu phố rất náo nhiệt, khung cảnh ở khu phố này giống như kiểu mà anh đã từng thấy khi đóng phim cổ trang.
Phố xá lên đèn, những chiếc đèn lồng treo trên quầy hàng nho nhỏ bị lũ trẻ chạy loạn xô đến ngã trái ngã phải, khắp nơi đều là tiếng hò hét và âm thanh cười nói.
Dư Hoán đi về phía trước không mục đích, dần dần anh quên mất bản thân mình đang ở trong mộng.
Anh cứ đi rồi lại dừng, cuối cùng nghỉ chân ở trước một quầy vớt cá vàng.
Ở phía trước quầy có không ít người vây quanh, vóc người anh cao nên liền hướng người nhìn vào bên trong, cảm thấy chẳng có gì thú vị, đang chuẩn bị đi thì bị người ta nắm lấy cổ tay.
Giọng nói trong trẻo của chàng thiếu niên vang lên bên tai anh: “Tước Tước! Ngươi xem này! Mau đưa ta hai đồng tiền, ta muốn vớt cá vàng!”
Dư Hoán cúi đầu nhìn bàn tay đang nắm lấy tay mình, anh ngẩn người nhưng lại không hất người ta ra.
Có lẽ là không nghe được câu trả lời nên giọng nói của thiếu niên trở nên khẩn thiết hơn: “Chu Tước ngươi đang làm gì thế hở…”
Nói được một nửa, thiếu niên liền nghẹn lại, cậu xoay người, hiển nhiên là ý thức được mình nắm tay lộn người rồi nên lập tức buông tay ra, khuôn mặt cậu đỏ bừng cả lên: “Xin lỗi… Ta tưởng là bằng hữu của ta.”
Sau khi nói xong thiếu niên lại mất tự nhiên ngó trái dòm phải, giống như đang lẩm bẩm lầm bầm, hoặc là như đang nói cho Dư Hoán nghe: “Cái tên Chu Tước này chạy đi đâu mất rồi…”
Dư Hoán lấy ra mấy đồng tiền trong cái hà bao treo bên hông rồi kéo tay của thiếu niên qua, sau đó đặt mấy đồng tiền ấy vào lòng bàn tay của chàng thiếu niên: “Cho ngươi.”
Chàng trai bị hoảng sợ nên vô thức lùi về sau hai bước.
Hành động này đụng phải những người ở phía sau, mấy ánh mắt khinh khỉnh liếc qua, thiếu niên luống cuống tay chân tạ lỗi với người ở đằng sau, sau đó lại vội vội vàng vàng quay người lại rồi nhét mấy đồng tiền trên tay mình vào trong tay Dư Hoán: “Ta không thể lấy được!… Ờm, ta muốn đi tìm bằng hữu của ta.”
Dư Hoán kéo cậu lại, anh khẽ cười nói: “Ta không biết chơi cái đó, nhưng mà trong lòng rất ngứa ngáy, ngươi xem như chơi dùm ta được không?”
Chàng trai mở to mắt ngóng nhìn cá vàng trong chậu nước, rồi lại nhìn Dư Hoán một cái, cuối cùng vẫn không chống đỡ nổi sự hấp dẫn của cá vàng bèn yếu ớt nói: “Vậy được rồi.”
Buổi tối hôm đó chiến tích của cậu thiếu niên khá phong phú, cuối cùng chủ quán trực tiếp cho cậu một cái chậu nước nhỏ, bên trong có mấy con cá vàng nhỏ màu sắc sặc sỡ bơi qua bơi lại.
Chậu gỗ chứa nước hơi nặng, thiếu niên cầm chậu nước đi đường phải cẩn thận từng li từng tí, thật vất vả mới đi tới cuối con phố dài, cậu nở một nụ cười thật tươi với đôi mắt cong cong như hình cây cầu, nói với Dư Hoán: “Cảm ơn ngươi nhiều lắm!”
Dư Hoán nói: “Sau này ta có thể đến chỗ của ngươi xem mấy con cá vàng này không?”
Chàng thiếu niên sững sờ một chút rồi lại khôi phục vẻ mặt tươi cười: “Có thể nha… Chỉ là nơi ta ở có hơi khó tìm.” Chỗ cậu nói là một nơi thăm sơn cùng cốc hiếm có dấu chân người đến.
Nếu không phải vẻ mặt của cậu trai thật sự quá mức chân thành tha thiết thì gần như Dư Hoán sẽ cho rằng thiếu niên tùy tiện nói đại một nơi để lấy lệ với anh.
Dư Hoán lại hỏi: “Có thể nói cho ta biết tên của ngươi không?”
Khuôn mặt thiếu niên có hơi thẹn thùng: “… Gọi ta Tiểu Bạch là được rồi.”
Chỗ ở không giống thật, đến tên cũng không giống thật.
Dư Hoán thầm nghĩ, thôi bỏ đi, rồi khoát tay với thiếu niên: “Hữu duyên tất gặp lại.”
Anh cho rằng đây chỉ là bèo nước gặp nhau, nhưng duyên phận lại tới rất nhanh.
Vẫn là thiếu niên chủ động tìm tới cửa.
Dư Hoán đang ở trong phòng đọc sách thì cảm giác có người rón ra rón rén đi vào sân, anh còn tưởng có ăn trộm, kết quả vừa đẩy cửa ra liền nhìn thấy thiếu niên mình gặp gỡ ngày hôm ấy, cậu vẫn ôm cái chậu nước đó, rụt rè nói: “Cho ngươi xem cá nè… Ta chăm sóc cho bọn chúng rất tốt.”
…
Cảnh tượng sau đó giống như cưỡi ngựa xem hoa, Dư Hoán cảm thấy mình và thiếu niên cùng vượt qua những năm tháng dài đằng đẵng.
Anh thấy thiếu niên mọc đôi tai nhọn không thuộc về con người, anh đã biết thiếu niên kỳ thật là một con hổ màu trắng.
Đến một ngày thiếu niên đột phá cảnh giới, cậu vô cùng vui vẻ đi đến trước mặt anh —— giờ đây đã không thể xem là thiếu niên nữa rồi, vóc người cậu trổ cao, tứ chi trở nên thon dài hơn, ngũ quan cũng đã nảy nở, sự ngây thơ trước kia cũng đã bớt đi không ít.
Cậu hỏi Dư Hoán: “Chàng thích dáng vẻ nào của ta?”
Dư Hoán nói: “Đều thích cả.”
Thiếu niên đắc ý cười: “Dựa theo cách nói của nhân loại thì hiện tại ta được tính là trưởng thành rồi… Cho dù chàng không thích ta thế này thì ta cũng không biến trở về được đâu.”
Trong lòng Dư Hoán nảy lên: “Đã trưởng thành rồi, muốn lấy một cái tên không?”
Thiếu niên vừa nghe thấy liền hứng thú ngay: “Được nha được nha.”
“Một chữ đơn là “An” nhé”, Dư Hoán nói, “Hy vọng từ nay về sau em sẽ luôn suôn sẻ và bình an.”
Từ rày về sau thiếu niên thoát khỏi cái tên “Tiểu Bạch” vừa nghe đã thấy tùy tiện đặt bậy, gặp người ta sẽ bắt đầu tuyên truyền tên mới của mình.
Trong sự nỗ lực bám riết không tha của cậu thì bạn bè xung quanh cũng đã bắt đầu gọi cậu là “Tiểu An.”
…
Dư Hoán nghe thấy tiếng gõ cửa.
Anh chậm rãi mở mắt ra rồi ngồi dậy từ trên giường.
Ngày hôm qua Quý Nhất Nhiên ngủ lại nhà bọn họ, sáng sớm hôm nay liền gõ cửa phòng Dư Hoán.
Dư Hoán nhìn nhìn đồng hồ, mình mới ngủ chưa đến hai tiếng.
Thế nhưng anh cảm giác trong hai giờ này mình đã mơ thấy rất nhiều.
Quý Nhất Nhiên ở ngoài cửa đang nói cái gì đó, Dư Hoán lười chẳng muốn nghe nữa.
Anh đang cố gắng hồi tưởng lại nội dung trong mơ, nhưng chỉ có thể nhớ đến vẻ mặt tươi cười của thiếu niên còn rực rỡ hơn cả ánh lửa trong hội chùa đèn đóm lộng lẫy, dáng vẻ của thiếu niên giống hệt như Trần Tiểu An.
Dư Hoán không thể nhớ nỗi phần sau của giấc mơ, nhưng trước khi bị đánh thức hình như có mấy câu nói… Bây giờ anh vẫn còn chút ấn tượng.
Trong giấc mộng anh không biết mình đã nói chuyện với ai.
Anh nói: “Đổi mạng của ta cho em ấy đi.”
“Hãy để cho em ấy sống như một con mèo bình thường là tốt rồi, chuyện trước kia cũng để cho em ấy quên hết đi.
Dù sao thì ta cũng không còn nữa, nếu em ấy vẫn còn nhớ rõ ta thì sẽ khó tránh khỏi khổ sở.”
“Nếu ta đi luân hồi thì nhất định ta cũng sẽ quên em ấy…”
“Ngươi xem chúng ta cũng coi như có chút giao tình, một thân năng lực hiện tại của ta, ngươi có thể lưu lại một chút cho ta không? Vạn nhất kiếp sau ta lại gặp được em ấy, ta vẫn muốn che chở cho em ấy.”
“…”
Dư Hoán xoa xoa huyệt thái dương, đây là gì chứ… Anh cảm thấy giấc mộng này cứ kỳ kỳ lạ lạ.
Trên thực tế anh cũng không thường xuyên nằm mơ, cho dù thỉnh thoảng có mơ thấy điều gì thì lúc tỉnh lại cũng rất ít khi có loại cảm giác buồn bã thất vọng này.
Quý Nhất Nhiên vẫy vẫy tay trước mắt anh: “Cậu ngủ đến đần rồi sao? Cậu có đang nghe anh nói không vậy?”
Ôm con mèo nhỏ bên cạnh vào lòng vuốt vuốt lông, Dư Hoán nhìn về phía Quý Nhất Nhiên: “Anh vừa mới nói gì thế? Lặp lại lần nữa đi.”
Lời tác giả: Vớt cá vàng ở hội chùa là cảnh tượng lần đầu tiên bọn họ gặp gỡ TAT
Cám ơn các vị thiên thần nhỏ!.